Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Lúc Hạ Trung vội vã chạy vào, Cao Dương vừa cắt tỉa xong một bồn cây cảnh. Hắn liếc mắt thấy Hạ Trung đang đứng ở ngoài nháy mắt ra hiệu và vẫy tay gọi mình.
Hắn chần chờ một hồi, nhìn thanh niên đang ngồi đọc sách dưới tàng cây có vẻ không để ý đến tiếng động ở bên ngoài thì buông cây kéo xuống. Vừa bước ra khỏi cổng, Hạ Trung níu ống tay áo của hắn như thể gặp được cứu tinh, nói:
“Bà cố nhỏ trở về vừa vặn gặp Lan cô nương và Mai Tước cô nương ở trước cổng đấy. Bọn họ sắp đánh nhau đến nơi rồi, anh mau ra xem đi!”
Cao Dương nhướng mày hỏi:
“Triệu Nhung ở đâu? Sao anh ta không ngăn lại?”
“Vậy anh nói xem anh ta sẽ giúp bên nào?”
Cao Dương đau đầu, khoát tay chuẩn bị ra ngoài xem thử, chợt nhớ ra:
“Ngoài cổng nhiều người như thế, còn Thu đạo trưởng ở đâu?”
“Đến lúc nào rồi anh còn nghĩ đến đạo cô kia hả?”
Hạ Trung nhăn nhó, tức giận nói:
“Anh mà ra đó chậm thì xảy ra án mạng như chơi!”
“Xảy ra án mạng gì đấy?”
Một giọng nói bỗng vang lên sau lưng của hai người. Hạ Trung cứng đờ không dám quay đầu lại.
Chẳng biết Hạ Tu Ngôn đã đứng ở cổng Nguyệt Môn từ bao giờ, một tay của y vẫn cầm cuốn sách, còn tay kia chắp ở sau lưng. Cao Dương vội vàng quay người, lặng lẽ kéo vạt áo của Hạ Trung cùng nhau quỳ xuống. Trái tim của Hạ Trung đột nhiên đập thình thịch, lén nhìn Hạ Tu Ngôn đang nhìn mình và Cao Dương.
Cao Dương nói:
“Thưa là Cao Nguyệt trở về gặp Lan cô nương và Mai Tước cô nương ở trước biệt thự.”
“Triệu Nhung ở đâu?”
“Thưa anh ta cũng ở bên ngoài.”
Hạ Tu Ngôn khinh thường, nói:
“Một mình anh ta không xử lý được hay sao mà còn cần các anh phải ra đấy xử lý đống lộn xộn kia hả?”
Nói đoạn, y có vẻ không hứng thú với chuyện bên ngoài, quay người định đi vào trong.
Thấy y như vậy, Hạ Trung thoáng thở phào, nhỏ giọng thì thầm thúc giục Cao Dương:
“Đi thôi, chẳng phải anh cứ nhắc mãi đạo cô kia à?”
Hạ Trung không ngờ lời nói thì thầm này của mình lại bị thanh niên vừa quay người đi nghe được, y dừng bước quay lại hỏi:
“Đạo cô nào?”
Hạ Trung ngẩn người, thấy đôi mày của Hạ Tu Ngôn khẽ chau lại mới biết mình đã nói lỡ lời, lo sợ nhìn sang Cao Dương ở bên cạnh cầu xin giúp đỡ. Cao Dương thở dài một hơi, cúi đầu nói với Hạ Tu Ngôn:
“Thưa là Thu đạo trưởng. Nàng ấy đang chờ ở ngoài cổng.”
“Nàng ấy đến khi nào?”
Cao Dương không dám trả lời còn Hạ Trung đến một chữ cũng không dám nói. Hạ Tu Ngôn không nói gì, vẻ mặt xám xịt, trong nháy mắt cả người tựa như toả ra khí thế lạnh lẽo khiến Hạ Trung toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng. Hắn thoáng thấy thanh niên đối diện chuyển hướng đi ra ngoài cổng, ngẩng đầu lên thấy Cao Dương nhìn hắn với ánh mắt tựa như muốn nói “tự cầu phúc cho mình đi!” thì ngã rạp cả người trên đất. Chỉ là lúc này hắn không có thời gian hối hận. Hạ Trung và Cao Dương vội vàng bò dậy đuổi theo Hạ Tu Ngôn.
Ba người vừa ra đến cổng bỗng nghe một tiếng roi đánh mạnh trên đất.
Bọn họ đánh nhau thật hả?
Hạ Trung còn chưa phản ứng thì Cao Dương đã kinh hãi, chạy vọt lên lao ra đầu tiên. Lúc hắn vừa chạy qua bình phong thấy cô gái mặc trang phục màu đỏ quất roi về phía hai cô gái đang đứng ở hướng Đông Nam.
Mai Tước không ngờ Cao Nguyệt lại ra tay đánh người như thế. May thay Triệu Nhung đứng bên cạnh tay kéo Lan Huệ ra sau lưng rồi tiến lên che trước mặt của hai người, quát lớn:
“Cô muốn làm loạn đến bao giờ?”
Cao Nguyệt suýt chút nữa đã đánh hắn nên cũng kinh hãi không thôi, nhưng nghe hắn mở miệng đã bảo vệ cho người khác thì ấm ức nói:
“Anh không nghe ả đã nói gì sao?”
Cao Nguyệt cầm roi chỉ vào cô gái ở sau lưng của hắn, nói:
“Bây giờ người nào cũng nói Định Bắc Hầu vừa về kinh đã mê luyến nữ sắc đấy! Tất cả đều do ả mà ra!”
“Cô đừng cố tình gây sự nữa.”
“Tôi cố tình gây sự? Tại sao vừa trở về Trường An các người ai nấy đều biến thành như vậy hả?”
Cao Nguyệt đỏ mắt, hét lớn:
“Tôi thấy anh và Hầu gia đều bị ả ta hút hồn rồi!”
Nàng vừa dứt lời đã vung tay đánh thêm một roi nữa về phía Triệu Nhung.
“Cao Nguyệt!”
Một tiếng hét chói tai từ sau tấm bình phong vang lên, Cao Dương lách mình chặn trước người của Mai Tước. Cao Nguyệt vừa thấy anh trai đột nhiên xuất hiện thì trở tay đổi hướng đi của cây roi. Nhưng roi đã đánh ra nào dễ dàng thu lại như thế, đầu roi chuyển hướng bay về phía sau.
Thu Hân Nhiên định ăn miếng bánh bao cuối cùng, vốn tưởng mình đã tránh đủ xa ai ngờ nhìn thấy một cây roi lao nhanh đến trước mặt. Đúng là nằm duỗi cũng trúng tên lạc mà! Nàng không phải là người tập võ nên không thể thoát thân trong phút chốc chỉ đành đưa tay che mặt theo bản năng.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, bỗng một bóng người xuất hiện chắn trước người của nàng, chẳng hề cảm thấy cơn đau trong tưởng tượng, cây roi kia tựa như biến mất trong không trung. Thu Hân Nhiên hé mắt ra nhìn, trước mặt của nàng là bóng lưng của một người đàn ông. Nàng sững người, từ từ buông tay, qua một hồi lâu vẫn không dám đoán người trước mặt là ai.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ. Nhìn thanh niên lạnh lùng đang cầm đầu roi trên tay, Cao Nguyệt bỗng thấy như cả người rơi vào hầm băng khiến đầu óc của nàng tỉnh táo trở lại.
Vẻ mặt của Hạ Tu Ngôn lạnh như băng sương, nhìn đầu roi vừa quất đến trên tay. Cây roi này làm bằng gân trâu, nếu quất trúng người hẳn phải đổ máu. Y khẽ dùng sức khiến cô gái đang cầm cây roi trên tay lảo đảo, cán roi tuột ra khỏi tay rơi trên mặt đất.
Cao Nguyệt sắc mặt biến đổi, quỳ xuống đất thỉnh tội:
“Hầu gia thứ tội…Tôi…Tôi không cố ý…”
“Ỷ thế hiếp người. Cô vừa tới Trường An đã học được thói xấu này rồi à?”
Giọng điệu của y không cao, lời nói cũng không nặng nhưng Cao Nguyệt nghe được lại sợ hãi xanh mặt không dám lên tiếng.
Cao Dương bước lên trước một bước, cầu xin:
“Cao Nguyệt lỗ mãng gây chuyện, thuộc hạ sẽ phạt nàng thật nặng, mong Hầu gia thứ tội.”
“Anh nên phạt thật nặng.”
Hạ Tu Ngôn liếc Cao Dương, giọng nói vẫn lạnh như băng:
“Bằng không có ngày người khác sẽ thay anh dạy dỗ nàng.”
Hạ Tu Ngôn rất ít trách phạt Cao Dương. Hạ Trung và Triệu Nhung nghe ra được lần này y cực kỳ tức giận.
Hạ Trung cúi đầu, quỳ xuống nói:
“Lần này thuộc hạ cũng có lỗi, xin Hầu gia thứ tội.”
Hạ Tu Ngôn liếc hắn, hỏi:
“Anh có tội gì?”
Hạ Trung vẫn nghĩ lỗi của mình không lớn, thế là ngẩng đầu nhìn lên. Hạ Tu Ngôn thấy biểu hiện của hắn có chút buồn cười, ném đầu roi trên tay xuống đất, lạnh lùng nói:
“Anh tự ra nhà sau lãnh phạt đi. Sau đó ngẫm lại xem lần này anh đã sai ở đâu.”
Thu Hân Nhiên đứng ở sau lưng của y nhịn không được bật cười thành tiếng, những người đằng trước đồng loạt nhìn sang nàng. Thu Hân Nhiên vội nghiêm mặt, khoé môi mím lại nhịn cười. Hạ Tu Ngôn thấy người ở đằng sau tỏ vẻ đắc ý, lại nhìn cả đám thuộc hạ đang quỳ dưới đất thì trong lòng cảm thấy bực bội.
Lan Huệ và Mai Tước đã bị kinh hãi nên Triệu Nhung dẫn hai người đi nghỉ ngơi. Trước khi đi, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đạo cô đang đứng ở phía sau Hạ Tu Ngôn, chỉ tiếc thanh niên đứng phía trước quá cao khiến hắn chẳng thể thấy được nàng. Thanh niên mang mặt nạ rũ mắt, nhanh chóng vào nhà.
Cả đám người vừa đứng đầy trước cổng bỗng tản hết, ngay cả mấy tên gác cổng cũng chẳng biết trốn đi đâu mất. Thu Hân Nhiên hoàn hồn lại phát hiện ra nơi này chỉ còn lại nàng và Hạ Tu Ngôn.
Thu Hân Nhiên vô cùng tinh ý, chắp tay nói:
“Vừa rồi xin cảm tạ Hầu gia.”
Hạ Tu Ngôn không đáp lời chỉ nhìn nàng một lượt khiến cả người nàng thấy không tự nhiên. Lúc này y mới lên tiếng:
“Cô đi theo tôi.”
Nói đoạn, y quay người đi vào trong, Thu Hân Nhiên ở phía sau đành phải chạy theo.
Nơi này là một căn biệt thự không lớn lắm dùng để ở tạm không coi là phủ Hầu. Hạ Tu Ngôn dẫn nàng đến thư phòng, sau khi đi vào y ngồi trên sập, chỉ vào một chỗ trước mặt nói:
“Cô ngồi xuống đi.”
Thu Hân Nhiên do dự một hồi, cuối cùng không ngồi ở vị trí đối diện y mà chọn chỗ ngồi hơi lệch một chút. Thấy vậy Hạ Tu Ngôn cũng không nói gì. Trong phòng yên tĩnh, từ khi tạm biệt vào bảy năm trước, hôm nay có thể coi là ngày đầu tiên hai người bình tĩnh ngồi đối mặt với nhau như thế.
Thu Hân Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lặng lẽ quan sát thanh niên vừa quen lại vừa lạ đang ngồi trên sập. Hạ Tu Ngôn dường như chẳng thay đổi gì, gió cát ở sa mạc cũng không mài dũa y trở thành một người đàn ông thô kệch, ngược lại y càng thêm tuấn tú nho nhã, một chút u uất thời thiếu niên đã bị gió cát chốn biên thuỳ cọ rửa để lộ ra vẻ dịu dàng ôn hoà như ngọc quý.
“Hôm nay cô đến vì chuyện chọn chỗ làm phủ Hầu của tôi theo lệnh của Thánh thượng sao?”
Thu Hân Nhiên hoàn hồn, gật đầu đáp:
“Đúng thế. Mấy ngày nay tôi đã xem được mấy chỗ khá tốt.”
“Cô nói tôi nghe thử xem.”
Nhắc đến chuyện chính đáng, Thu Hân Nhiên lập tức phấn chấn, nói:
“Chỗ tốt nhất là nhà cũ của Trấn Nam Vương lúc trước. Toà nhà đó…”
Nàng vừa nói câu đầu, chưa kịp phân tích chỗ tốt đã nghe người đối diện lắc đầu ngắt lời:
“Ở đó không tốt.”
Thu Hân Nhiên mơ màng không hiểu, hỏi:
“Tại sao?”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:
“Trấn Nam Vương có chiến công hiển hách nên Tuyên Đức năm thứ năm đã tu bổ lại phủ Trấn Nam Vương, đến Tuyên Đức năm thứ tám lại thua thảm trên chiến trường. Như vậy toà nhà ấy sao gọi là nơi ở tốt được?”
