Lúc Từ Tân bước vào phòng làm việc, Thịnh Minh Lễ đang đứng ở cửa sổ kính sát đất nhìn xuống.
Tuy rằng đã lập đông, nhưng vì mùa mưa thu dài cuối cùng cũng qua đi, rốt cuộc thời tiết ở Vân Thành cũng tốt lên. Trên đường phố xe cộ cùng dòng người tấp nập, hai bên đường lá cây long não rơi phủ đầy đất, Thịnh Minh Lễ nhìn một lát, cuối cùng thu lại tầm mắt.
Lúc này Từ Tân mới tiến lên một bước, nói: “Đã liên lạc lại với Viên Hải tiên sinh hai lần, đối phương kiên quyết không muốn chuyển nhượng % cổ phẩn.”
Thịnh Minh Lễ nhìn gã một cái, hỏi: “Là không muốn chuyển nhượng, hay là chuyển nhượng cho người khác?”
“Là không muốn.” Từ Tân đáp, “Ông ấy nói rất rõ ràng, % cổ phần đó vẫn còn trong tay ông ấy, tôi cũng mới điều tra, gần đây quả thật ông ấy không hề thay đổi quyền cổ đông.”
Thịnh Minh Lễ nhíu mày, hỏi: “Khởi Tinh thì không tính đến, vậy mà Thịnh Tịch Niên nó không có động tĩnh gì sao?”
Lão cười cười, “Thế nào, kết hôn một cái, con của ta thực sự đã bị yêu đương hun đầu luôn rồi sao.”
“Có khả năng là vẫn chưa phát giác ra,” Từ Tân do dự chốc lát, “Hơn nữa… nghe nói Khởi Tinh đã có thai.”
“Ồ?” Rốt cuộc Thịnh Minh Lễ cũng có chút hứng thú, quay đầu lại nhìn về phía Từ Tân, “Phải không?”
“Sớm biết vậy ta đã tạm gác lại chuyện của Chúc thị, xem ra ta đây không thể làm tròn trách nhiệm của một người ông được rồi.”
Từ Tân không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói: “Có người nói mới biết được kết quả kiểm tra mấy ngày trước. Còn có, Tịch Văn tiên sinh hỏi khi nào anh ta mới được quay trở lại làm việc?”
Sắc mặt Thịnh Minh Lễ liền trở nên lạnh lẽo, “Nó còn mặt mũi để hỏi sao? Nếu như không phải vì nó, thì ta có cần phải tốn nhiều công sức đến thế không?”
“Chuyện công ty con tại Vân Thành ta đã nói ra trước, kết quả bị nó đi đầu tư vài lần lỗ thua sạch cả vốn, không thu về được một đồng nào, hiện tại Thịnh gia bên đó đều đang chờ để chế giễu ____ còn cả cậu nữa, ta đã nói cậu phải trông nom nó cho cẩn thận cơ mà, cậu làm ăn cái kiểu gì vậy hả?”
Từ Tân vốn muốn nói rằng mình đã cố gắng hết sức khuyên can rất nhiều lần, nhưng nhìn vào sắc mặt của Thịnh Minh Lễ, cuối cùng gã vẫn im lặng. Thịnh Minh Lễ cười nhạt một tiếng, “Bỏ đi, chờ lần này khống chế được cổ phần của Chúc thị, Thịnh gia bên đó cũng sẽ ngậm mồm lại được chút ít, tới lúc ấy ta sẽ tính sổ với thằng phế vật kia.”
Thịnh gia con cháu phồn thịnh, các chi trong gia tộc rõ ràng, không biết có bao nhiêu người vụng trộm tính toán biết bao nhiêu chuyện. Khi hưng thịnh thì ai ai cũng tán tụng ngươi, kỳ thực là trong lòng đang chờ để được nhìn ngươi ngã xuống.
Đó chính là một chiến trường uống máu ăn xương.
Thịnh Minh Lễ phải giải quyết đống sổ sách lộn xộn ở Vân Thành, Thịnh gia vẫn nhìn chằm chằm vào đó như hổ rình mồi, vốn dĩ đã mất thế, nhưng lại vừa vặn gặp đúng lúc Chúc thị đang có chuyện không may. Cuối cùng lão đã thuyết phục gia chủ Thịnh gia, gọi được một khoản tiền từ tổng công ty Thịnh gia, thừa dịp này mạnh tay đánh một trận.
Đây cũng là cơ hội duy nhất của lão tại Vân Thành.
“Hội nghị cổ đông của Chúc thị diễn ra vào lúc nào?”
Từ Tân nhìn thoáng qua thời gian, đáp: “Là vào thứ hai.”
Thịnh Minh Lễ gật đầu, “Từ hôm nay cho đến lúc hội nghị cổ đông diễn ra, mỗi giây mỗi phút đều phải để mắt tới Viên Hải, coi như hắn không bán cho chúng ta, thì cũng phải đảm bảo không được bán cho Khởi Tinh.”
Lão còn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Mỗi giây mỗi phút.”
Từ Tân gật đầu, đáp: “Đã rõ.”
Bởi vì Khởi Tinh mang thai, Thịnh Tịch Niên đối với việc ăn cơm và đi ra ngoài của cậu lại càng yêu cầu nhiều hơn. Mỗi ngày Khởi Tinh đều ăn và ngủ dưới mí mắt của Thịnh Tịch Niên, buổi chiều cậu sẽ tới bệnh viện thăm ông ngoại, chạng vạng thì sau khi tan tầm Thịnh Tịch Niên sẽ tới đón cậu. Ngay cả thời gian chơi game buổi tối cũng bị quy định nghiêm ngặt.
“Nửa tiếng thôi.” Thịnh Tịch Niên tắm xong đi ra, lấy máy điện thoại của Khởi Tinh ra, “Ngày mai rồi em lại chơi.”
Khởi Tinh tha thiết níu chặt lại không buông tay, vừa chơi xấu làm vẻ mặt đau khổ nũng nịu: “Mười phút nữa thôi, em sắp chơi qua đoạn này rồi.”
Thịnh Tịch Niên nhìn cậu, “Năm phút.”
“Được được được.” Khởi Tinh tăng tốc gấp đôi, nhanh chóng vượt qua bàn này, cũng vừa đủ năm phút, điện thoại lấp tức bị lấy mất.
Khởi Tinh mất hứng chạy đi tắm. Chờ tới khi ra khỏi phòng tắm, cậu cũng chẳng chịu ngồi yên, mặc xong đồ ngủ là nhào ào một cái lên giường.
Thịnh Tịch Niên vừa mang cốc sữa lên đến nơi, thấy cảnh đấy thì tim cũng nảy lên theo, anh quát: “Khởi Tinh!”
Khởi Tinh lúc này mới nhớ ra, vội vàng trở mình rồi an phận nằm trên giường, cậu đưa tay xoa xoa bụng, giống như thở phào một cái rồi nhìn về phía Thịnh Tịch Niên có chút vui vẻ: “Không có việc gì không có việc gì đâu, con vẫn ở đây.”
Thịnh Tịch Niên bị cậu chọc cho tức tới đau cả đầu, anh liền đi tới đắp kín lại chăn giúp cậu. Khởi Tinh cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt anh, chột dạ nói: “Em sai rồi, lần sau em sẽ chú ý.”
Thịnh Tịch Niên vẫn không nói gì, chỉ đưa cốc sữa cho Khởi Tinh. Cái miệng nhỏ của cậu nhấp từng ngụm một, lại thấy có hơi tủi thân, thấp giọng phàn nàn: “Cứ coi như là anh quản em nghiêm đi, con mới có chút xíu vậy mà anh đã vì con mắng em, em thấy anh thương con còn hơn cả thương em rồi.”
“Anh là vì con hay là vì em?” Thịnh Tịch Niên liếc cậu một cái, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, “Nếu như em đạp hụt một cái, chẳng may đập vào đâu thì phải làm thế nào?”
Khởi Tinh biết mình đuối lý, lại không muốn cúi đầu nhận sai, chỉ là cứ nói gần nói xa, chuyên tâm ăn vạ với Thịnh Tịch Niên.
“Dù sao thì em vẫn cảm thấy có nguy cơ, sau này con ra đời anh có thể sẽ di tình biệt luyến (), chỉ thương con chứ không thương em nữa.”
() Di tình biệt luyến ‘移情别恋’: Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.
Thịnh Tịch Niên thở dài, thuận theo cậu, nói: “Anh không thương con, chỉ thương em thôi, được chưa?”
Anh vừa mới nói thế, Khởi Tinh lại cảm thấy bé con trong bụng thật đáng thương, nhanh chóng mở miệng bảo: “Hay là vẫn cứ phải thương con một chút đi, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp anh ạ.”
