Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

chương 59: c59: nghe thấy bạch nhược tuyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người chưa bao giờ nói đối như Nhạc Dũng, vậy mà lại mạo hiểm quyết tâm chịu chết, nói đối trước mặt Ly Gia, mặc dù trong nháy mắt đã bị nhìn thấu.

Nhưng ngay sau khi Ly Gia bộc phát, anh ta đã chuồn ra ngoài như thể chạy thoát thân.

Mãi cho đến khi bước vào thang máy, mới xụi lơ xuống.

"Thư ký Lâm này thật đáng sợ, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Lý Gia ở trước mặt cô lại khác biệt như thế.

Bởi vì người phụ nữ này, thật sự quá hung, hãn!

Chắc chắn là một giống loài ngoài hành tinh, mà còn là loại có hệ số nguy hiểm cực cao.

Thật lo lắng thay cho Ly Gia.

Thế nhưng để anh ta quay lại, chết cũng, không thể được.

Nơi có Lâm Mặc Ca chính là địa ngục, còn đáng sợ hơn cả núi đao biển lửa.

Bên trong gian phòng, sau khi Nhạc Dũng. không có nghĩa khí chạy mất, Ly Gia lập tức giận sôi lên.

âm thẩm cân nhắc, đợi đến ngày mai, nhất. định phải băm cái tên đại ngốc kia vứt ra ngoài cho chị

Lại nhìn người phụ nữ đang nằm co quắp trên mặt thảm ngủ thiếp đi, anh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Đột nhiên trong đáy mắt anh hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó nhấc chân, đạp một cước vào thân thể mềm mại không xương đó.

Đồng thời, cái đạp vừa rồi khiến mông cô tiếp. xúc thân mật với sàn nhà.

"Ôô...ˆĐau quá.."

Tựa hồ đang thì thẩm ở trong mộng, cái miệng nhỏ nhắn của cô giật giật mấy lần, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Xem ra rượu này quả thật rất mạnh.

Đều là tại Sở Tầm Phong! Anh ta nhất định là cốý.

Hôm nay đi chuyến này coi như vô ích.

Nhịn một bụng tức giận không nói, còn thấy được một mặt thần kỳ của người phụ nữ này như thế, ha ha, thật là mở rộng tầm mắt.

"Lâm Mặc Cai Đứng lên cho tôi! Đừng có giả chết".

Ly Gia tức giận nói, lại đạp cô thêm một cước.

Cô vẫn như cũ nhắm chặt mắt, lầm bầm vài câu gì đó, sau đó cuộn người lại, giống như một con giun đất, vặn vẹo ra xa mấy lần, vừa vặn tránh được phạm vi công kích của Ly Gia.

Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nữ nhân này, Ly Gia có chút đở khóc đở cười.

Thế nhưng chiêu giả chết ngày lại vô dụng với anh.

Bởi vì người thông minh như Ly Gia đã sớm nhìn thấu hết thảy.

Anh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tôi nghe nói cách tốt nhất để tỉnh rượu chính là ngâm nước nóng. Nếu cô đã say thành như vậy, tôi sẽ

miễn cưỡng, giúp... Cô tắm".

Chữ giúp còn đặc biệt kéo đài. Người đang ngủ mê Lâm Mặc Ca, thân thể khẽ run lên, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Thậm chí còn bắt đầu ngáy.

Ly Gia nhướng mày, trên mặt có vẻ tức

“Đúng là phải cởi q.uần áo trước rồi mới tắm, tránh cho làm bẩn phòng tắm của tôi".

Dứt lời, anh nhẹ nhàng chuyển động xe lăn làm phát ra tiếng sột soạt.

Vào lúc này, Lâm Mặc Ca không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô lẩm bẩm ngồi dậy, tay nắm chặt cổ áo, ánh mắt vẫn còn hơi choáng váng, không tìm thấy tiêu điểm.

"Anh... Anh muốn làm gì? Nói cho anh biết anh đừng tới đây, tôi sẽ báo cảnh sát".

.Màu đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần đần rút đi, chuyển thành màu hồng nhàn nhạt.

Đôi mắt to có hồn kia, lúc này mang theo chút mê ly, lại có chút hương vị mê hoặc lòng người.

Ly Gia hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén sự khô nóng trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Uy hiếp. người cũng phải tìm cái cớ mới mẻ một chút, hơn nữa, chuyện ngươi tình ta nguyện, cảnh sát cũng, sẽ không quan tâm đến".

“Ngươi tình ta nguyên? Cái gì gọi là ngươi tình ta nguyện! Rõ ràng là anh ép buộc tôi..."

Lâm Mặc Ca đột nhiên trở nên căng thẳng, cô nam quả nữ cùng ở dưới một mái nhà, ngẫm lại, thật là có chút sợ hãi.

Tại sao trước đó cô lại không nghĩ tới, người này vốn cũng không phải là người, mà là mặt người dạ thú, còn có chuyện gì mà anh ta không. làm được?

"Ổ? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cư.ỡng bức cô?"

Ly Gia nhướng mày kiếm lên, cười nham. hiểm.

