“Thế nên cậu vác bụng bầu tới đây tìm tôi?”
Trác Trừng Dương rót một cốc nước ấm cho Khởi Tinh, rồi ngồi về phía đối diện, một bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Thế có vẻ không hay lắm đâu.”
“Có cái gì mà không hay,” Khởi Tinh buồn bã ỉu xìu làm ổ trên ghế sofa, “Cũng có phải là con cậu đâu.”
“….” Trác Trừng Dương vốn còn có một chút hả hê trên nỗi đau của người khác, nhưng bị nỗi buồn bã kia chặn thiếu chút nữa là không nói nổi, “Cái lời này của cậu, tốt xấu gì về sau tôi cũng là ba nuôi của nó mà.”
Khởi Tinh ngước mắt, hữu khí vô lực đáp: “Không phải là còn có Hứa Dật à, cũng có thể là mẹ nuôi đấy.”
“… Đã thế này rồi mà cậu vẫn không để miệng mình thôi cái giọng điệu đấy được hả.”
Khởi Tinh đã buồn đến thế rồi mà vẫn cà khịa người khác được, Trác Trừng Dương phục sát đất. Nhưng thấy đối phương ôm gối, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Trác Trừng Dương liền thở dài, ngồi thẳng người lại khuyên giải.
“Chẳng phải chỉ là Thịnh Tịch Niên không nói cho cậu biết thôi sao, lẽ nào cậu thực sự nghĩ anh ta và cha mình cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn sửa tên của Chúc thị?”
“Tôi ngu thế chắc?”
Cậu đứng ở cửa phòng họp một lúc lâu như vậy, đã sớm nghe được gần hết, càng đứng nói đến chuyện Chung Trữ còn nhắn cho cậu một cái tin rất dài để giải thích.
Khởi Tinh bĩu môi, “Tôi giận là vì anh ấy chẳng nói bất cứ chuyện gì với tôi cả.”
“Chuyện ông ngoại chuyển cổ phẩn anh ấy cũng không nói, chuyện đi công tác với Nhan Diên cũng không nói, giờ đến cả chuyện của Thịnh Minh Lễ cũng chẳng nói với tôi nốt.”
Khởi Tinh cúi đầu, cái gối hình Gudetama ở trong tay đã bị cậu giày vò đến không nhìn ra hình dạng, khuôn mặt nó ủ ể đối diện với cậu.
Trác Trừng Dương ‘chậc’ một tiếng, khuyên nhủ: “Cái đó ____ không phải vì anh ta sợ cậu lo lắng à?”
“Cái gì cũng không cho tôi biết, thì tôi không lo lắng nữa chắc?” Khởi Tinh nghiêm túc hỏi ngược lại, “Nếu như yêu một người, thì không phải là nên tin tưởng lẫn nhau sao? Trước đây Thịnh Tịch Niên coi tôi như trẻ con, chẳng nói chuyện gì với tôi, giờ có con rồi, anh ấy vẫn coi tôi như đứa trẻ ấy.”
Cậu không để ý chuyện % cổ phần công ty, càng không để ý chuyện cổ phần công ty chuyển sang cho Thịnh Tịch Niên, cậu để ý chuyện Thịnh Tịch Niên không nói gì với mình cơ.
_____ Ngay cả một câu ‘Anh yêu em’ cũng chẳng muốn nói.
Trác Trừng Dương nhìn cậu một hồi, rồi cười bảo: “Mọi người ai cũng đều nói mong được người yêu cưng chiều mình thành trẻ con, thế mà sao cậu còn không vui?”
Khởi Tinh không phục, phản bác: “Tôi cũng hy vọng thế chứ. Tôi hy vọng ở một số thời điểm anh ấy cưng chiều tôi như đứa trẻ, để cho tôi chơi game thêm năm phút nữa, cho tôi ăn thêm một miếng bánh ngọt, có bắt được tôi đang uống rượu cũng không mắng tôi. Tôi cũng có thể cưng chiều anh ấy, nếu tôi làm sai tôi sẽ chủ động nhận lỗi, sẽ thỉnh thoảng nghe lời anh ấy, còn có thể len lén tặng anh ấy một bó hoa.”
Khởi Tinh ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Nhưng tôi càng hy vọng rằng nếu như ngày nào đó có chuyện gì xảy ra hoặc là có những vấn đề khác xảy ra, anh ấy có thể nói cho tôi biết đầu tiên.”
“Bởi vì nếu như lần sau lại có chuyện gì, tôi mong muốn mình có thể đứng bên cạnh anh ấy, chứ không phải đứng ở phía sau.”
Tình yêu giữa những người yêu thương nhau, không nên chỉ có một người cưng chiều hay tặng mọi thứ cho người kia vô điều kiện, nó vĩnh viễn phải là có sự trao đổi qua lại và bình đẳng, chính là sự kết hợp giữa mềm mại và dũng cảm.
Chí ít thì ở trong lòng Khởi Tinh là như thế.
Trác Trừng Dương không biết cậu đang nghĩ gì, cậu ta dựa người vào sofa, bảo, “Vậy cậu nói giống thế cho anh ta nghe, trốn tránh để làm gì _____ anh ta cứ gọi điện cho tôi đây này, tôi chẳng dám nghe máy.”
Chính điện thoại của Khởi Tinh còn có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ, cậu giống như cảnh cáo mà nhìn Trác Trừng Dương, “Không được nói cho anh ấy biết là tôi ở chỗ cậu.”
Trác Trừng Dương thầm nghĩ: Thịnh Tịch Niên cũng đâu có bị ngốc, cậu ngoại trừ ở chỗ tôi thì còn có thể ở đâu được.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại trên tay Khởi Tinh đã vang lên.
Thịnh Tịch Niên gọi cho cậu hơn mười cuộc điện thoại, Khởi Tinh không bắt máy, bởi vậy lần này đối phương nhắn cho cậu trên Wechat. Khởi Tinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xem một cái.
Thịnh Tịch Niên hỏi: “Hôm nay em không về nhà tưới hoa sao?”
Ở ban công Khởi Tinh trồng một đống hoa, chạng vạng mỗi ngày đều phải tưới một lần, nhưng mà lượng nước tưới cho mỗi loại cũng khác nhau. Ngày hôm nay cậu giận dỗi Thịnh Tịch Niên không về nhà, nhưng cậu không nghĩ được rằng tin nhắn Wechat đầu tiên của Thịnh Tịch Niên lại là hỏi về cái này.
Đương nhiên không có khả năng Khởi Tinh sẽ nhắn lại, một lát sau, Thịnh Tịch Niên tiếp tục gửi một tin nhắn nữa tới.
“Cũng không cho Dụ Viên ăn nữa kìa.”
…. Cái con người này.
Khởi Tinh tức giận khóa luôn điện thoại lại, chạy đi chơi game với Trác Trừng Dương.
Thịnh Tịch Niên đợi hồi lâu, Khởi Tinh vẫn không nhắn lại. Anh đi tới trước ban công. Trời đã sắp tối, anh mở đèn ngoài đó, chuẩn bị tưới nước cho hoa.
Khởi Tinh trồng bảy tám loại hoa, anh không biết tên của chúng, cũng không biết phải tưới nhiều ít thế nào, chỉ có thể kiên nhẫn chụp lại ảnh từng loại một, rồi dựa vào ảnh mà lên tra xem tên là gì.
“Mỗi lần phải tưới cho hoa Diên Vĩ ra sao?”
“Phải tưới bao nhiêu nước cho hoa Diên Vĩ trong một lần?”
“Tưới nước cho Endless Summer thế nào?”
…..
Chờ làm đi làm lại mấy lần như thế, trời đã tối đen. Dụ Viên đã đói bụng từ lâu, nó vẫn cứ đi vòng quanh chân Thịnh Tịch Niên, ngửa đầu kêu meo meo không ngừng.
Thịnh Tịch Niên bỏ điện thoại xuống, mở gói thức ăn cho mèo đổ vào bát của Dụ Viên. Nó bổ nhào qua, vội vàng vùi đầu vào ăn. Chờ ăn xong, Dụ Viên ngẩng đầu nhìn Thịnh Tịch Niên, thân thiết kêu lên một tiếng.
Thịnh Tịch Niên sờ đầu nó, thấp giọng bảo: “Mẹ của con giận ba rồi.”
Dụ Viên dường như nghe hiểu, nó meo một tiếng, giống như an ủi mà cọ cọ vào tay Thịnh Tịch Niên.
“Mong là em ấy chỉ giận ba, chứ đừng đau lòng.”
Thấy Dụ Viên ngửa đầu nhìn mình, Thịnh Tịch Niên thở dài, rồi cười cười.
“Nếu chỉ tức ba thì mẹ con còn có thể mắng cho ba một trận, còn nếu tự mình đau lòng thì sẽ càng đáng thương.”
