Mối Tình Siêu Dễ Thương

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giữa hè, thành phố G nóng như thiêu như đốt. Một nhóm học sinh trong phòng học nọ vẫn nghiêm chỉnh chăm chú nghe giảng, vừa nghe vừa tập trung ghi nhớ.

Tuy nhiên không khí học tập này lại bị hai cô gái xinh xắn leo cửa sổ quấy phá.

Thượng Tâm sợ sệt kéo kéo góc váy Hồ Tiểu Đồ. “Tiểu Hồ Đồ, mình nghĩ hay thôi đi, anh ấy mắng tụi mình chết mất.”

“Leo cũng leo rồi còn sợ cái gì? Yên tâm, mình bảo đảm anh cậu không giận đâu.” Hồ Tiểu Đồ nói chắc như đinh đóng cột ngược lại càng khiến Thượng Tâm rầu rĩ trong lòng. Anh trai nhà cô đối với ai cũng lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng, duy chỉ với vị hôn thê Hồ Tiểu Đồ này là gần gũi chiều chuộng, đôi lúc khiến em gái là cô cũng phải ganh tị.

Hôm nay là sinh nhật Thượng Phẩm hai mươi tuổi, Hồ Tiểu Đồ muốn mang niềm vui bất ngờ đến cho anh nên mới rủ cô leo cửa sổ. Hiện Thượng Tâm hối hận rồi. Cô biết nếu anh trai bắt gặp hai cô làm chuyện nguy hiểm thế này thì tám phần cả hai sẽ bị cấm túc. Lần trước leo cây bắt chim, bài học còn nguyên, hai cô bị nhốt ở nhà nguyên kỳ nghỉ hè.

Hồ Tiểu Đồ không lo lắng như Thượng Tâm, thích thú nhón chân dòm phòng học của Thượng Phẩm, thấy Thượng Phẩm ngồi giữa lớp nghiêm túc nghe giảng liền phấn khích gọi Thượng Tâm: “Tâm Tâm, nhanh! Đưa xấp tranh cho mình!”

“Ờ.” Tâm Tâm ngờ nghệch chuyển xấp tranh vẽ sẵn cho bạn. Xấp tranh to một mét vuông chi chít chữ với hình, Hồ Tiểu Đồ lẫn Thượng Tâm phải cùng gồng sức mới nâng được chúng lên.

Lật bức thứ nhất, trên giấy là dòng chữ sặc sỡ: “Xin bạn Thượng Phẩm nhìn qua bên này.”

Hai cô rướn người gõ gõ cửa. Học sinh trong phòng tò mò quay qua, ngay cả giáo sư trên bục giảng cũng nhìn. Đọc được dòng chữ, đám học sinh bắt đầu rộ lên.

Ngoài một người vừa liếc sang đã đen mặt.

Hai cô quỷ nhỏ bên ngoài không biết sự tình, tiếp tục lật bức thứ hai: “Em muốn chính thức hẹn hò với anh.”

“Oa!” Phòng học ồn ào.

Hồ Tiểu Đồ lật tranh. Bức thứ ba là hình vẽ cậu bé trai hôn cô bé gái. Phòng học càng thêm ồn ào. Mấy học sinh tò mò đã đứng lên định xem cô gái ở ngoài.

Hồ Tiểu Đồ tiếp tục lật tranh. Bức thứ tư là một cái bánh sinh nhật to, trên cắm hai mươi cây nến và một hộp quà. Lật tiếp bức thứ năm, hộp quà mở, trong hộp có cô gái chu môi nhảy ra. Tiếp bức thứ sáu, giấy viết: “Mau tới nhận quà của anh đi, nụ hôn của em chờ anh đó.”

“A!” Phòng học nổ tung.

Mặt Thượng Phẩm đã đen đến mức không thể đen hơn. Giáo sư mặc dù lớn tuổi nhưng tư tưởng khá thoáng, gõ thước lên bảng nói: “Được rồi, các em yên lặng. Còn năm phút nữa hết giờ, những lần trước thầy toàn dạy quá giờ, hôm nay thầy bù, cho các em tan sớm. Tan lớp đi.”

“Giáo sư vạn tuế!” Học sinh hô to, lập tức chen chúc đến bên cửa sổ, ngó có hai cô gái bèn tranh nhau hỏi: “Ai trong hai em vừa dâng môi mình vậy?” Một học sinh to gan gào lớn.

Thượng Tâm đỏ mặt giải thích: “Em là em gái Thượng Phẩm, còn cô bạn này là vợ chưa cưới của anh ấy.”

“Vị hôn thê? Ồ…”

Bấy giờ Thượng Phẩm đã dọn dẹp xong sách vở đến cạnh cửa sổ, mặt lạnh liếc em gái và vợ chưa cưới, hừ khẽ: “Ai đầu têu?” Dáng vẻ ấy doạ Thượng Tâm hết hồn.

