“Dạ em chào quản lý!”
Tiểu Bình nghe xong liền giật mình, cô lập tức đứng thẳng người dậy chào.
Tay theo thói quen nhét điện thoại vào ngăn dưới nhưng xui xẻo thế nào nó lại rớt xuống đất, kèm theo tiếng vỡ đau lòng người nghe.
Tiểu Bình cắn chặt răng không dám nhặt, kì này không những điện thoại cô tiêu mà cô cũng chết chắc rồi.
Tôn Gia Long nãy giờ được chứng kiến 49 sắc thái trên khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Bình, anh không kiềm chế được bật cười một tiếng.
Tiểu Bình đứng chờ nãy giờ nhưng không thấy quản lý khách sạn đâu, chỉ thấy một tên dở hơi hôm nọ cô gặp đứng cùng với Tôn Gia Quyến đang nhìn mình cười, vẻ mặt rất chi là muốn đấm.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã không ưa gì anh ta.
Tiểu Bình cảm thấy người đàn ông này đặc biệt trăng hoa và không đứng đắn.
Bên cạnh Tôn Gia Long còn có thêm một cô gái nóng bỏng, ăn mặc sexy đang tựa đầu vào vai anh ta nhìn cô bằng ánh mắt toé ra lửa.
Tiểu Bình nhận ra cô ta không ai khác chính là ca sĩ Mỹ Lệ của phòng trà nơi chị cô đang làm.
Nghĩ mình bị lừa, Tiểu Bình rất muốn chửi thề một câu nhưng nghĩ người trước mặt không phải quản lý thì cũng là khách Vip, cô vẫn là không nên đắc tội thì hơn.
Tiểu Bình kìm nén cảm giác muốn chửi anh ta trong lòng, nhoẻn miệng cười, tay trái cầm lấy tay phải cẩn thận đưa ra:
“Quý khách vui lòng cho tôi xem thẻ ạ!”
“Không cần, tôi có phòng riêng.”
Tôn Gia Long giơ chìa khoá phòng lên, chuẩn bị bước về phía thang máy thì Tiểu Bình chặn lại:
“Xin lỗi quý khách, nhưng tôi cần phải quét mã để kiểm tra lại danh sách ạ.”
Vì đây là khách sạn có tiếng tăm nên mọi việc đều phải cẩn trọng, tỉ mỉ.
Bất cứ ai đi ngang chỗ cô để lên phòng, cô đều phải quét thẻ để chắc chắn rằng người đó là khách của khách sạn.
Điều này là để tránh trường hợp có kẻ xấu trộm thẻ để vào phòng ăn cắp.
Tôn Gia Long khẽ cười, mày hơi nhướn hỏi:
“Em chắc là muốn lấy thẻ của tôi chứ?”
Tiều Bình gật đầu chắc nịch.
Cô gái bên cạnh thấy Tôn Gia Long cứ nhìn Tiểu Bình như sói nhìn con mồi, trong lòng liền nổi lên sự ganh ghét.
Tuy nhiên, ngay từ đầu đã đóng vai ngoan hiền nên cô ta không thể giở thói hung dữ trời sinh của mình ra được.
Mỹ Lệ quấn chặt lấy cánh tay Tôn Gia Long, nũng nịu cất tiếng:
“Anh, nhanh lên đi! Người ta chịu hết nổi rồi.”
Tôn Gia Long vỗ nhẹ vào tay cô ta, cưng chiều nói:
“Đợi anh một lát.”
Mỹ Lệ nghe giọng nói dịu dàng với mình, cô ta liền “dạ” một tiếng ngọt như mía lùi nhưng lại khiến Tiểu Bình cảm thấy rợn tóc gáy, thậm chí là buồn nôn.
Tôn Gia Long móc bóp lấy ra một tấm thẻ Vip đưa cho Tiểu Bình.
Tiểu Bình cảm thấy tấm thẻ này rất khác, thẻ Vip của những khách khác thường là màu vàng kim, còn thẻ này lại màu đen.
Tiểu Bình nhận lấy tấm thẻ, mắt thấy ba chữ “Tôn Gia Long” lập tức đen mặt.