Cậu cứ mỗi lúc một chủ kiến, Thịnh Tịch Niên chỉ cảm thấy tim mình mệt vô cùng, nhưng đối diện với ánh mắt nhìn mình chăm chú của Khởi Tinh, anh lại mềm lòng, ngay cả cơn giận cũng biến mất phân nửa, anh cầm lại cái cốc không rồi đốc thúc Khởi Tinh mau chóng đi đánh răng.
Khởi Tinh biết Thịnh Tịch Niên như vậy là đã coi như nguôi giận, cậu vui vẻ quấn lấy đối phương đòi hôn. Bị Thịnh Tịch Niên cắn một cái không nặng không nhẹ cũng chẳng giận, kết quả miệng của hai người đều dính hương sữa tươi, thế là cùng nhau đi vào đánh răng thêm lần nữa.
Hôm sau là thứ hai, Thịnh Tịch Niên đã đi làm từ sớm. Khởi Tinh mới ăn xong bữa sáng, cậu ra ban công tưới cây, vốn còn định đi tới cửa hàng hoa một chuyến, nhưng khi ra khởi cửa lại nhận được điện thoại của Khởi Vinh Bân.
Ngày hôm nay Khởi Vinh Bân ở bên kia điện thoại vậy mà chẳng có chút khó chịu nào, chỉ hỏi cậu có thời gian không về nhà một chuyến, nói có việc muốn bàn bạc với cậu.
Khởi Tinh vốn cũng đang rảnh không có việc gì, liền thuận miệng đồng ý, Khởi Vinh Bân lại hỏi có cần cho xe tới đến cậu hay không.
Khởi Tinh liền từ chối, cúp máy rồi cậu hiểu ra có lẽ Khởi Vinh Bân cũng biết cậu đang có thai rồi.
Quả nhiên, sau khi đến nơi, Khởi Vinh Bân liền bảo cậu theo vào thư phòng, rồi lại nói cứ ngồi xuống trước rồi nói chuyện sau.
Khởi Tinh cũng không khách khí, cậu chọn một cái ghế sofa mềm rồi ngồi xuống. Khởi Vinh Bân tốt tính vô cùng, chỉ hỏi: “Tại sao con có thai rồi cũng không nói trong nhà một tiếng? Ba làm ông ngoại rồi mà cũng là nghe người khác nói.”
“Chuyện này thì có gì hay mà nói.”
Khởi Tinh vẫn một bộ dạng chẳng có gì đáng kể, Khởi Vinh Bân hiếm có được một lần không tính toán với cậu, chỉ hỏi gần đây cậu ăn gì, thân thể thế nào, bác sĩ dặn những gì, tất cả các loại chuyện từ lớn tới nhỏ.
Khởi Tinh trả lời câu được câu không, Khởi Vinh Bân cũng không thèm để ý, chờ tới khi hỏi được kha khá chuyện rồi, ông ta lại thuận miệng bảo: “Ba nghe nói Thịnh Minh Lễ đã mua lại % cổ phần của Chúc thị.”
Khởi Tinh sửng sốt, ngồi bật dậy hỏi: “Cái gì?”
“Con không biết à?” Khởi Vinh Bân nhíu mày, “Khởi Hằng nói với ba. Thịnh gia đã mua % cổ phần, hiện tại là cổ đông lớn nhất của Chúc thị, hôm nay còn tổ chức cuộc họp cổ đông nữa.”
Ông ta biết Khởi Tinh có % cổ phần từ Chúc Mạn, bởi vậy nói: “Thịnh Tịch Niên cũng tham gia, ba còn tưởng là tới tham dự thay con, sao vậy, không phải à?”
Khởi Tinh trầm mặc vài giây, đáp: “Không phải.”
“Ba còn nói làm sao con lại đồng ý, giờ Thịnh gia là cổ đông lớn nhất, vậy Chúc thị ____”
Khởi Vinh Bân thấy bộ dạng của Khởi Tinh là hoàn toàn không biết chuyện gì, liền phất tay không nói thêm về việc ấy nữa.
“Quản cha con họ làm trò gì làm gì, con cũng đừng có tiếp tay làm việc xấu.” Khởi Vinh Bân nhíu mày, “Dù sao sau này ba chết, công ty và sản nghiệp của ba nhất định thuộc về con, con cứ an tâm mà chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tự rước lấy phiền phức.”
Ông ta nói đến điều ấy giống như tình chân ý thiết (), Khởi Tinh lại không thừa nhận, cậu hỏi ngược lại: “Khởi Hằng thì sao?”