“Này Thượng Phẩm, đừng doạ các em ấy được không vậy? Cậu xem, doạ các em mặt tái mét rồi kìa. Để anh bế các em vào nhé.” Vừa nói, cậu bạn này vừa nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống bệ cửa sổ lầu một, toan bế hai cô gái vào trong.

Thượng Phẩm nhìn, mặt càng lạnh. “Đừng động vào họ.” Lời sắc như dao, cậu bạn kia lập tức cười cười. “Quả là bảo bối, bảo bối. Tôi không động vào, không động vào đâu.” Dứt lời, cậu bạn liền nhảy về.

Hồ Tiểu Đồ rốt cuộc cũng cảm giác được cơn giận của Thượng Phẩm bèn cười nịnh, chỉ chỉ đầu gối bị trầy vì leo cửa sổ của mình, mếu: “Đau, anh ơi…” Giọng nũng nịu khiến mọi thằng con trai mềm nhũn.

Thượng Phẩm vẫn không biểu hiện gì, đen mặt nhảy khỏi cửa sổ, trước kéo Thượng Tâm lên sau mới xoay người ôm Hồ Tiểu Đồ bế vào sau, giận dữ cắn răng đạp đổ luôn cái thang kê cạnh.

Rồi anh cầm sách xoay người bỏ đi.

Hồ Tiểu Đồ lè lưỡi, nhe răng cười với mọi người một cái sau đó vẫy tay kêu Thượng Tâm cùng đuổi theo Thượng Phẩm.

Hai người bám gót Thượng Phẩm tới cửa trường học. Tài xế nhà họ Thượng mở cửa xe. Sau khi ba người lên xe, Thượng Phẩm vẫn chẳng nói một lời. Thượng Tâm trách cứ liếc Hồ Tiểu Đồ, dúng ánh mắt lên án cô bạn: “Xem đi, mình biết là sẽ thế này mà, lần nào vui chả biến thành sợ.”

Về đến nhà, Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu trông con trai lạnh lùng dẫn theo hai cô nhóc đáng thương đằng sau, lập tức hiểu kế hoạch đầy tình cảm của hai cô lại bị ai đó dội một gáo nước lạnh.

Hạ Hâm Hữu đứng lên, đánh trống lảng: “Con trai, hôm nay sinh nhật con, mẹ nuôi con sớm đã đặt bàn ở Kim Đỉnh, chúng ta mau đến đó nào.”

“Vâng, con đi thay quần áo. Riêng Tâm Tâm và Tiểu Hồ Đồ không được đi.”

“Ớ?” Tiểu Hồ Đồ kinh ngạc.

“Em muốn đi, anh Thần còn chờ em!” Thượng Tâm sắp khóc rống.

“Hừ!” Thượng Phẩm không thèm đếm xỉa.

Thượng Trạm Bắc đứng ra nói đỡ: “Thượng Phẩm, Tâm Tâm với Tiểu Hồ Đồ…”

“Bố mẹ biết hai đứa nó làm gì không?” Thượng Phẩm cắt lời bố. “Chúng dùng thang và một cái cọc gỗ cao năm mét leo lên bệ cửa sổ lầu một. Nếu nhỡ không đứng vững hoặc cái thang đổ mà ngã, không tàn tật cũng bị thương.”

“Gì cơ?” Điều này Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu không biết.

“Cho nên chúng bị cấm túc. Trừ đi học, còn đâu đều cấm. Cấm túc một tháng, kiểm điểm triệt để mới có thể ra khỏi cửa.” Từ trước đến giờ Thượng Phẩm nói một là một, hai là hai nên anh vừa dứt lời, Thượng Tâm liền khóc lóc chạy qua vồ lấy điện thoại, bấm số Thần Tri Thư sụt sùi kể lể.

Hồ Tiểu Đồ hoàn toàn không ngờ Thượng Phẩm sẽ tức tới mức này. Thấy Thượng Phẩm lên phòng, cô liền đuổi theo. “Anh không thể làm thế… Ối!” Chưa dứt lời, cô đã bị tóm lấy.

Vào phòng, Thượng Phẩm ấn cô lên đùi mình, thẳng thừng tụt váy cô lòi luôn cả quần lót hồng in hình con cừu bên trong. Thượng Phẩm giơ cao tay, Hồ Tiểu Đồ lập tức hiểu anh định làm gì bèn rống lên như heo bị thọc tiết: “Thượng Phẩm, anh dám à?! Em mười lăm rồi, không phải năm tuổi! Anh mà dám đánh em, em… em…”

“Em sao?” Hỏi xong, tay liền hạ xuống. Bốp! Lớp thịt dưới quần lót bắt đầu xuất hiện vệt đỏ. “Nói cho em biết, thậm chí dù em năm mươi tuổi, nếu còn dám làm những chuyện như thế, anh vẫn sẽ đánh mông em. Có biết leo cái thang đó nguy hiểm lắm không mà còn dám rủ Tâm Tâm theo? Nhỡ hai em ngã, bố mẹ lo thì sao?” Thượng Phẩm dứt một câu liền bốp một phát, mỗi cái đều đau.

Hồ Tiểu Đồ ban đầu còn giãy giụa sau đã khóc thét.

Thượng Tâm dưới lầu nghe tiếng khóc của Hồ Tiểu Đồ thì sợ đến quên khóc, vội vã nói với Thần Tri Thư bên kia đầu dây: “Anh Thần ơi, anh mau dẫn bố mẹ nuôi đến đây đi. Lát nữa anh trai đánh em, anh phải liều mình ngăn anh ấy cho em đó.” Xong cô liền cúp điện thoại, chạy đến ôm cánh tay Thượng Trạm Bắc. “Bố, con sẽ ngoan, về sau con sẽ ngoan mà…”

Thượng Trạm Bắc liếc vợ một cái, ý hỏi có cần can dự không, bố mẹ Tiểu Hồ Đồ ở Newyork biết con gái bị đánh đòn nhỡ đau lòng thì sao. Hạ Hâm Hữu phẩy tay, ý bảo với tính con trai nhà mình thì không dạy cô nhóc kia một bài học chắc chắn sẽ không cho qua. “Không sao, thằng bé thương con bé hơn ai hết, nó tự có chừng mực. Với cả lần này đúng là hai đứa quá to gan. Như lời Thượng Phẩm, nhỡ con bé ngã thật thì chúng ta biết ăn nói với Đồ Nghiêm làm sao.”

Thượng Phẩm bên này đánh hơn chục cái mới dừng, nhìn vệt đỏ trên mông Tiều Hồ Đồ, kiềm chế đau lòng, lạnh giọng hỏi: “Biết sai chưa?”

“Em không sai, em muốn về Newyork, em muốn tìm mẹ…”

Bốp! Lại một đánh. “Nước xa không cứu được lửa gần, em không nhận sai thì đừng mong ra khỏi cửa.”

“Hu hu hu, anh bắt nạt em, anh bắt nạt em…” Hồ Tiểu Đồ bắt đầu ương ngạnh giãy, nhào vào lòng Thượng Phẩm đánh đạp khóc lóc tới nỗi không mở nổi mắt, bàn tay bé nhỏ quơ loạn xạ trong không trung vô tình tát phải má Thượng Phẩm. Cái tát này làm hai người sửng sốt.

Hồ Tiểu Đồ hoảng sợ, quẹt quẹt nước mắt lùi ra xa.

Thượng Phẩm thở dài, nhìn cô, gọi: “Em lại đây.”

Hồ Tiểu Đồ hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn qua. Thượng Phẩm lau nước mắt cho cô. “Biết mình sai chỗ nào chưa?”

Hồ Tiểu Đồ gật đầu, trả lời: “Em không nên leo cửa sổ.”

“Còn gì nữa?”

“Em không nên rủ Tâm Tâm leo cửa sổ.”

“Gì nữa?”

“…”

Thượng Phẩm lại thở dài, kéo Hồ Tiểu Đồ ôm vào ngực. “Em đừng nên để mình gặp nguy hiểm, càng đừng nên làm chuyện nguy hiểm như thế.”

“Nhưng em muốn anh vui.” Hồ Tiểu Đồ uất ức.

Thượng Phẩm xoa xoa mông cô. “Dù muốn anh vui thì cũng phải trong tình huống bản thân em an toàn. Em làm chuyện nguy hiểm, anh chỉ hãi, nào có vui. Còn đau không?”

“Đau!” Hồ Tiểu Đồ tội nghiệp đáp, mắt khóc đã sưng lên, nhẹ ngả vào bờ vai Thượng Phẩm. “Anh đánh mạnh, đau quá.”

“Để anh xoa cho nhé?”

“Ừ.” Hồ Tiểu Đồ cười trộm.

Thượng Phẩm nhẹ xoa mông Hồ Tiểu Đồ, cô nhóc trong lòng lại đùa giỡn giãy giụa. Con trai tuổi hai mươi, miếng ngon trong ngực, không có gì mới là bệnh. Bàn tay xoa mông càng lúc càng không đúng chỗ, Thượng Phẩm cụng trán mình vào trán cô. “Có phải anh nên đòi quà sinh nhật của mình không?”

Hồ Tiểu Đồ bĩu môi. “Đánh mông em, đừng mong còn quà.”

“Thì anh trộm vậy.” Dứt lời, tay đẩy Hồ Tiểu Đồ ngã ra giường. Anh ngắm đôi môi nhỏ của cô, không chút do dự ngậm lấy.

Đôi môi mềm mại khẽ mở đón nhận nụ hôn của anh. Tình cảm phút chốc bùng lên mãnh liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio