Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Phong Nhậm đột ngột bị xuất huyết não, kèm theo suy tim. Rõ ràng buổi sáng vẫn còn rất khỏe, sau giờ cơm trưa thì ông cụ thấy hơi đau đầu, tưởng là bị cảm lạnh. Dì giúp việc hỏi có phải gọi bác sĩ tới không nhưng ông cụ ngăn lại, nói rằng chỉ ngủ một giấc là khỏe, kết quả chỉ vừa mới lên lầu, còn chưa tới được phòng ngủ thì ông cụ đã ngay trên hành lang.
Những điều ấy đều là do Chung Trữ kể lại cho Khởi Tinh biết khi đang trên đường tới bệnh viện. Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên ngồi chuyến bay sớm nhất quay về, trải qua hơn tiếng bay, liền đi thẳng từ sân bay tới bệnh viện.
Suốt lúc đó Khởi Tinh đều không ngủ.
Cậu nhớ tới khoảng thời gian trước khi mình đi Anh, bởi vì Thịnh Tịch Niên không có nhà, bản thân cậu thấy quá mức nhàm chán nên hằng ngày đều chạy tới nhà ông ngoại cọ cơm ăn, có lúc còn giúp ông chăm sóc cây cối một chút. Kết quả có lần cậu không cẩn thận nhỡ cắt mất một cành hoa Mai vàng đầy nụ mà Chúc Phong Nhậm coi như bảo bối.
Chúc Phong Nhậm cực kì đau lòng, Khởi Tinh thì tủi thân hỏi: “Hoa là bảo bối hay con mới là bảo bối chứ?”
Chúc Phong Nhậm cười mắng: “Hoa còn biết nghe lời hơn con, còn con ở trước mặt ông chỉ toàn là càn quấy thôi.”
Giờ Chúc Phong Nhậm một mình nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), vẫn còn chưa tỉnh lại, trên người gắn máy trợ thở và các loại máy khác nhau. Khởi Tinh cách một tấm kính nhìn ông cụ, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng tóc của Chúc Phong Nhậm giờ đã bạc trắng, trán và khóe mắt đã phủ kín nếp nhăn, gầy còm và già nua.
Ông cụ đã hơn tuổi, Khởi Tinh nhớ khi cậu còn rất bé, có lẽ là khoảng – tuổi, Chúc Phong Nhậm vô cùng cưng chiều cậu, ông cụ luôn để cậu ngồi lên vai, để cậu diễu võ giương oai, ông cụ ở trước mặt cậu dường như vĩnh viễn đều là dáng vẻ ôn hòa.
Từ lúc nào ông đã bắt đầu già rồi, là từ lúc Chúc Mạn rời đi, hay là từ sau khi Khởi Tinh lớn lên?
Thịnh Tịch Niên đứng ở bên thấp giọng nói: “Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khởi Tinh được anh đỡ sang ngồi nghỉ ở ghế bên cạnh, Thịnh Tịch Niên vẫn nắm lấy tay Khởi Tinh, lòng bàn tay anh ấm áp có lực, Khởi Tinh tạm thời phục hồi được tinh thần, nhìn về phía đối phương.
Một lát sau, Khởi Tinh chớp mắt nhìn anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Có phải em vẫn luôn làm cho ông ngoại thất vọng về mình không anh?”
Thịnh Tịch Niên mặt đối mặt với Khởi Tinh, nghiêm túc trả lời: “Không đâu.”
Nhưng Khởi Tinh lại nói liên tục: “Khi em còn bé, con cháu người ta học vẽ tranh học nhạc cụ, em được ông đưa đi học thư pháp hai ngày đã thấy mệt, liền ăn vạ không chịu học nữa. Ông em chẳng còn cách nào, đành phải chiều theo em. Sau đó ở trường em học người ta đánh nhau, ông cũng biết hết, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng nói em.”
“Chúc thị là giang sơn ông nỗ lực gây dựng nên từng chút từng chút, ông vốn muốn giao lại cho con gái mình, thế nhưng mẹ em lại khiến ông thất vọng. Về sau ông muốn giao lại cho em, nhưng rồi em cũng lại khiến ông thất vọng. Ngay cả trước khi em sanh Anh để tìm anh, em còn phá cây hoa của ông, làm ông đau lòng rất lâu.”
