Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

chương 15: c15: tình thân vô cảm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hít thở sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, “Chuyện ngày hôm nay, xem như là một sự hiểu lầm, nếu như anh bị hoảng sợ thì cho. tôi xin lỗi... Xin lỗi anh, làm phiền rí

Cố gắng hết sức chịu đựng, giọng nói vẫn là có hơi run rẩy, có vẻ nghẹn ngào.

“Hay cho câu một sự hiểu lầm... Phí hao tổn tỉnh thần của ngài Li, cô bồi thường thế nào?”

“Tôi....”

Há hốc miệng, cũng không nói ra được lời nào.

Cho đến bây giờ, vẫn luôn chống cự mạnh mẽ.

Cô thực sự không biết, tiếp sau đây nên làm. thế nào.

Tại sao, lại cứ phải gặp phải một vị sát thần như thế này chứ?

Lại tại sao, người bị hãm hại lại là cô?

Trong con mắt giống như hươu sao lại một lần nữa hiện lên sương mù, hàng lông mi dài lại không thể cản được nước lũ, trông giống như, sắp rơi xuống vậy.

Nhưng cô vẫn kìm nén, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

cắn chặt môi, lại không có cách nào giải thích về công ty.

Nhìn đáng vẻ không chịu khuất phục của cô, anh lại có phút chốc thất th:

Hôm qua khi lần đầu tiên gặp mặt cô, cô kiêu ngạo hống hách, giống như một con sư tử ngang. ngược.

Thậm chí, còn dùng móng vuốt nhỏ sắc bén kia, cợt nhả với long nhan thần thánh của anh.

Bây giờ, lại giống như một con hươu sao bị ép. đến vách núi vậy.

Bất lực, đáng thương...

Chính là vì bảo vệ cho công ty ở sau lưng sao? Rốt cuộc đó là công ty như thế nào, lại đám to gan đến thết

Cô không nói, thì cho rằng anh không tra ra sao?

Đưa một người phụ nữ không sạch sẽ đến, lại muốn lấy được quyền đấu thầu Tuyết Thành, thực sự xem Quyền Giản Li là khách chơi gái không, chuyên nghiệp chắc?

Chính vào lúc anh lơ đãng, Lâm Mặc Ca đã nhắm chuẩn cơ hội, lén lút chuồn đi.

“Cộc cộc”, tiếng khóa cửa vang lên, khiến anh. tỉnh táo trở lại.

Nhìn căn phòng yên tĩnh, anh không khỏi, khẽ cau mày lại.

Trong không khí, đường như vẫn còn đọng lại mùi hương thoang thoảng, có chút giống với hương hoaanh đào...

Lấy điện thoại ra, quay số, ánh sáng trong mắt, nguy hiểm mà mạnh mẽ...

Giày cao gót giẫm trên hành lang, phát ra tiếng vọng lại trống rỗng.

Lâm Mặc Ca lại một lần nữa quấn chặt chiếc áo khoác vest màu đen kia, cúi đầu nhìn ra bên ngoài.

May là vào lúc sáng sớm, trên phố không có người.

Nếu không thì, một cô gái tóc tai bù xù như cô, chỉ mặc một chiếc áo khoác vest của đàn ông, thế nào cũng thu hút sự những ánh mắt không cần thiết.

May là túi vẫn còn ở đây.

Chỉ có điều taxi trên đường cũng vô cùng ít, hơn nữa đáng vẻ này của cô, cũng không đám gọi taxi.

Dựa vào ánh đèn đường, nhanh chân bước về nhà.

Gió lạnh thổi vút qua, lạnh cóng đến mức răng. cũng run cầm cập.

Đi trọn vẹn một tiếng, mới về đến nhà.

Toàn thân gần như sắp đông cứng, mà đông cứng hơn nữa, là trái tim.

Cô hôm nay, thực sự là bị xem như thành lễ vật rồi, gửi đến phòng của người đàn ông đó?