() Tình chân ý thiết ‘情真意切’: Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng.
“Con quản bọn họ làm gì, nó và mẹ nó ba đều sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Có vẻ như Khởi Vinh Bân không muốn nói nhiều, chỉ bảo: “Ba sẽ lập một cuốn sổ tiết kiệm cho họ, chỉ có nhiều chứ không có ít.”
“Ồ,” Khởi Tinh cười, “Tôi hiểu rồi.”
“Ban đầu để có thể lấy mẹ tôi ông sẵn sàng bỏ rơi vợ con mình, giờ cho bọn họ một khoản tiền, một phần đãi ngộ trong sinh hoạt, là đã cảm thấy không có lỗi với bọn họ. Mẹ tôi qua đời, ông lập tức đón người vợ cả về, bởi vì nghĩ làm thế khiến tôi thiệt thòi, cho nên giờ ông đem công ty của mình cho tôi, ông lại cảm thấy làm vậy là không có lỗi với tôi và mẹ tôi.”
“Ông cảm thấy như vậy là đã trả sạch sẽ, hiện tại không còn nợ ai nữa, phải không?”
Khởi Tinh đứng dậy nhìn Khởi Vinh Bân, trong người cậu đang chảy dòng máu của ông ta, cậu cũng từng oán hận người đàn ông này. Nhưng cho tới hôm nay, cậu mới hiểu được cái gì gọi là thất vọng đến tột cùng.
Lần đầu tiên Khởi Tinh không nói ra những lời châm chọc, cũng không nổi giận, cậu chỉ nghe thấy trái tim mình đập từng tiếng nặng nề, nhưng thậm chí cậu còn quay ra nở một nụ cười với Khởi Vinh Bân.
“Cứ tùy ý đi, công ty, tiền bạc, ông thích ai thì ông có thể cho người đó, tôi không quan tâm, ông cảm thấy mình đã trả sạch nợ nần đó cũng là việc của ông, còn ở nơi này của tôi, ông vĩnh viễn là kẻ có lỗi với mẹ tôi.”
Cậu nói xong, cũng không để tâm đến việc Khởi Vinh Bân có phản ứng gì, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Bởi vì đi ra quá nhanh, ở ngay chỗ rẽ suýt chút nữa là cậu đụng vào Phương Vân.
Đối phương hình như có chút giật mình, hốt hoảng quay sang nở nụ cười lo lắng với Khởi Tinh: “Tiểu Tinh về rồi à.”
Khởi Tinh vội đi, thất thần gật đầu với đối phương một cái. Cậu đi ra cửa, lái xe thẳng tới trụ sở chính của Chúc thị.
Công ty Chúc thị nằm ở trong khu phố, chờ tới nơi, Khởi Tinh đỗ xe ngay ở cửa công ty, sải bước vào đó. Đang trong giờ làm việc, ở đại sảnh chẳng có mấy người, Khởi Tinh đi đến quầy lễ tân, nhanh chóng dứt khoát nói: “Hôm nay công ty mở hội nghị cổ đông phải không?”
Thấy đối phương do dự, cậu ngừng lại đôi chút, mở miệng giải thích: “Tôi là Khởi Tinh, cháu ngoại của Chúc Phong Nhậm.”
Nhân viên lễ tân biết cậu, nghe vậy lập tức đứng lên, đáp lời: “Đúng vậy, trên lầu chính đang họp.”
Khởi Tinh gật đầu: “Thịnh Tịch Niên và Thịnh Minh Lễ cũng ở đây phải không?”
Cậu gọi cả họ cả tên, ngữ khí cũng không tính là tốt. Nhân viên lễ tân chần chờ chốc lát, Khởi Tinh cũng không đợi cô trả lời, dứt khoát gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Nói xong, cậu nhanh chóng đi tới thang máy. Nhân viên lễ tân không biết đã có chuyện gì xảy ra, vội vàng theo sát cậu, hỏi: “Khởi tiên sinh, cậu có chuyện gì không?”
“Không có việc gì.”
Bảng đếm tầng của thang máy đang nhảy số xuống từng chút một, Khởi Tinh quay đầu nhìn cô. Cậu cười với cô, trong đôi mắt lại bình tĩnh giống như ẩn chứa sóng ngầm.
“Tôi đến xem có phải Chúc thị đang muốn đổi thành họ Thịnh hay không.”
Hết chương .