Lý do này nghe rất hợp lý nhưng Trấn Nam Vương xuất chinh năm đó đã hơn sáu mươi rồi! Thu Hân Nhiên chớp mắt mấy cái, cười giễu nói:
“Tôi nhớ ngày xưa hình như Hầu gia không tin mấy chuyện này lắm mà nhỉ?”
Hạ Tu Ngôn ngước mắt nhìn sang nàng, giọng nói đầy thâm ý:
“Bảy năm trước đạo trưởng đã tính một quẻ như thần khiến tôi không thể không tin vào những thứ này.”
Thu Hân Nhiên không đoán được hàm ý trong lời nói của y, lại nghe y nhắc đến chuyện bảy năm trước thì giật mình, vội nâng chén trà trên bàn lên uống một ngụm để che giấu sắc mặt theo bản năng. Nước trà vừa uống vào miệng mới nhận ra trà đã nguội từ lâu.
Hạ Tu Ngôn dựa vào lưng ghế, ngồi yên lặng chăm chú ngắm nhìn đạo cô đang bưng trà uống. Đạo sĩ nhỏ ngây thơ trong trí nhớ giờ đây đã có chút trưởng thành, lúc nàng uống trà có đôi phần trầm tĩnh nhưng khi nàng uống trà lạnh thì mím môi, đôi mày khẽ nhíu giả vờ bình tĩnh để ly trà xuống thật xa.
Hạ Tu Ngôn khẽ nhếch môi cười, biểu hiện này của nàng làm y nhớ lại người con gái quen thuộc ở trong ký ức, một người ngoài mặt luôn giả vờ đứng đắn nhưng sau lưng lại nghĩ ra nhiều trò vặt. Hạ Tu Ngôn kìm lại ham muốn trêu chọc nàng ở trong lòng, đổi chủ đề nói:
“Thật ra cũng không cần phiền phức như thế, tôi đã nhắm được một toà nhà rồi.”
Thu Hân Nhiên kinh ngạc, hỏi:
“Hầu gia đã nhắm được chỗ nào vậy?”
“Là toà nhà trong ngõ Cổ Y ở phường Bình Khang, nơi đó là nhà cũ của Phương đại nhân, Thượng thư Bộ Hộ.”
Thu Hân Nhiên khó hiểu hỏi:
“Nếu đã như vậy sao Hầu gia không bẩm cho Thánh thượng hay?”
“Không thể. Toà nhà kia phải do cô bẩm lên.”
“Vì sao?”
Hạ Tu Ngôn mỉm cười, nói:
“Vì toà nhà này bây giờ là của Ngô Bằng.”
“…”
Quả nhiên dịu dàng ôn hoà đều là giả! Thu Hân Nhiên nghẹn lời nhìn y, không cần nghĩ cũng biết lời của y kỳ quái thế nào.
Bên ngoài bỗng có người gõ cửa, Cao Dương bưng một khay nhỏ đi đến, phía trên khay đặt băng gạc và thuốc trị thương. Lúc này Thu Hân Nhiên mới nhớ đến lúc nãy y đã dùng tay không bắt đầu roi của Cao Nguyệt. Nàng vô thức nhìn bàn tay của y đang giấu sau ống tay áo. Hạ Tu Ngôn liếc nàng, đặt tay phải trên bàn gỗ, giơ tay trái ra trước mặt Cao Dương nói:
“Tôi tự làm được.”
Cao Dương do dự một hồi, nói:
“Hầu gia chỉ dùng một tay khó mà băng bó…”
“Không sao.”
Hạ Tu Ngôn hờ hững nói:
“Anh đi ra sau xem Hạ Trung đi.”
Cao Dương không còn cách nào, bưng khay thuốc nhìn sang Thu Hân Nhiên hỏi:
“Xin hỏi đạo trưởng có thể giúp Hầu gia bôi thuốc không?”
Thu Hân Nhiên sững người, quay đầu nhìn Hạ Tu Ngôn đang ngồi trên sập theo bản năng. Lúc này Hạ Tu Ngôn mím môi nhìn Cao Dương tự tiện hành động, xem ra y có chút không vui nhưng y lại không lên tiếng ngăn cản. Nàng luống cuống đứng lên, đưa tay nhận lấy khay thuốc, lúng túng nói:
“Ừm…nên như thế.”
– Hết chương –