Hoặc là, còn không được tính là lễ vật, chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong giao dịch quyền lực và tì/nh dục mà thôi.

Thậm chí, cô còn thất bại.

Mẹ và Nguyệt Nhỉ đều đã ngủ rồi, cô không. đám phát ra một chút tiếng động nào, chân tay. nhẹ nhàng trở về phòng...

Suốt cả một đêm, đều suy nghĩ ngày mai nên xử lý thế nào.

Kì thử việc còn chưa qua, lại trải qua chuyện ngày hôm qua...

Sự đi hay ở của cô, còn là câu hỏi.

Càng huống hồ, làm việc dưới trướng lãnh đạo như thế này, cô cảm thấy buồn nôn..

Lại không muốn, bị một cuộc điện thoại, trực tiếp gọi đến công ty.

Trong phòng làm việc, sắc mặt của tổng giám đốc Trương đông cứng lại thành tảng băng, còn cô, giống như là phạm phải đại tội tày trời.

“Lâm Mặc Ca! Cô hầu hạ tổng giám đốc Quyền thế nào đấy? Không những không thành công, ngược lại còn để anh ta tức giận! Bây giờ thì hay rồi, tư cách tranh thầu của công ty bị hủy luôn rồi, đều là do tiện nhân như cô hại!”

Ánh mắt của cô nghiêm nghị, trừng to mắt.

Không ngờ rằng, thủ đoạn của Quyền Giản Li lợi hại đến thế, lại tra được công ty sau lưng cô.

Hơn nữa, hiệu suất làm việc lại nhanh đến vậy, trong vòng một đêm, đã hủy tư cách đấu thầu của công ty.

Nhưng những điều này, đều là tổng giám đốc "Trương tự chuốc lấy.

Có liên quan gì đến cô?

Cô chẳng qua chỉ là một người bị hãm hại mà thôi.

Cho nên, ông thừa nhận là đã bỏ thuốc vào. trong rượu, hãm hại tôi?”

Nếu như không phải khổ vì không có chứng. cứ, cô sớm đã cảnh cáo ông ta rồi! Nào có đến lượt ông ta ở đây la mắng.

“Cô... hừ!”

Tổng giám đốc Trương quay mặt nhìn đi chỗ khác, vốn đã có tật giật mình, nhưng biết rõ rằng. cô không có chống lưng, thái độ cũng càng trở nên xấu xa.

Vỗ tay xuống bàn, tức giận hét lên.

“Hãm hại? Hừ, Lâm Mặc Ca, cô biết rằng cơ hội này có bao nhiêu thiếu nữ trông chờ mòn mỏi cả mắt không? Nếu không phải thấy cô đơn thuần thanh tú, tôi cần gì phải trao cơ hội này cho cô? Cóbiết rằng tôi kết nối quan hệ trên dưới tốn biết bao nhiêu tiển không? Cô thì hay rồi, không những không biết cảm ơn, ngược lại phá hoại việc tốt của tôi, món nợ này, chúng ta hôm nay phải tính toán cho kỹ!”

Người mặt dày vô liêm sỉ thế này, Lâm Mặc Ca vẫn là trước nay chưa từng thấy!

Ra vẻ người xấu đi tố chuyện trước, điển xuất tốt thật.

Được thôi, vậy thì đến cục cảnh sát rồi tính vậy!”

Đối với kiểu vô lại như thế này, cô không hề sợ một chút nào.

Sắc mặt của tổng giám đốc Trương đột nhiên tối sầm lại, trong ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm.

“Cô đây là đang... uy hiếp tôi? Ha ha... thật là không biết lợi hại là gì!”

Hóa ra là bố vẫn còn ở trong tù!

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt cô, vẻ mặt của ông ta càng thêm khó coi

“Nghe nói bố cô sắp ra tù rồi? Chỗ tốt như vậy, sao lại đễ đàng rời đi chứ, cô nói có phải không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio