Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
“Không biết cô nương đã từng nghe qua sự tích về rượu Hoa Đào của Hoán Châu chưa?”
Tại gian phòng riêng trong quán rượu, thanh niên cúi đầu vuốt mép chén, hơi xấu hổ hỏi nàng.
Thu Hân Nhiên gật gù, hiếu kỳ hỏi:
“Sự tích kia là thật sao?”
“Chuyện này tôi cũng không biết.”
Chương Dung cười nói:
“Nhưng tôi nghe nói Chốn Bồng Lai này vốn là quán rượu ngày trước do cô gái kia mở, cũng vì vậy mà rượu Hoa Đào ở đây mới nức danh đến thế.”
Thu Hân Nhiên không ngờ còn có chuyện như vậy, nói với vẻ bội phục:
“Cô gái kia đã là chủ một quán rượu, vậy mà nói đi là đi, đúng là người quyết đoán.”
Lần này lại đến phiên Chương Dung kinh ngạc, hỏi:
“Ai đi?”
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó Thu Hân Nhiên nghi ngờ, hỏi:
“Chẳng phải cuối cùng cô gái kia rời khỏi nơi này trở về Giang Nam ư?”
Chương Dung phì cười, lắc đầu nói:
“Ai đã kể cho cô nương thế?”
Hắn kể:
“Trước rời đi, cô gái nói mình nhớ hương vị của rượu Hoa Đào ở quê nhà, thế là chàng trai đã cưỡi ngựa trong đêm, đi xa ngàn dặm tìm đến một quán rượu mua một vò rượu Hoa Đào mang về. Ngày cô gái chuẩn bị lên đường, chàng trai mang vò rượu đó đến làm cho nàng xúc động. Cuối cùng nàng quyết định ở lại chốn biên thuỳ, cùng chàng nên duyên vợ chồng. Hai người cùng nhau mở một quán rượu chỉ chuyên bán rượu Hoa Đào.”
Nàng trợn tròn mắt, chẳng hiểu sao Hạ Tu Ngôn lại cải biên đoạn kết để lừa mình. Chương Dung lại kể tiếp:
“Sau này chuyện này được mọi người truyền tai nhau, thanh niên nơi này cứ hễ phải lòng cô gái nào sẽ mang rượu này đến, khi đó cô gái sẽ hiểu được tâm ý của hắn. Nếu cô gái đó cũng có ý với chàng trai thì uống một chén rượu, nếu như không thì từ chối chén rượu này, dần dà cái này trở thành phong tục ở nơi đây. Rượu này có hương vị thanh mát ngọt ngào, lại lấy tên là ‘Hoa Đào’ nên được mệnh danh là rượu Nhân Duyên nức tiếng ở chốn này.”
Dứt lời, Chương Dung nhìn qua nàng với ánh mắt mong chờ, còn Thu Hân Nhiên lại thừ người ra, đầu óc trống rỗng. Bát quái có sáu mươi bốn quẻ, mỗi quẻ có sáu hào vị chi ba trăm tám mươi bốn hào. Những thứ này nàng chỉ cần liếc qua đã có thể tính nhẩm nhanh chóng nhưng câu chuyện mà Chương Dung vừa kể chỉ vỏn vẹn có mấy trăm chữ lại làm cho nàng bối rối, chẳng thể nào hiểu rõ.
“Ngài nói rằng rượu này dùng để bày tỏ tâm ý, vậy khi mời người khác uống rượu bình thường có mời rượu này hay không?”
Nếu là khách từ nơi khác đến có lẽ sẽ gọi một vò nếm thử. Còn hầu hết dân địa phương thì sẽ không như thế.”
Nếu như vậy, tại sao Hạ Tu Ngôn đã mời nàng một vò nếm thử lại tự uống hết chứ? Còn nếu như ý của chàng là…
Trái tim của nàng đập liên hồi. Chương Dung thấy sắc mặt của nàng lúc thì biến đỏ, lúc lại chuyển trắng, tưởng nhầm lời này của mình đã làm nàng động lòng, nhất thời vui mừng hăng hái nói:
“Nàng vốn có trái tim thuần khiết, tôi đã phải lòng nàng từ lâu. Nay không biết nàng có bằng lòng theo tôi đến Thanh Châu hay không?”
Thu Hân Nhiên hoảng hốt nhìn hắn. Qua một hồi lâu nàng mới hiểu được hàm ý trong lời nói kia, sắc mặt từ ngơ ngác chuyển sang kinh hãi, bàn tay đang nâng chén rượu bỗng hơi run rẩy khiến rượu trong chén sánh cả ra bàn. Chỉ trong nháy mắt, rượu màu hồng nhạt chảy dọc theo mặt bàn nhỏ trên đất.
Nàng vội đưa tay hứng lại, Chương Dung thấy thế chỉ nhẹ giọng nhắc nhở:
“Cẩn thận!”
Lúc này nàng mới nhận ra ống tay áo của mình đã quét qua mặt bàn, rượu thấm ướt cả tay áo bên phải.
Thanh niên đối diện tự giễu cười nói:
“Nếu nàng vô tâm với tôi cũng không cần kinh hãi đến mức làm đổ cả rượu như thế chứ.”
Thu Hân Nhiên ngẩng đầu, thấy Chương Dung cũng không giận thì thở phào. Nàng lấy khăn tay trong ngực áo ra lau vết rượu trên ống tay áo rồi ngồi thẳng đáp lời:
“Lúc nãy tôi đã thất lễ, mong tướng quân bỏ quá cho.”
Nàng nói tiếp:
“Tuy tôi rất cảm kích trước tấm lòng ngài dành cho tôi nhưng tôi cũng không thể vì cảm động nhất thời mà tuỳ tiện nhận lời mời của ngài đến Thanh Châu được, như vậy sẽ cô phụ tấm lòng của ngài.”
Chương Dung vốn đã đoán rằng nàng không có tình cảm giống mình nhưng lại chẳng ngờ nàng từ chối dứt khoát như vậy. Hắn không khỏi hỏi thêm một câu:
“Phải chăng nàng đã có người ở trong lòng rồi?”
Thu Hân Nhiên hơi chần chờ, sau một lúc thấy cũng chẳng cần giấu giếm làm gì, thế là thẳng thắn gật đầu.
Chương Dung hơi do dự, một lát sau lại hỏi:
“Người đó phải chăng là Định Bắc Hầu?”
Khoảnh khắc thấy vẻ mặt sửng sốt của nàng thì trong lòng của hắn đã sáng tỏ, bên cạnh nỗi lòng xót xa lại có chút nực cười như trong dự đoán. Thu Hân Nhiên thấy hắn cười khổ thì bối rối vô cùng, lần đầu tiên nàng rơi vào tình huống này. May thay sau đó Chương Dung ngẩng đầu, ôn hoà nói:
“Hôm nay những lời tôi đã thổ lộ với nàng thật sự quá đường đột, mong nàng chớ vì nó mà áy náy trong lòng.”
Thu Hân Nhiên định lên tiếng nhưng chẳng biết nên nói gì. Chương Dung lại cười nói:
“Bởi vì coi như cho tôi làm lại một lần nữa, dù có Hầu gia ở đây tôi cũng sẽ nói những lời ấy với nàng.”
Lúc nói những lời này, Chương Dung có đôi phần giống với thiếu niên kiêu ngạo ở trong cung đã từng va trúng nàng. Hắn nâng chén rượu vẫn còn đầy lên, nói tiếp:
“Đời này được quen biết với nàng là may mắn của tôi. Hôm nay xin từ biệt tại đây, tôi ở Thanh Châu xin chúc nàng cả đời thuận lợi, an nhiên.”
Thu Hân Nhiên cảm động, tuy không chạm vào chén rượu trên bàn nhưng nàng nói với cả tấm lòng thành:
“Tôi cũng xin chúc tướng quân sức khoẻ an khang, tiền đồ rộng mở.”
Sau khi Chương Dung đi rồi, nàng vẫn ngồi một mình trong căn phòng riêng trên lầu hai, ngẩn người nhìn cả bàn đầy thức ăn. Chén rượu bằng sứ trắng nổi bật trên bàn, bên trong còn vương một ít rượu chưa hề chạm đến. Nàng cầm chén rượu lên, nhìn sắc rượu màu hồng nhạt bên trong. Chương Dung đã nói rượu này còn gọi là rượu Nhân Duyên. Hắn lấy rượu này mời nàng, hỏi xem nàng có bằng lòng theo hắn đến Thanh Châu hay không. Vậy còn chàng, ngày đó chàng cũng mời nàng uống rượu này, rốt cuộc chàng muốn hỏi nàng điều chi?
Cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh ra, nàng chưa kịp hoàn hồn đã thấy người mình vừa nhớ đến bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt. Thanh niên vừa đẩy cửa đi vào chẳng giống với thường ngày, chàng nhìn chén rượu trên bàn rồi thốt ra một lời cay nghiệt:
“Em chỉ giúp anh ta truyền một lời thì anh ta định kết cỏ ngậm vành để báo đáp sao? Vậy phải chăng tôi nên lấy thân báo đáp mới tính là trả hết ơn nghĩa cho em?”
Câu nói kia tựa như sấm đánh bên tai khiến đầu óc của nàng choáng váng, hai tai ù ù, chợt nhớ lại câu chuyện về rượu Hoa Đào Chương Dung vừa mới kể cho nàng ngay ở trong căn phòng này. Nàng ngước mắt nhìn chăm chú thanh niên trước mặt.
Hạ Tu Ngôn dường như ý thức được mình đã nói gì, ảo não mím môi thật chặt.
“Tại sao Hầu gia lại mời em uống rượu Hoa Đào?” []
[]
Vừa rồi nàng vẫn suy nghĩ mãi về vấn đề này, lúc này thấy chàng bỗng cứ như ma xui quỷ khiến mà thốt ra lời.
Đôi mắt phượng của chàng mở to, trong lòng thầm nghĩ: ‘Quả nhiên nàng biết ý nghĩa của rượu kia.’
Suy nghĩ này vừa loé lên, trái tim chàng lại tựa như chìm xuống vực thẳm: ‘Nàng biết ý nghĩa của nó nhưng vẫn uống sao.’
Chàng tự giễu:
“Nếu em đã biết thì cớ gì còn hỏi tôi làm chi?”
Thu Hân Nhiên nói khẽ:
“Hầu gia không nói thì em nào biết được?”
Hạ Tu Ngôn trừng mắt với nàng tựa như đang ấm ức vô cùng, đuôi mắt hơi ửng đỏ vì tức giận.
Nàng bỗng thấy mủi lòng, lại hỏi:
“Là Hầu gia hi vọng em ở lại Hoán Châu chăng?”
Cả người thanh niên cứng đờ, vừa lúng túng tựa như bị người ta nói trúng tâm tư giữa bàn dân thiên hạ, lại vừa nhẹ nhõm tựa như phạm nhân đã đợi được bản án cho mình, rốt cuộc cũng trút được tảng đá trong lòng. Chàng nhìn nàng thật lâu, cuối cùng buông tay đầu hàng, ghé vào tai của nàng để nàng không nhìn được nét mặt của mình.
Thu Hân Nhiên cảm giác một hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, vừa thoáng giật mình bỗng nghe chàng nói:
“Tôi mong em có thể ở lại nơi đây hơn bất kì ai trên thế gian này.”
Trong nháy mắt, cả người nàng tựa như đóng băng còn trái tim thì đã hoá thành một đầm nước xuân ấm áp.
Hạ Tu Ngôn dứt lời, trong lòng bỗng cảm giác trống rỗng, chán chường và cả đôi phần xấu hổ. Nhưng rồi chàng cảm giác một đôi tay vòng quanh ôm eo mình, trái tim khô héo tựa như sống lại, vô thức nắm tay của cô gái trước người. Và ngay sau đó, chàng ngửi được một mùi hương hoa đào thoang thoảng trên người của nàng, chợt nhớ đến chén rượu trống trơn trên bàn thì tức giận đẩy nàng ra một chút, nói:
“Em…”
Thu Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn chàng. Với khoảng cách của hai người lúc này, Hạ Tu Ngôn thấy được một vệt màu hồng nhạt trên ống tay áo của nàng, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn đến chỗ nàng vừa ngồi mới nhận ra nơi đó vẫn còn hơi ẩm ướt.
“Em làm đổ rượu sao?”
Chàng hơi nhíu mày tựa như không tin được, hỏi nàng.
Thu Hân Nhiên mím môi cười:
“Em làm đổ chẳng phải là rượu Hoa Đào mà là giấm Hoa Đào mới đúng.”
Đôi vành tai của Hạ Tu Ngôn chợt ửng đỏ. Thu Hân nhiên bật cười, chàng xấu hổ đưa tay che miệng của nàng lại, chỉ để lộ cặp mắt hoa đào với đuôi mắt cong cong như đang mỉm cười nhìn chàng. Đôi mắt kia còn hơn cả khuôn miệng nhỏ của nàng, gương mặt tuấn tú của chàng không khỏi nóng lên. Sau một hồi, chàng tựa như vẫn còn lo lắng, hỏi:
“Em thật sự không uống chén rượu kia sao?”
Thu Hân Nhiên chớp chớp mắt, đẩy tay của chàng ra, đáp lời:
“Em cũng không uống chén rượu của chàng mà.”
“Lúc đó không tính.”
Chàng liếc nàng với ánh mắt đầy thâm ý, nói tiếp:
“Tôi mời em, em sẽ uống chứ?”
Lần này lại đến phiên nàng thẹn thùng, quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói:
“Em đã đến đây hai lần nhưng ngay cả một ngụm rượu cũng chưa được uống.”
Chàng lùi lại nửa bước, cảm giác áp bách bao phủ trên người nàng gần như biến mất. Chàng lấy vò rượu trên bàn khẽ lắc nhẹ rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong vò. Sau đó chàng nhìn nàng thật lâu và bất ngờ cúi đầu nhích lại gần. Thu Hân Nhiên cảm giác ấm áp trên môi, mười ngón tay thon dài của chàng đỡ sau gáy rồi kéo nàng đến sát ngực mình. Khác hẳn với nụ hôn bá đạo vào sáng sớm ở trên núi Phục Giao, cũng có lẽ vì lúc này chàng đang tỉnh táo nên nụ hôn này hơi vụng về. Chàng dịu dàng hôn nàng, rượu Hoa Đào từ từ lan toả mà tràn vào trong miệng làm nàng chẳng thể nào cưỡng lại. Thu Hân Nhiên ngửi được mùi hương của hoa đào, nhưng nó không còn là mùi hương thoang thoảng mà trở nên ngọt ngào, nồng nàn khiến cả người tựa như bừng cháy đến mức chẳng thể hô hấp nổi.
Thu Hân Nhiên chẳng nếm được vị của rượu Hoa Đào như lại cảm giác cả người mình như đang chìm trong men say. Khi chàng lùi lại, nàng vẫn còn mơ màng, ngơ ngác nhìn chàng. Đuôi mắt của Hạ Tu Ngôn hơi ửng đỏ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Nhìn chóp mũi ửng hồng xinh đẹp hơn cả hoa đào của nàng, chàng chẳng thể cầm lòng mà nhích lại gần, khẽ hôn lên vệt rượu hồng nhạt dính trên khoé môi của nàng.
“Nhập gia tuỳ tục.”
Chàng khẽ nhếch môi, thì thầm với nàng:
“Rượu Hoa Đào dành tặng em, còn em là của tôi.”
Thu Hân Nhiên thấy cả trái tim mình tựa như tê dại. Nàng siết chặt đầu ngón tay một hồi mới tìm lại được một phút bình tĩnh, đáp lời:
“Chàng vừa rồi đã nói rằng sẽ lấy thân báo đáp.”
Nghe vậy, thanh niên khẽ cười, thở ra một hơi nóng bỏng làm hô hấp của nàng ngừng lại. Chàng lại cười lên, trầm giọng nói:
“Được, một lời đã định.”
