Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Sáng sớm hôm sau, Thu Hân Nhiên rửa mặt xong, lê bước chân nặng nề ra khỏi quan dịch thì thấy chiếc xe ngựa hôm qua nàng ngồi đã đổi thành một chiếc xe mới có vẻ rộng rãi và thoải mái hơn nhiều. Thu Hân Nhiên ngẩn người nhìn chiếc xe mới một hồi.
Cao nguyệt cưỡi ngựa đến gần, thấy nàng cứ đứng thừ người ra thì nhảy xuống gọi:
“Sao cô chưa lên xe thế?”
Thu Hân Nhiên quay đầu lại, kỳ quái hỏi:
“Đây là… ”
Cao Nguyệt hiểu nàng định hỏi gì, đáp:
“Trong tiệc rượu tối qua, chẳng biết sao Trần Huyện lệnh đắc tội với Hầu gia, sáng sớm nay đã chuẩn bị một đống quà biếu đến tạ tội. Chẳng qua tôi thấy sáng nay Hầu gia hình như khá vui vẻ, thấy người Huyện nha đưa quà đến cũng hoà nhã hơn. Ngài ấy không nói gì, bảo người ta đem quà biếu về hết chỉ giữ lại mỗi chiếc xe ngựa này. Mấy ngày tới chúng ta sẽ dùng nó.”
Thu Hân Nhiên nhìn sang, hỏi:
“Từ hôm nay Cao cô nương sẽ ngồi chung xe với chúng tôi hả?”
“Cô không thích à?”
Thu Hân Nhiên mím môi cười, nói: “Vinh hạnh không hết.”
“Cô lên trước đi.”
Cao Nguyệt lầm bầm thúc giục. Thu Hân Nhiên cũng không nhiều lời làm cô nàng thêm khó chịu ngoan ngoãn leo lên xe. Chương Huỷ đã ngồi ở bên trong từ sớm. Cao Nguyệt bước vào thấy vậy thì hơi sửng sốt rồi phóng khoáng gật đầu chào nàng ấy.
Cao Nguyệt mất tự nhiên, quay đầu đi thấy Thu Hân Nhiên ngồi bên cửa sổ còn ở giữa để một chỗ trống thì nhíu mày hỏi:
“Sao cô lại ngồi đây?”
Thu Hân nhiên đáp lại, vẻ mặt vô tội.
“Tôi ngồi trên xe bị choáng váng ghê lắm, phải ngồi cạnh cửa sổ hít thở không khí mới đỡ hơn một chút.”
Cao Nguyệt nghẹn một hơi, cũng không thể xuống xe đành buồn bực ngồi ở giữa hai người.
Xe ngựa mới này rộng rãi và thoải mái hơn nhiều. Chẳng biết có phải do tác dụng của chén thuốc tối qua hay không, Thu Hân Nhiên cảm thấy hôm nay tốt hơn nhiều, đến chiều còn có thể vén rèm ngắm cảnh sắc ở bên ngoài.
Hôm nay ở bên ngoài là Cao Dương, thấy nàng ló đầu ra thì chào hỏi:
“Hôm nay Thu cô nương đã thấy đỡ hơn chưa?”
Thu Hân Nhiên hơi bất ngờ, nghe vậy nhớ lại chén thuốc tối qua, vội nói lời cảm tạ:
“Tôi phải cám ơn ngài đã mất công đi bốc thuốc giúp tôi.”
Cao Dương cũng không tranh công, nói:
“Tôi cũng chỉ làm theo lời dặn của Hầu gia mà thôi.”
Đây cũng là điều dễ hiểu. Thu Hân Nhiên thấy cũng kỳ, tối qua lúc Hạ Tu Ngôn nói như thế nàng lại không nghĩ ra. Nghĩ vậy nàng bật cười một tiếng:
“Vậy, nhờ Cao thị vệ chuyển lời cám ơn của tôi đến cho Hầu gia.”
Cao Nguyệt cũng thò đầu ra, hỏi:
“Hạ Trung đi đâu rồi? Sao hôm nay anh lại ở đây?”
Nhắc đến Hạ Trung, Cao Dương cười một trận, nói:
“Tối hôm qua mấy thuộc hạ của Trần Huyện lệnh ai nấy đều có tửu lượng cao, uống rượu với Hạ Trung đến tận canh Hai []. Lúc này hắn còn đang nằm trên xe ngựa ở trước đó.”
[]
“Hắn như thế cũng không bị mắng à?”
Cao Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm.
“Xem ra đúng là hôm nay tâm tình của Hầu gia rất tốt đấy.”
Thu Hân Nhiên không nghe rõ Cao Nguyệt nói gì, bỗng thấy xe ngựa đi chậm lại, đội ngũ phía trước dần dần dừng lại. Người ở sau tò mò nhìn ra đằng trước, Cao Dương dặn các nàng ngồi yên trong xe rồi ghìm dây cương giục ngựa chạy lên trước.
Chương Huỷ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lo lắng. Cao Nguyệt liếc nàng ấy một cái, đột nhiên mở miệng:
“Đằng trước là núi Vạn Phong, đường vào núi hiểm trở, địa hình phức tạp. Nghe nói ở đó có khá nhiều toán cướp đường, chắc Hầu gia ra lệnh dừng lại để chỉnh đốn đội ngũ, đề phòng xảy ra bất trắc.”
Chương Huỷ không ngờ cô nàng sẽ lên tiếng giải thích, thoáng sững người rồi cười ôn hoà:
“Ra là thế. Nghe cô nương nói thế thì tôi yên tâm hơn rồi.”
Cao Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, mãi sau mới nhỏ giọng đáp:
“Không cần cảm tạ.”
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, một tướng sĩ lạ mặt cưỡi ngựa đến, nói với mấy cô gái trong xe:
“Đi qua hẻm núi phía trước sẽ đến thành Trấn, nơi đó là núi Vạn Phong. Dọc đường này có nhiều giặc phỉ cướp đường, Hầu gia lo lắng có gì bất trắc nên ra lệnh chỉnh đốn đội ngũ, lại phân phó tôi đến hộ tống các vị cô nương. Xin các cô nương chớ lo lắng.”
Thu Hân Nhiên vén rèm xe lên xem một lượt, thấy độ ngũ ở đằng sau đã tập hợp lại, xung quanh có khá nhiều tướng sĩ canh gác, bầu không khí có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều. Nàng buông rèm xuống, thấy cô hầu gái bên cạnh Chương Huỷ có vẻ hơi căng thẳng, nắm chặt tay cô nương nhà mình. Cao Nguyệt lên tiếng trấn an:
“Các cô chớ lo lắng, dù có giặc phỉ cướp đường đi chăng nữa, thấy quân kỳ thì chẳng có kẻ nào to gan nhảy ra cướp quân Xương Vũ đâu.”
Lời này cũng là thật, đám giặc cướp cũng không dại gì đến cướp tiền tài của quan phủ.
Đoàn người ngựa tiếp vào trong núi, hai bên là rừng cây rậm rạp, cổ thụ cao lớn che kín cả bầu trời làm cho trong rừng có vẻ u tối hơn. Các tướng sĩ xung quanh rất cẩn thận, trên đường chẳng có tiếng cười đùa. Mấy cô gái ở trong xe ngựa tựa như bị bầu không khí này ảnh hưởng, dần dần không trò chuyện với nhau nữa.
Đường núi gập ghềnh, Thu Hân Nhiên dựa vào vách xe, cảm giác choáng váng lại bắt đầu xuất hiện nên đành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ như thế đoàn người đi hơn nửa ngày mới hơi thả lỏng, bốn phía tươi sáng tựa như đã đi ra khỏi rừng rậm. Cao Nguyệt vén một góc rèm xe lên, cẩn thận nhìn quanh một lượt rồi ngoảnh lại nói:
“Tốt rồi, phía trước hẻm núi kia là thành Trấn rồi.”
Lời này vừa dứt, bầu không khí trong xe bỗng thoải mái hơn, chính Cao Nguyệt cũng an tâm trở lại, mặc dù cô nàng ngoài miệng trấn an mọi người nhưng trong lòng cũng căng thẳng không thôi.
Thu Hân Nhiên vẫn dựa vào vách xe nghe bên ngoài dần dần có tiếng nói chuyện cười đùa, xem ra đúng như Cao Nguyệt nói, có lẽ bọn họ đã an toàn đi qua rừng rậm, không gặp chuyện gì bất trắc. Trong lòng của nàng vẫn chưa hết căng thẳng bỗng nghe một tiếng “bộp” vang lên. Ngựa kéo xe cao giọng hí lên, người đánh xe cuống quýt ghì chặt dây cương để xe ngựa không bị lật nghiêng.
Bốn phía bỗng vang lên tiếng người hô ngựa hí, tựa như dầu sôi lửa bỏng, tất cả sôi trào trong chớp mắt. Một vài tiếng hét từ phía trước vang lên: ‘Có mai phục!’, ‘Cẩn thận!’. Sắc mặt của Cao Nguyệt biến đổi, hô lên:
“Nhanh cúi xuống!”
Mấy người trong xe chưa kịp phản ứng thì cô nàng đã quỳ rạp trên sàn xe. Cao Nguyệt lấy bàn nhỏ ngăn ở cửa ra vào, một tay đè lên roi dài ở bên hông, vừa nghe ngóng tình hình ở ngoài, vừa dùng thân thể bảo vệ các nàng ở phía sau. Người đánh xe khó khăn lắm mới giữ được con ngựa kéo xe đang hoảng sợ. Đợt phục kích này khiến đám người luống cuống, may rằng trước khi lên núi Hạ Tu Ngôn đã chỉnh đốn lại đội ngũ nên vừa có lệnh của chỉ huy cả đoàn người đã ổn định lại, vừa che chở đoàn xe, vừa phản kích.
Thu Hân Nhiên bị Cao Nguyệt đè xuống mặt sàn, mấy người nằm chung một chỗ, ai nấy đều không dám thở mạnh. Xe ngựa lắc lư dữ dội, thỉnh thoảng bên tai còn nghe tiếng mũi tên bắn xuyên qua cửa sổ cắm lên vách xe. Mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người của nàng. Chỉ là lúc này nàng bị say xe choáng váng khó chịu đến mức quên cả nỗi sợ hãi. Thu Hân Nhiên cảm thấy ruột gan như đảo lộn, nàng phải cố hết sức mới không nôn trên xe. Bên ngoài hỗn loạn vô cùng, chỉ nghe tiếng đao thương va chạm cũng không rõ tình huống thế nào.
Cứ như thế tầm một nén hương thì tiếng đánh nhau bên ngoài dần dần nhỏ lại, xe ngựa bắt đầu ổn định rồi cuối cùng an toàn dừng lại ở ven đường. Một lát sau, một loạt tiếng bước chân đến gần, tướng sĩ vừa nãy chạy đến đẩy cửa xe ra, thấy mấy cô gái trong xe vẫn an toàn thì thở phào nhẹ nhõm:
“Chúng ta đã bình an đi qua được hẻm núi rồi, mấy tên tặc tử mai phục đã tháo chạy. Các vị cô nương có bị thương hay không?”
Nghe lời này, cảm giác căng thẳng trong lồng ngực của Thu Hân Nhiên mới dịu đi. Chương Huỷ ở một bên bỗng kêu lên sợ hãi:
“Cao cô nương, cô bị thương rồi!” Nàng mở mắt ra, thấy bả vai trái của Cao Nguyệt có một vết rách lớn, máu tươi chảy đầy vai, hẳn là mũi tên bắn vào trong xe lúc nãy đã làm cô nàng bị thương. Tướng sĩ vừa nãy vội chạy đi tìm người đến, Chương Huỷ với vẻ mặt trắng bệch, đè tay lên vết thương của Cao Nguyệt để cầm máu chờ người đến giúp đỡ.
Vừa trải qua một trận phục kích nên trong đoàn có không ít người bị thương, may rằng đã chuẩn bị sớm nên hầu hết chỉ là vết thương nhẹ, băng bó sơ cứu là được. Hạ Tu Ngôn hạ lệnh cả đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó chỉnh đốn đội hình lên đường vào thành trước khi trời tối.
Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, y cưỡi ngựa đi đến chỗ xe ngựa phía sau thì quân y đã băng bó xong cho Cao Nguyệt. Cao Dương đi từ trong xe ngựa bước ra, sắc mặt có vẻ không mấy căng thẳng, xem ra vết thương của Cao Nguyệt không nặng lắm. Chương Huỷ đứng ở bên ngoài vô cùng lo lắng.
Hạ Tu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh một hồi tựa như đang tìm ai đó. Cao Dương biết được tâm tư của y, liếc mắt nhìn về khu rừng ở cách đó không xa. Hạ Tu Ngôn dừng bước, quay người đi vào trong khu rừng kia. Chẳng bao lâu sau, y trông thấy một người đang vịn vào thân cây nôn thốc nôn tháo.
Y hơi nhíu mày đến gần nàng, vừa vặn lúc này Thu Hân Nhiên đã nôn hết tất cả những gì còn sót lại trong bụng, xoay người thì thấy có bóng người đi đến. Nàng nâng tay lau khoé mắt, chờ người nọ đến gần cách nàng tầm mười bước mới nhận ra đó là ai. Nàng hoảng hốt la lên:
“Ấy, đừng đến đây.”
Hạ Tu Ngôn dừng bước, khó hiểu nhìn dáng vẻ tựa như gặp địch của nàng. Thu Hân Nhiên ngượng ngùng, khẽ nhích người sang che đi chỗ vừa nôn, nói:
“Tôi vừa nôn xong, bẩn lắm. Hầu gia thích sạch sẽ, chớ đến gần đây.”
Nàng còn biết ngại ngùng cơ đấy. Hạ Tu Ngôn chợt nhớ lại lời của Hạ Trung tối hôm đó: ‘…để ý từng hành động, cử chỉ, lời nói để người kia không thấy được những mặt xấu của mình’.
Y nhìn cô gái đang quẫn bách đứng dưới tán cây, bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, khẽ ho khan một tiếng nói:
“Sợ rằng đám giặc cướp còn trốn nơi này, em chớ ở trong rừng một mình quá lâu.”
Nói đoạn, y không tiến lên trước nữa mà quay trở về đội xe. Y thả chậm bước chân, lắng nghe tiếng động ở sau lưng. Một lát sa, nghe được tiếng bước chân ở đằng sau y mới nhẹ lòng, khoé môi vô thức mỉm cười.
Trận phục kích hôm nay may rằng đối phương ít người, tuy bọn chúng có lợi thế địa hình, bước đầu thành công làm rối loạn quân Xương vũ nhưng vì Hạ Tu Ngôn đã chuẩn bị trước nên đội ngũ nhanh chóng ổn định, tổn thất không lớn lắm.
Đêm xuống, đoàn người ở lại tại quan dịch trong thành, thu xếp cho các tướng sĩ bị thương, đóng cửa ngẫm lại lần phục kích này. Lúc nãy họ đã phái người đến hỏi dịch thừa, nghe ông ta bảo nơi này giặc cỏ khá nhiều, tuy quan phủ nhiều lần vây quét cũng không hết được, một phần vì đây thuộc dãy núi Vạn Phong, thế núi hiểm trở, rừng rậm liên miên, bọn giặc cướp trốn vào trong núi thì khó mà truy tìm, kết quả cũng chẳng giải quyết được chúng.
Chương Dung khoanh tay đứng một bên, trầm ngâm một hồi, nói:
“Nói như vậy thì đám giặc cướp này chỉ có quy mô nhỏ lẻ, nhiều lắm thì ra tay cướp các đội buôn mà thôi, sao dám to gan mai phục ở hẻm núi để cướp đồ của quân Xương Vũ chứ?”
Đây chính là điểm kỳ lạ. Cao Dương bổ sung thêm:
“Hôm nay sau khi đến thành Trấn, tôi đã cho người điều tra qua, đám người kia dùng mũi tên đầu sắt, không giống với vũ khí của đám giặc cỏ hay dùng. Mũi tên bắn xa như thế hẳn trong đám bọn chúng có mấy tay có võ nghệ cao cường đấy.”
Vì hôm qua uống rượu say khướt nên hôm nay lúc xảy ra chuyện Hạ Trung đang nằm ngủ trong xe ngựa, lúc này hắn hối hận xanh mặt, tự trách không thôi, lên tiếng mắng:
“Đám này hẳn là ăn gan trời rồi, lần sau gặp lại tôi sẽ cho bọn chúng biết tay!”
Hắn chỉ chửi đổng vậy chứ không nghĩ nhiều, nhưng lời hắn nói lại trúng chỗ mấu chốt. Đám người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại mai phục bọn họ? Đoạn đường phía trước có còn mai phục nữa hay không?
Từ tình hình giao tranh hôm nay, xem ra đối phương cũng không có nhiều người, nếu tấn công trực diện hẳn không phải là đối thủ của quân Xương Vũ, nhưng nếu đám người đó cứ mai phục trên đường thì không thể coi thường được. Cao Dương do dự nửa ngày mới nhìn thanh niên đang trầm mặc cả buổi, cuối cùng hắn lên tiếng nói:
“Hầu gia, ngài có cảm thấy đám người này đến để ám sát Thu cô nương hay không?”
Chương Dung chau mày nói:
“Không có khả năng! Nếu thật sự đám người này muốn ám sát Thu cô nương thì chỉ cần chờ nàng đến Hoán Châu là được, cần gì phải ra tay ở trên đường thế này. Huống chi nàng đã rời kinh, sao còn có người muốn đẩy nàng vào con đường chết chứ?”
Hạ Trung không hiểu bọn họ đang nói gì, hỏi:
“Chuyện này thì liên quan gì đến Thu đạo trưởng?”
Hạ Tu Ngôn lên tiếng ngắt lời:
“Hôm nay mũi tên thứ nhất bắn ra là nhằm vào tôi, hẳn bọn chúng đến là vì tôi.”
Bọn họ vừa rời kinh chưa bao lâu đã gặp phải mai phục ở trên đường, kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám ra tay với Định Bắc Hầu? Cả đám người trong phòng đều trầm mặc không nói gì.
Thanh niên đang ngồi sau sa bàn, nhìn chằm chằm vào bản đồ địa hình núi Vạn Phong, trầm tư một hồi rồi lên tiếng:
“Tôi có một ý này, chúng ta có thể thử một lần.”
– Hết chương –