Triệu Nhã Yên từ khi đến hát ở phòng trà, tên tuổi của cô cũng được nhiều người biết đến hơn.
Phòng trà ngày càng đông khách khiến Dương Thịnh không kịp trở tay, có khi đông đến không đủ chỗ ngồi, ông ta đành phải ngậm ngùi xin lỗi khách, hẹn hôm sau quay lại.
Nhã Yên vốn không thể nhìn thấy ở dưới đông như thế nào, càng không biết bản thân có sức hút đến mức họ vì cô mà không ngại đứng ở ngoài nhìn vào.
Dương Thịnh cảm thấy tình hình này không ổn, ông ta rất muốn mở rộng phòng trà lớn hơn nữa nhưng vốn lại không đủ.
Hết cách, ông ta đành đánh liều một phen đến gặp Tôn Gia Quyến.
Dương Thịnh từ bên trong nhìn ra, thấy Tôn Gia Quyến đang ngồi uống rượu nghe nhạc như mọi khi.
Ông ta nghĩ anh hẳn là rất thích giọng hát của Nhã Yên nên mới ngày ngày đều đến, chưa từng nghỉ buổi nào trong khi lúc trước Mỹ Lệ còn ở đây, số lần Tôn Gia Quyến đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dương Thịnh mang theo một dĩa trái cây đến chào hỏi:
“Anh Tôn, thật ngại quá.
Tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
Tôn Gia Quyến nhìn sang Dương Thịnh, liền hiểu ông ta muốn nói gì nhưng vẫn tỏ ra bình thản:
“Ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Dương Thịnh mọi cử chỉ đều phải cẩn thận, với người đàn ông trước mặt, ông ta sợ chỉ cần một chút sai sót, ý định tính nhờ vả của ông ta sẽ tan thành mây khói.
“Thật ra chuyện này cũng khá tế nhị...”
Tôn Gia Quyến châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi.
“Có gì anh cứ nói, đừng ngại.
Tôn Gia Quyến tôi giúp được nhất định sẽ không từ chối.”
Nghe lời này của anh như “kim bài miễn tử”, Dương Thịnh liền đi vào vấn đề chính:
“Thực ra tôi muốn mở rộng phòng trà này thêm một chút nhưng lại không đủ vốn.
Không biết anh Tôn có thể...”
Ông ta lấp lửng, ánh mắt e dè nhìn Tôn Gia Quyến, Tôn Gia Quyến liền nói thay ông ta:
“Anh muốn tôi đầu tư vào phòng trà này?”
Dương Thịnh cười giả lả:
“Anh Tôn quả là nhạy bén.”
Đúng là không nằm ngoài dự đoán của anh.
Tôn Gia Quyến gạt thuốc, vừa tính cầm chai rượu lên rót, Dương Thịnh liền nhanh tay làm thay.
Anh nhếch môi, cầm lấy ly rượu mà ông ta đưa cho.
Nhấp một ngụm, sau đó hướng mắt về phía người con gái xinh đẹp trên kia
“Không thành vấn đề! Anh cứ làm theo những gì anh muốn, không cần phải lo về tiền bạc.
Chỉ cần đãi ngộ tốt cho người của phòng trà này là được.”
Dương Thịnh nghe xong liền hiểu ý anh muốn ám chỉ ai, vội gật đầu cám ơn anh lia lịa.
Ông ta nhìn theo hướng Tôn Gia Quyến nhìn, thầm cảm thấy may mắn vì Triệu Nhã Yên lần này đã giúp ông ta được một việc lớn.
Tôn Gia Quyến anh từ trước đến nay không phải là người dễ thoả hiệp điều gì, càng không vung tiền đầu tư bừa bãi.
Nhưng vì người đó, anh tình nguyện phá vỡ mọi nguyên tắc của mình.
“Tôi muốn nhờ anh một việc.
Anh hãy nói với cô Triệu hát cho tôi nghe một bài.”
“Được được, không thành vấn đề.
Anh muốn cô ấy hát bài gì?”
“9420.”*
Dương Thịnh nghe xong liền đực mặt ra.
Ông ta không biết bài này, càng không dám chắc Triệu Nhã Yên sẽ biết.
Trong lòng liền nổi lên một cảm giác lo sợ làm phật lòng anh.
Tôn Gia Quyến hiểu được suy nghĩ của Dương Thịnh, liền cho ông ta một con đường lui an toàn:
“Cứ nói cô ấy sẽ biết.”
Dương Thịnh vui vẻ gật đầu rồi đi đến chỗ Nhã Yên.
Nhã Yên lúc này cũng vừa hát xong một bài theo yêu cầu của khách.
“Triệu Nhã Yên, có vị khách muốn cô hát bài 9420.”
“9420?”
Nhã Yên ngẩn người, trong tim như có một thứ gì đó xẹt qua, vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn.
Đây là bài mà hồi còn yêu nhau, Tôn Gia Quyến lúc nào cũng bắt cô hát cho anh nghe, vì vẻ mặt cô khi hát bài đó cực kì đáng yêu, tâm trạng lại cực kì vui vẻ.
“Cô biết không?”
Hồi lâu vẫn không thấy Nhã Yên trả lời nên ông ta hỏi.
Lúc này Nhã Yên mới hoàn hồn, cô gật đầu:
“Tôi biết.”
Ngón tay thon dài bắt đầu lướt trên những phím đàn, Nhã Yên hồi tưởng lại thanh xuân tươi đẹp, tâm tình cực kì tốt, giọng hát trong trẻo bắt đầu cất lên:
“Tay trong tay cùng nhau đi trên con đường hạnh phúc
Gió nhẹ chậm chậm thổi đến, em và anh dựa sát vào nhau”
Cả khán phòng đều bị giai điệu bài hát vui tươi này thu hút, trên môi ai nấy đều nở nụ cười, lẩm nhẩm hát theo.
“Gia Quyến, anh thích nghe nhất em hát bài gì?”
Triệu Nhã Yên và Tôn Gia Quyến cùng nhau ôn bài trên ghế đá của trường, cô nhìn vẻ mặt chăm chú ôn bài của anh, đột nhiên hỏi.
Tôn Gia Quyến chống cằm suy nghĩ, trả lời:
“Anh thích nhất em hát bài 9420.”
“Tại sao thế?” - Nhã Yên khó hiểu.
Nhưng lúc đó anh không trả lời, chỉ cười rồi chồm người qua đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Cả thế giới bao phủ mùi của bạc hà
Bên tai tiếng thì thầm của anh không ngừng thổi
Tất cả cô đơn lạnh lẽo đều bị phá một cách lặng lẽ
Ánh mắt của anh giống nước sông đang chảy
Chảy vào cơ thể em, thấm vào nội tâm
Gội rửa tất cả đau thương, phiền não
Đem đến sự dễ chịu
Về chúng ta em chỉ muốn nói
Một câu giản đơn chính là yêu anh
Sát cánh tung bay, kim tiền làm mối
Một đôi trời sinh.”
Tôn Gia Quyến cuối cùng cũng tìm được Yên Yên của anh năm nào.
Nét hồn nhiên, vui tươi ấy đã lâu rồi anh chưa được nhìn thấy.
Tôn Gia Quyến anh từng hứa với lòng sẽ không để tâm đến Triệu Nhã Yên, càng sẽ không quan tâm cô sống ra sao.
Nhưng mỗi khi cô gặp chuyện, anh đều đứng ngồi không yên.
Tôn Gia Quyến cũng không hề để ý rằng, bản thân khi nhắc đến cô, đều gọi bằng hai tiếng “Yên Yên” đầy cưng chiều như lúc mới yêu.
Từ trước đến nay cũng chưa từng thay đổi cách gọi này.
Ánh mắt nhìn Triệu Nhã Yên say sưa đánh đàn, khuôn miệng xinh đẹp không ngừng hát, Tôn Gia Quyến thả giọng nhẹ tênh vào không trung:
“1920.”**
***
Giải nghĩa:
*9420: chính là yêu anh
**1920: Vẫn luôn yêu em..