Hầu bàn đứng ở đầu cầu thang nhìn đôi trai gái đi ra khỏi phòng riêng thì tò mò nhìn hai người một thoáng. Đến lúc này Thu Hân Nhiên đã hiểu vì sao trước đây anh hầu bàn lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quá như vậy. Lúc này, Hạ Tu Ngôn nói với hầu bàn:
“Anh lấy cho tôi một vò rượu Hoa Đào.”
Thu Hân Nhiên ngoảnh lại nhìn chàng. Hạ Tu Ngôn khẽ ho một tiếng, nói:
“Vò rượu vừa rồi coi như là tôi mua, còn vò này là Chương Dung mua tặng đem về phủ.”
Thu Hân Nhiên thấy dáng vẻ so đo từng chút của chàng hơi buồn cười, nhưng chợt nhớ đến một ngụm rượu vừa rồi thì không dám trêu chọc chàng nữa.
Hai người cùng cưỡi ngựa về phủ. Sáng nay Hạ Tu Ngôn tranh thủ thời gian quay về một chuyến bây giờ lại phải trở về lại quân doanh. Chàng đưa rượu cho nàng, cố ý nghiêm mặt dặn:
“Rượu này em phải đưa cho thím Trương đó, em không được uống đâu đấy, nghe không?”
Thu Hân Nhiên chăm chú nhìn chàng, Hạ Tu Ngôn phì cười, nói:
“Mấy ngày nữa đến Quyên Phục tôi sẽ đưa em đi nếm rượu của bọn họ nhé.”
Thím Trương đang ở ngoài sảnh, thấy nàng về sớm như thế thì kỳ quái hỏi:
“Sao hôm nay Thu cô nương về sớm thế?”
Thu Hân Nhiên đưa rượu đang cầm trên tay cho bà. Nàng chưa kịp lên tiếng giải thích thì bà đã giật mình hỏi nàng:
“Đây là… cô nương tự mình mua hả?”
“Là rượu Chương tướng quân mời ạ…”
“Chương tướng quân mời sao?”
Thím Trương thở phào một hơi, nghiêm mặt nhìn nàng. Thu Hân Nhiên bỗng run lên, cảm giác như mình quay về thời còn là thiếu niên thiếu nữ đang ở trên núi. Nàng nhớ có lần dẫn mấy sư đệ lén chạy xuống núi uống rượu, lúc trở về thì bị sư phụ bắt gặp, dáng vẻ lúc đó chính là như bây giờ.
“Không, không phải ạ…”
Thu Hân Nhiên căng thẳng nói lắp bắp như hồi còn bé:
“Là… là Hầu gia mời ạ… Cháu đã uống vò rượu ấy. Đây là vò rượu ngài ấy mua thêm bảo rằng coi như là rượu Chương tướng quân mời trong phủ ạ…”
“Hầu gia mời hả?”
Thím Trương sửng sốt, hỏi:
“Hầu gia đã lừa cháu uống?”
“Cháu biết rượu này có nghĩa là gì ạ.”
Thu Hân Nhiên dở khóc dở cười, tốt bụng giải thích thay cho chàng:
“Hầu gia cũng không lừa gạt cháu.”
Thím Trương gật gù tựa như đang suy nghĩ điều gì, tuy bà không hiểu sự tình khúc chiết trong đó nhưng cũng nghe ra điểm chính:
“Nói vậy thì, Thu cô nương và Hầu gia…”
Thu Hân Nhiên đỏ mặt, chợt hiểu được tại sao Hạ Tu Ngôn bảo nàng cầm vò rượu này về phủ nhưng chàng lại không vào. Mặc dù trong lòng nàng thầm mắng chàng một hồi nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, nói:
“Cháu về phòng thay đồ đây… Rượu này… rượu này thím mang vào bếp nhé.”
Thím Trương thấy nàng thẹn thùng thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, chỉ là bà cũng không hỏi nhiều, chờ nàng chạy vào nhà sau thì mang rượu đi tìm bác Lưu nói chuyện.
– Hết chương –