Khởi Tinh và Trác Trừng Dương chơi cùng nhau tới giờ đúng thì cậu ta liền giục cậu đi ngủ. Khởi Tinh không cần nghĩ cũng biết đấy là lệnh của ai, cậu lười tính toán với tên phản đồ này, tự mình đi vào phòng dành cho khách.
Gần đây cậu càng ngày càng dễ buồn ngủ, đầu vừa dính gối đã thiếp đi. Nhưng từ trước đến nay khi ngủ Khởi Tinh đều không an phận, cứ tới nửa đêm là thích đá chăn, đá tung hết ra thì lại cảm thấy lạnh, thế là liều mạng rúc vào trong lòng Thịnh Tịch Niên. Mỗi một lần như thế Thịnh Tịch Niên đều tỉnh lại, rồi ôm cậu vào lòng, lấy chăn đắp kín cho cả hai.
Nhưng đêm nay không có Thịnh Tịch Niên, cậu đá một phần chăn ra, tới nửa đêm bị lạnh đến tỉnh lại, chỉ có thể tự túm lấy chăn rồi cuộn người vào thành một quả bóng.
Sáng sớm hôm sau Thịnh Tịch Niên mở cửa ra, liền nhìn thấy cảnh như vậy.
Trác Trừng Dường đứng bên cạnh đã bị gọi dậy từ sớm để mở cửa, buồn ngủ chết được, ngáp một cái, bảo: “Hai người tự giải quyết đi, tôi vẫn còn ngái ngủ đây.”
Thịnh Tịch Niên gật đầu, đáp: “Cảm ơn.”
Trác Trừng Dương không hề gì phất tay, quay đầu trở về phòng ngủ. Thịnh Tịch Niên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới đắp chăn đàng hoàng cho Khởi Tinh, rồi ngồi bên giường ngắm nhìn đối phương.
Một lát sau, Khởi Tinh trở mình, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Lúc vừa mở mắt thấy Thịnh Tịch Niên ở bên giường, Khởi Tinh theo bản năng đưa tay ra muốn ôm đối phương, rồi bỗng nhiên cậu lại nhớ ra mình đang ở đâu, thế là trong nháy mắt liền tỉnh táo, lập tức xoay người ngồi dậy, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Cậu hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Vốn dĩ đó là câu hỏi chất vấn, nhưng vì Khởi Tinh vừa mới tinh ngủ, giọng vẫn còn hơi khàn khàn nên lộ ra sự mềm mại chẳng hề có lực uy hiếp. Trong lòng Thịnh Tịch Niên trở nên mềm nhũn: “Anh tới nhận lỗi với em.”
Khởi Tinh ngồi ở đầu giường, có chút hoài nghi nhìn Thịnh Tịch Niên, chất vấn: “Anh sai ở đâu?”
Thịnh Tịch Niên suy nghĩ một chút, đáp: “Anh không nên giấu em chuyện Thịnh Minh Lễ.”
“Không chỉ có mỗi chuyện đấy.” Khởi Tinh bĩu môi, cau mày lên án, “Anh nghĩ em không hiểu cái gì, là bởi vì anh chẳng nói chuyện gì với em hết, bất cứ chuyện gì cũng không muốn nói cho em biết. Anh không hề thẳng thắn một chút nào, ngay cả câu yêu em anh cũng không nói….”
Cậu càng nói càng thấy tức, lúc nóng giận thì cái gì cũng dám phát ngôn ra được, liền hậm hực bảo: “Em muốn ly hôn với anh.”
“Không được.” Vốn dĩ Thịnh Tịch Niên vẫn đang nhẫn nại lắng nghe cậu nói nhưng ngay giây tiếp theo đã lập tức cự tuyệt, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Tuyệt đối không có khả năng.”
Khẩu khí của Thịnh Tịch Niên nghiêm khắc, Khởi Tinh vừa tức vừa ấm ức, muốn đấu tranh, nhưng Thịnh Tịch Niên đã nắm lấy tay cậu, ấn người lên đầu giường, anh cúi đầu mặt đối mặt với Khởi Tinh, quát tên cậu.
Giọng anh hơi khàn, trong mắt còn có tơ máu, xem ra đêm qua đã ngủ không được ngon giấc. Khởi Tinh cảm thấy mềm lòng, tạm thời không nhúc nhích.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Thịnh Tịch Niên xin lỗi ai đó một cách trịnh trọng như vậy, anh có chút chậm chạp mở lời.
“Anh đáng lẽ không nên cứ luôn coi em là trẻ con, không nên thiếu thẳng thắn với em, cũng không nên không tin tưởng em.”
“Anh đã muốn bảo hộ cho em một cách thái quá, cho nên anh quên mất rằng em cũng vô cùng dũng cảm, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Thịnh Tịch Niên hơi đè lên Khởi Tinh, anh thấp giọng nói: “Sau này tất cả mọi chuyện anh sẽ đều kể cho em biết.”
“Anh thề?”
“Anh thề.”
Khởi Tinh rầm rì đáp: “Em không tin.”
Thịnh Tịch Niên cũng chẳng giận, trái lại anh còn khẽ cười: “Để bày tỏ thành ý, anh sẽ thẳng thắn với em một chuyện đầu tiên.”
Khởi Tinh nghe vậy, có chút tò mò ngửa đầu lên nhìn Thịnh Tịch Niên. Trên khuôn mặt anh mang theo ý cười, giọng trầm ấm mà ôn hòa.
“Anh yêu em.”
Khởi Tinh ngây ngẩn cả người.
Không phải Thịnh Tịch Niên chưa từng nói qua những lời ân ái, có lúc là vì thuận theo Khởi Tinh, có lúc là cố ý trêu chọc đối phương. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nói ba chữ này với cậu.
Anh nhìn Khởi Tinh, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng.
“Mặc dù anh đã lặp đi lặp lại câu nói này rất nhiều lần trong đầu, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nói với em, đó là lỗi của anh. Anh yêu em, nếu như em thích, quãng đời còn lại anh có thể nói với em rất rất nhiều lần nữa.”
Thịnh Tịch Niên có hơi ngừng lại, rồi anh tiếp: “Cho nên sau này em đừng nói ra hai chữ ‘ly hôn’ nữa nhé.”
Khởi Tinh cũng biết mới nãy là mình đã nói mà không lựa lời, hiện giờ sự tức giận của cậu đã sớm trốn sạch chẳng còn một mảnh, Khởi Tinh lại bắt đầu hối hận, cậu chột dạ hỏi: “Anh có giận em không?”
Thịnh Tịch Niên thấp giọng đáp: “Anh sẽ đau lòng.”
Khởi Tinh im lặng một lúc, cuối cùng cậu duỗi tay ra câu lấy ngón tay Thịnh Tịch Niên, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”
Thịnh Tịch Niên đặt một nụ hôn lên trán của Khởi Tinh.
Lúc hai người rời đi, cửa phòng ngủ của Trác Trừng Dương vẫn kín mít, chắc là vẫn còn đang ngủ bù. Khởi Tinh dứt khoát không gọi cậu ta nữa, cậu cùng Thịnh Tịch Niên khẽ khàng đóng cửa lại.
Trên đường về nhà, Khởi Tinh bỗng nhiên nghĩ ra, lần này mình bỏ nhà ra đi vậy mà chỉ giằng co có nửa ngày và một đêm.
Xuất sư vị tiệp (), đi dở chừng được có nửa đường. Không thể tự trách mình ý chí không kiên định được, đều do Thịnh Tịch Niên.
() Cả câu gốc là Xuất sư vi tiệp thân tiên tử ‘出師未捷身先死’ – Ngài đem quân đi đánh Nguỵ chưa thắng trận mà thân đã thác (Trích bộ Thục Tướng của Đỗ Phủ)
Cậu thở dài, quay đầu nhìn đối phương, đột nhiên nói: “Lúc nãy anh bảo, anh đã ở trong lòng nhẩm câu ấy rất nhiều lần.”
Thịnh Tịch Niên chuyên tâm lái xe, không đáp lời, Khởi Tinh biết anh xấu hổ, vừa vui vẻ lại hiếu kì hỏi: “Khi nào thì anh sẽ nói vậy?”
“Rất nhiều thời điểm trong ngày.”
Khởi Tinh không buông không tha, hỏi tiếp: “Ví dụ như?”
Sáng sớm mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng ban mai rơi xuống ngọn tóc của Khởi Tinh, chiếu màu cam ấy sáng lấp lánh, giống như đang nhóm lên một ngọn lửa, hay như mở lên một ánh đèn.
Thịnh Tịch Niên không thể làm gì khác hơn là liếc mắt sang nhìn Khởi Tinh, khóe môi mang theo ý cười.
“Chẳng hạn như là bây giờ.”
Anh đáp.
Hết chương .