Người này với Tôn Gia Quyến là hai anh em?
Thảo nào cô lại thấy hai người họ có nét giống nhau như vậy.
Tôn Gia Quyến tuy lạnh lùng nhưng ít ra Tiểu Bình còn có thiện cảm, còn cái tên trước mặt thì một chút cũng không có.
Tiểu Bình đưa thẻ vào máy, tít một cái, thông tin khách hàng hiện lên trên màn hình máy tính.
Tiều Bình nuốt nước miếng, trong lòng thầm mắng một tiếng rằng bản thân ngu ngốc.
Lúc nãy anh ta đã muốn đi thì cứ để cho đi, cô còn cản lại làm gì?
Chết cô rồi! Kì này không phải gặp quản lý, mà gặp trực tiếp Phó tổng giám đốc của khách sạn.
Cô thật có “diễm phúc” quá!
Tiểu Bình lấy lại bình tĩnh, đưa lại thẻ cho Tôn Gia Long, nở một nụ cười cực kì ngọt ngào để lộ ra một lúm đồng tiền xinh xắn khiến cho ai đó chợt ngẩn người.
“Tôn phó tổng, thật ngại quá.
Xin lỗi đã làm phiền anh! Bây giờ anh có thể lên phòng được rồi ạ!”
Chọc ai không chọc, lại chọc ngay phó tổng trong giờ làm.
Cô chỉ sợ anh ta sẽ bảo cô không chú tâm làm việc mà mải mê bấm điện thoại, vừa nãy còn làm khó dễ anh ta.
Anh ta sẽ không nhân nhượng bỏ qua, sẽ thẳng tay đuổi việc cô.
Có lẽ Mỹ Lệ cũng không ngờ người mà cô ta đang bám dính, cứ tưởng chỉ là một công tử ăn chơi bình thường, hoá ra lại là một người quyền cao chức trọng.
Mỹ Lệ liếc nhìn tấm thẻ Vip màu đen kia.
Tôn Gia Long? Nhị thiếu gia của tập đoàn Tôn thị ư?
Mỹ Lệ đắc ý nhếch môi.
Cái cây cổ thụ này...!cô ta nhất định sẽ bám cho thật chắc.
“Tôi đã bảo em không nên xem rồi.
Bây giờ đã biết tôi là ai, vậy tôi có nên xử tội em không?”
Tôn Gia Long rút tay khỏi người Mỹ Lệ rồi hơi nhướn người tới gần Tiểu Bình, vẻ mặt rất chi là thèm đánh.
“????????́???? ????????̂???? ????????????̛̀???? đ????́????????!” - Tiểu Bình thầm rủa.
“Tôi biết lỗi rồi, thành thật xin lỗi Tôn phó tổng.
Xin anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi ạ!”
Tiểu Bình rất biết cách khiến người khác thương xót, cô cúi mặt xuống, cố nặn ra một tí nước mắt, đến khi ngẩng đầu lên đã khiến cho Tôn Gia Long nghĩ rằng cô gái trước mặt mình thật mau nước mắt.
Trong lòng bỗng nổi lên một sự thương cảm, anh nhỏ giọng:
“Tôi đã làm gì em đâu mà khóc! Em làm việc đi.”
Sau khi Tôn Gia Long cùng Mỹ Lệ khuất hẳn trong thang máy, Tiểu Bình mới lau mấy giọt nước mắt cá sấu đi, lè lưỡi:
“Có ngốc mới tin tôi khóc thật.”
Sau đó chợt nhớ đến chiếc điện thoại đáng thương của mình vẫn còn nằm lăn lóc dưới đất.
Cô vội vàng nhặt lên, nhìn vào màn hình xuất hiện vài vết nứt, lần này Tiểu Bình chính thức khóc thật chứ không còn là giả vờ nữa.
“Con mẹ nó mới chiều bảnh mắt ra đã gặp phải bọn ôn thần.
Xui xẻo thật chứ!”
Tiểu Bình cất điện thoại đi, cõi lòng tan nát theo chiếc điện thoại cưng của mình.
Lại phải tốn tiền đi sửa dế yêu rồi..