Tôn Gia Quyến đưa Nhã Yên đến trước cổng, anh chủ động mở cửa xe đỡ cô ra, tay còn cẩn thận che trên đỉnh đầu chỉ sợ cô sẽ đụng trúng.
Tiểu Bình từ xa về đã nhìn thấy chị mình đi cùng với Tôn Gia Quyến, cô vội chạy đến.
“Chị, trán chị bị sao vậy?”
Tiểu Bình đỡ lấy chị từ tay Tôn Gia Quyến, nhìn vết thương được dán băng trắng không khỏi lo lắng.
Nhã Yên không muốn Tiểu Bình vì mình mà đi gây chuyện với người khác nên cô đành nói dối:
“Chị bị vấp cục đá nên ngã.
Cũng may anh Tôn đây đã giúp đỡ chị.”
An An thấy mẹ liền từ trong nhà chạy ra, nhưng cô bé không ôm lấy Nhã Yên mà lại ôm chân Tôn Gia Quyến khiến Tiểu Bình một phen chết sững.
Cháu cô quả thật quá gan dạ rồi!
“Chú bế!”
An An giơ hai tay hướng lên Tôn Gia Quyến, ánh mắt long lanh như sương mai nhìn anh chờ đợi.
Nhã Yên xấu hổ nói:
“An An, không được như thế! Anh thông cảm, An An còn nhỏ không hiểu chuyện.”
An An xụ mặt “dạ” một tiếng đầy thất vọng, vừa định hạ tay thì Tôn Gia Quyến đã cúi xuống bế con bé lên khiến cái miệng nhỏ tủm tỉm cười.
“Chú hoàng tử, An An muốn đi xe đẹp!”
An An chỉ vào chiếc xe của Tôn Gia Quyến, anh suy nghĩ một chút liền nói với Nhã Yên:
“Cô Triệu, tôi có thể chở con bé đi một vòng được không?”
“À, cái này...”
Nhã Yên không biết nên đồng ý hay từ chối thì Tiểu Bình một mặt phẩy tay, một mặt đỡ Nhã Yên vào nhà.
“Anh Tôn, anh cứ chở con bé đi đi.
Khi nào về cũng được.
Vậy nhé!”
“Tiểu Bình à...”
“Không sao đâu, chị yên tâm!”
Nhã Yên e ngại nắm chặt tay Tiểu Bình, Tiểu Bình hiểu được chị mình đang nghĩ gì liền vỗ vỗ tay cô an ủi.
Tiểu Bình thầm cười trong lòng.
Người ta là Tôn tổng của Tập đoàn Tôn Thị, lại còn là người yêu trước đây của chị cô, thì cô còn sợ gì chứ.
Hơn nữa Tiểu Bình muốn nhân cơ hội để giúp cho chị mình và Tôn Gia Quyến trở lại với nhau, còn phải thay chị cô rửa mối hận với tên Trần Khải Minh và Nguyên Tiểu Tâm kia nữa.
Tôn Gia Quyến để An An ngồi trên người mình, anh lái xe chầm chậm về phía trước.
An An thích thú reo lên:
“Đi xe đẹp thật thích! Lần đầu tiên An An được đi luôn đó.
Ngày mai An An nhất định sẽ khoe với các bạn.”
Khoé môi Tôn Gia Quyến nhếch lên khi nhìn thấy cục bông gòn nhỏ ngồi trong lòng mình vô cùng phấn khích.
Thật ra anh chở An An đi là có một số chuyện muốn hỏi, anh tin rằng những chuyện mình muốn biết, An An nhất định sẽ trả lời được và trẻ con thì sẽ không biết nói dối.
“Ba An An không hay chở An An đi sao?”
Vẻ mặt non nớt lập tức ngưng cười, cúi đầu xoắn xoắn những ngón tay nhỏ xinh vào nhau:
“An An không có ba! An An chỉ có mẹ, dì Bình và anh Tiểu Hy thôi.”
Dù đã điều tra về Nhã Yên, biết được kể từ khi kết hôn cô và Trần Khải Minh chưa từng chung sống với nhau nhưng anh vẫn không ngờ rằng, Nhã Yên không hề nói cho An An biết ba của mình là ai.
Điều này khiến anh cực kì thắc mắc.
Tôn Gia Quyến dừng xe, đổi tư thế cho An An ngồi đối diện với mình.
“Chú hoàng tử hỏi An An một câu, nhưng An An phải hứa với chú đây là bí mật giữa chúng ta.
Con không được nói với mẹ hay bất cứ ai nhé!”
An An gật gật đầu, còn đưa ngón tay nhỏ xíu lên làm hành động ngoéo tay với Tôn Gia Quyến.
Hai ngón tay một bé một lớn ngoắc vào nhau, một lời hứa được giao kèo.
“Nhưng mà An An hỏi chú hoàng tử trước có được không?”
Tôn Gia Quyến khẽ cười, gật đầu.
“Chú hoàng tử có phải là chồng của mẹ và là ba của An An không?”
Nét mày Tôn Gia Quyến xích lại gần nhau, câu hỏi này thật khiến cho anh cảm thấy vui vẻ.
Nếu là sự thật thì tốt biết mấy!
“Hửm? Sao An An lại hỏi vậy?”
Anh xoa nhẹ mặt An An, ôn hoà hỏi.
An An nhớ lại lời hứa với dì Bình là không được nói với mẹ nhưng dì không dặn mình là đừng nói với Tôn Gia Quyến, nên con bé quyết định khai ra:
“Tại vì hôm bữa An An với dì Bình thấy trong điện thoại của mẹ có tấm ảnh chụp chung với chú hoàng tử á.
Lúc đó nhìn chú hoàng tử rất rất rất đẹp, nhưng bây giờ chú hoàng tử đẹp hơn trong ảnh nhiều.”
An An rất thích sờ mặt Tôn Gia Quyến, con bé đưa hai tay xoa xoa hai bên mặt láng mịn của anh ra chiều thích thú.
Trước nay Tôn Gia Quyến không thích người khác đụng vào người mình ngoại trừ Triệu Nhã Yên, nhưng đối với An An, hành động của cô bé khiến anh không hề ghét bỏ.
Nghe An An nói xong câu đó, câu hỏi mà anh định hỏi ngay tức khắc bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Một chút ấm áp lan toả tận trái tim băng giá bảy năm qua.
Một câu nói của đứa trẻ sáu tuổi cũng đủ khiến cho người đàn ông vốn hờ hững với cuộc đời bỗng chốc trở nên tươi sáng.
Anh và Nhã Yên từ lúc quen nhau rất ít khi chụp ảnh chung, chỉ chụp với nhau một tấm duy nhất vào ngày Lễ tình nhân bảy năm trước.
Anh mở điện thoại, giơ lên cho An An xem.
“Có phải An An nói tấm ảnh này không?”
An An nhìn tấm hình trong điện thoại, reo lên:
“Sao chú hoàng tử cũng có tấm ảnh giống mẹ con vậy?”
Tôn Gia Quyến cất điện thoại, anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh chở An An đi mua kem, con bé mê ăn đến nỗi socola dính đầy trên miệng mà không hề bận tâm.
Tôn Gia Quyến khẽ lắc đầu, dùng khăn giấy lau cho An An, hành động cực kì nhẹ nhàng lại còn đầy sự cưng chiều.
Nếu người ngoài nhìn thấy, còn nghĩ hai người họ chính là hai cha con..