Khởi Tinh hít mũi một cái, “Khởi Tinh là cái tên mà ông đặt cho em, ông mong em có thể tỏa sáng như một vì sao, có thể được người ta ngắm nhìn, nhưng em lại chẳng làm được chuyện gì tốt cả.”
“Không phải thế đâu.”
Thịnh Tịch Niên kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng anh đưa tay ra vuốt tóc Khởi Tinh, để cho đối phương nhìn vào mình.
“Căn cứ theo quy luật về độ sáng của các tinh thể và thống kê các vì sao, các nhà thiên văn học tính ra được số các vì sao trong hệ ngân hà có khoảng chừng tỷ vì sao. Nhưng bởi vì ảnh hưởng của mức độ ánh sáng và khoảng cách xa gần, nên mắt thường của con người chỉ có thể thấy được vì sao trên bầu trời.”
Lời anh nói chính là số liệu khoa học nghiêm túc có phần không hợp hoàn cảnh, nhưng giọng của Thịnh Tịch Niên rất trầm, tiếp thêm rất nhiều sức mạnh giúp lòng người ổn định hơn.
“Thế nhưng dù cho là như thế, tỷ vì sao kia vẫn phát sáng những nơi khác nhau, chúng ta có thể không thể thấy chúng, nhưng đối với chúng thì điều đó chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Khởi Tinh không động đậy, cậu vẫn nhìn Thịnh Tịch Niên, anh cúi đầu khẽ chạm lên gò má cậu. Giọng anh chưa từng có lúc nào lại dịu dàng đến thế, giống như tầng mây mềm mại.
“Ông ngoại không cần em phải tỏa sáng để người khác phải nhìn thấy, ông chỉ mong em giống như vì sao, có thể sống vì những điều mình thích, vĩnh viễn vui vẻ, lạc quan, kiêu hãnh. Em đã làm được tốt như vậy, làm sao có thể khiến ông thất vọng được?”
Viền mắt Khởi Tinh đỏ lên, cậu chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng vùi đầu trên vai Thịnh Tịch Niên. Anh ôm lấy Khởi Tinh, vì nói chuyện, nên lồng ngực khẽ phập phồng.
“Ông yêu em, em vĩnh viễn chính là niềm kiêu hãnh của ông.”
Từ khi ông cụ được đưa vào viện đến bây giờ đã gần một tuần, Khởi Tinh, Thịnh Tịch Niên, Chung Trữ và dì giúp việc thay phiên nhau trông chừng. Bệnh viện đã ba lần thông báo là bệnh tình đang trong tình trạng nguy kịch, phải làm phẫu thuật mấy lần, tuy rằng đã khống chế được sự xuất huyết, nhưng Chúc Phong Nhậm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cũng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Chúc Phong Nhậm vừa ngã xuống, một nửa Vân Thành cũng chấn động theo.
Từng ấy năm tới nay, Chúc thị vẫn luôn là dẫn đầu trong thương giới tại Vân Thành, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Thịnh Minh Lễ muốn tiến vào Vân Thành thì trước tiên lại muốn kết thông gia với Chúc gia. Thương hiệu của Chúc gia phủ kín từ thành nam tới thành bắc, trải rộng khắp mọi ngành nghề, là một nửa bầu trời của Vân Thành.
Mà Chúc Phong Nhậm là người đứng đầu Chúc thị, tuy rằng vì tuổi cao nên sau này đã trong trạng thái bán về hưu, nhưng ông cụ là người sáng lập nên Chúc thị, nắm trong tay % cổ phần công ty. Hiện tại ông cụ đang phải nằm trong phòng theo dõi, bên ngoài đã trở nên rất hỗn loạn. Bất luận là công nhân viên của Chúc thị hay là công ty cùng hợp tác làm ăn, thì đều cảm thấy hoảng loạn. Người ở hai giới chính thương (chính trị + thương nghiệp) kéo tới bệnh viện thăm hỏi như đèn kéo quân, nhưng phần lớn đều bị Khởi Tinh ngăn lại mời về.
“Những thương nhân cùng hợp tác vẫn gọi điện tới để hỏi về thể trạng của Chúc tiên sinh, trên danh nghĩa là quan tâm ngài ấy, nhưng thực tế là lo rằng lợi ích của bọn họ bị ảnh hưởng, còn có một số người đã biểu lộ rằng họ trước tiên có thể tạm dừng các hạng mục hay không. Ba vị cổ đông còn lại cũng đã gọi điện thoại tới, hỏi cổ phần và giá cổ phiếu có thể bị biến động hay không.”
Khởi Tinh vùi mình trên ghế sofa, cậu và Thịnh Tịch Niên đã ở trong bệnh viện trông cả đêm, chỉ vừa về tới nhà, buổi trưa Thịnh Tịch Niên phải ký một hợp đồng, vừa về đánh răng rửa mặt rồi lại gấp gáp tới công ty. Khởi Tinh vừa mới tắm xong, thì Chung Trữ đến nhà.
Nghe Chung Trứ nói hết, Khởi Tinh rót một chén trà cho đối phương, hỏi: “Vậy bây giờ chuyện ở công ty hẳn là cần có người xử lý?”
“Tạm thời là tôi, nhưng trên lý thuyết thì phải là ngài.”
“Anh có ý gì?”
Chung Trữ một thân âu phục đen, thoạt nhìn lạnh lùng lại khó có thể lại gần, nhưng cho dù là đang đối mặt với Khởi Tinh, anh ta vẫn luôn khách khí lễ độ, hai tay nhận lấy chén trà, đáp.
“Vốn dĩ cổ phiếu của Chúc thị được phân phối như sau: Chúc tiên sinh nắm % cổ phần, nắm / quyền cổ đông, là người nắm quyền tuyệt đối trong cổ đông. Bà Chúc Mạn từng nắm % cổ phần, còn lại % được chia thành %, % và % phân chia cho ba vị cổ đông còn lại.”
“Sau khi bà Chúc Mạn qua đời, lúc ngài được tuổi thì Chúc tiên sinh đã chuyển % của bà Chúc Mạn sang danh nghĩa của ngài. Căn cứ theo quy định, nếu như Chúc tiên sinh tạm thời không thể nào sử dụng quyền quản lý của mình, vậy công ty sẽ được giao lại cho người có cổ phần lớn nhất trong thời điểm hiện tại tạm thời quản lý.”
Khởi Tinh nghe được nhưng vẻ mặt vẫn mờ mịt, hỏi: “Trước đây khi không có tôi chẳng phải mọi việc vẫn luôn là do anh xử lý sao?”
Chung Trữ khẽ mỉm cười, đáp: “Đó là bởi vì khi ấy tôi là trợ lý của Chúc tiên sinh, ngài ấy để tôi tạm thời thay mặt để xử lý công việc của công ty, nhưng bây giờ ___” Anh ta hơi ngừng lại, “Lúc đó đích thân Chúc tiên sinh ở trong hội nghị đã ủy thác bằng lời nói, hiện tại Chúc tiên sinh vẫn còn chưa tỉnh, theo lý thì tôi không có tư cách để tiếp tục sử dụng quyền đại diện nữa.”
“Ừm, vậy tôi cũng ủy thác cho anh.” Khởi Tinh suy nghĩ một chút rồi nói, “Ông ngoại tôi tin tưởng anh, tôi cũng tin tưởng anh.”
Chung Trữ ngẩn người, sau cùng gật đầu với Khởi Tinh, đáp: “Được.”
Khởi Tinh tin trưởng Chung Trữ, đối phương từ khi tốt nghiệp đại học xong đã đi theo Chúc Phong Nhậm để công tác, đến nay hơn mười năm trôi qua nhưng chưa từng xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa từ trước tới giờ Khởi Tinh không hề biết bản thân nắm giữ % cổ phần, cũng chưa từng tới công ty, cậu căn bản không biết gì hết, sợ sẽ làm hỏng mọi thứ.
Cậu không muốn khiến ông ngoại phải mất mặt, càng không muốn tâm huyết của ông lại bị phá hoại trong tay mình.
Chờ Chung Trữ rời đi, cậu thay quần áo đi vào bệnh viện. Dì giúp việc đang đứng bên ngoài, thấy cậu tới, liền vội vàng nói: “Sao đã lại tới rồi, không phải tôi bảo cậu nghỉ ngơi nhiều vào sao, ở đây có tôi rồi mà.”
Khởi Tinh cười cười với dì, đáp: “Không sao đâu ạ, dù sao về nhà cháu cũng không ngủ được.”
Dì giúp việc không khuyên nổi cậu, chỉ đành thở dài: “Vậy thì được rồi, cũng gần trưa, tôi về làm cơm rồi mang tới cho cậu.”
“Vâng,” Khởi Tinh cười, làm nũng với dì, “Cháu muốn ăn nạm bò sốt cà chua ().”
“Được, muốn ăn cái gì cũng được hết.” Dì rất thương cậu, lo ở trong bệnh viện quá lạnh, nên liền rót cho cậu một ly nước ấm, còn dặn cậu đi vào phòng nghỉ ngơi.
Ở bên cạnh phòng ICU có một gian phòng dành riêng cho người thân của bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng Khởi Tinh đã quen ngồi trước cửa phòng ICU, cậu chỉ cách ông ngoại có một bức tường kính mà thôi.
Như vậy khi ông tỉnh lại chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy cậu.
Chờ dì giúp việc đi rồi, Khởi Tinh thu lại nụ cười, mày hơi nhíu lại. Có thể là lúc ra khỏi nhà bị gió lạnh thổi, hoặc cũng có thể là cậu thực sự bị đói, nên bụng bắt đầu hơi đau.
Cậu ôm bụng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, miệng khẽ nhấp từng ngụm nước ấm một, được một lúc, cậu lại không nhịn được mà nhắn một tin cho Thịnh Tịch Niên: “Anh nhớ phải ăn cơm trưa đó.” Đằng sau còn thêm một biểu tượng hôn hôn.
Lát sau, Thịnh Tịch Niên nhắn lại: “Anh đang chuẩn bị ăn rồi, em cũng nhớ phải ăn cơm đấy.”
Thịnh Tịch Niên vừa gửi tin nhắn đi, trợ lý ở phía trước đã dừng xe lại, quay đầu xuống: “Thịnh tổng, đã tới nhà hàng rồi.”
Buổi sáng nay bọn họ vừa mới ký hợp đồng với đối tác, theo thông lệ thì phải cùng ăn cơm với bên đó. Thịnh Tịch Niên gật đầu, anh đang muốn mở cửa xe, giây tiếp theo, tay anh liền dừng lại.
Anh nhìn chăm chú về phía trước, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trợ lý không biết có chuyện gì, dè dặt quay lại nói: “Thịnh tổng…”
Thịnh Tịch Niên giơ tay, ý bảo cậu trợ lý đừng nói nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn bất động.
Cách đó không xa có hai người vừa bước xuống xe, đang cùng nhau tiến vào trong nhà hàng. Bọn họ đi không nhanh, trên đường còn quay sang nói chuyện với nhau, nét mặt mang theo ý cười, xem ra cuộc trò chuyện ấy thật sự rất vui vẻ.
Một người chính là Thịnh Minh Lễ, còn lại là một người đàn ông tóc đã bạc nửa đầu, trông có chút phúc hậu, trước đó Thịnh Tịch Niên đã gặp ông ta ở đại thọ của Chúc Phong Nhậm. Tuy rằng mới chỉ gặp mặt qua một lần, nhưng qua lời giới thiệu và hàn huyên đôi ba câu của Chúc Phong Nhậm, thêm trí nhớ xuất chúng của Thịnh Tịch Niên, từ trước đến nay chưa từng có sai sót.
Đó chính là một trong các cổ đông của Chúc thị.
Thịnh Tịch Niên thu tay lại, một lần nữa ngồi lại vị trí cũ.
“Bữa cơm này gọi Hứa Dật qua đây đi, tôi không vào.” Giọng của anh dửng dưng không gợn sóng, trợ lý không biết đã xảy ra vấn đề gì, nhưng không hỏi nhiều, lập tức lấy điện thoại ra gọi, Thịnh Tịch Niên hơi ngừng lại, rồi anh nói tiếp.
“Giúp tôi liên hệ với Chung Trữ.”
Hết chương .
() Nạm bò sốt cà chua