Cô lập tức nghẹn lời, chớp chớp mắt nhìn anh,

quả thực, người ta đang ngồi trên xe lăn, cách xa cô vạn đặm, thậm chí còn không có nhúc nhích.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức xụ xuống, bïu môi: "Dọa người rất thú vị sao? Thật là ấu trĩ! Tôi lại quên mất, chân của anh còn đang bị thương, cơ bản gần như nửa người tàn tật, cho dù anh có sắc tâm cũng không có sức để làm, ha ha ha..."

Nghĩ tới đây liền mặt mày hớn hở.

Dù sao người đàn ông này hành động bất căn bản không làm gì được cô.

Hơn nữa, cho dù cô bị đụng ngã, với tình trạng, bây giờ của anh, chỉ sợ cũng không làm được chuyện gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhịn không được che miệng cười trộm.

Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí khiến Ly Gia giận đến nghiến răng.

"Xem ra cô đã tỉnh rượu rồi, vậy thì đến đây giúp tôi tắm đi".

Nói xong, trực tiếp chuyển động xe lăn đi về phía phòng tắm.

Ách... Anh ta nói cái gì?

Giúp anh ta tắm rửa?

Lâm Mặc Ca ngây ngẩn cả người, hét lớn về phía bóng lưng anh.

"Anh không biết tự mình tắm à? Bản cô nương không hầu hạ!"

"Cô không giúp tôi tắm vậy thì để tôi giúp cô, tùy cô.."

Lời nói nhẹ như bông ấy còn nặng hơn cả Thái Sơn, trực tiếp đè lên người cô khiến cô hồi lâu cũng không phục hồi lại tỉnh thần.

Sau đó, trơ mắt nhìn người đàn ông kia tiến vào phòng tắm với tư thái hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, tất nhiên là ngồi trên xe lăn.

Đúng là điên rồi!

Đồ lão yêu quái bị bệnh thích sạch sẽ!

Bị thương đến mức này mà vẫn còn muốn tắm. rửa.

Bác sĩ đã từng nói, vết thương không thể chạm vào nước!

Tên đàn ông chết tiệt này, quả thực là thích sạch sẽ đến không muốn sống nữa.

Tự mình muốn chết thì thôi đi, hết lần này đến lần khác còn muốn kéo theo cô, thật là không, có chút nhân tính nào!

Thế nhưng, vừa nghĩ tới nội dung hợp đồng được viết bằng giấy trắng mực đen kia, mắt cô lại tối sầm xuống.

Đúng vậy, bất luận anh ta nói cái gì, cô đều. phải nghe theo, không có quyền từ chối

Bởi vì đây là điều được ghỉ trên hợp đồng.

Chán nản thở dài, cô dùng sức vỗ vỗ vào má mình, Lâm Mặc Ca, mày có thể làm được!

Không phải là tắm rửa thôi sao, coi như chiếu cố người tàn tật là được rồi!

Đúng, bây giờ anh ta là một bệnh nhân bị liệt toàn thân lại cộng thêm não tàn! Lâm Mặc Ca, mày phải có lòng thương người! Từ giờ trở đi, mày chính là thiên sứ áo trắng còn anh ta là bệnh nhân.

Âm thầm ám chỉ trong lòng nhiều lần, lại hít sâu một hơi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu thật sự không được, thì cứ xem anh ta như người giả hoặc là tượng sáp là tốt rồi.

Dù sao không phải người là được.

Siết chặt nắm đấm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi phẩn, tựa hồ sắp phải xông ra chiến trường.

Lúc này mới đi đến phòng tắm một cách đầy khó khăn.

Mà trong phòng tắm, Quyền Giản Li đã đặt. sẵn nước nóng, phía trên còn có một lớp bọt nổi lên.

Hơi nước nóng hổi tràn ngập trong phòng. tắm, tạo cảm giác như sương mù lượn lờ.

Cô vốn cũng không tỉnh rượu hoàn toàn, lúc này bước vào, càng có cảm giác không chân thật, giống như đang đi dạo trên mây, lâng lâng.

Chọn xong chưa?"

Lời nói vô cùng ngả ngớn khiến thân thể cô cứng đờ, đầu ngón tay khẽ run lên.

Cố giả vờ trấn định: "Không phải bác sĩ nói vết thương không được chạm vào nước sao? Nếu anh không muốn sống thì tôi không có ý kiến, nhưng xin đừng kéo tôi vào được không... Nếu anh chết ở đây, nói không chừng tôi còn phải bồi thường...".

Sắc mặt Ly Gia trong nháy mắt tối sầm lại, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt phượng xuyên qua hơi nước, chiếu thẳng vào mặt cô khiến cô run lên.

"Cô đây là đang quan tâm tôi à? Nếu đã như vậy, thì cô lau giúp tôi đi, cũng miễn cho động vào miệng vết thương".

Lời nói bằng lãnh đến cực điểm, nhưng nghe vào tai lại có vẻ đặc biệt mập mờ.

"Khụ... Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, anh sống hay chết không liên quan đến tôi, tôi còn ước. gì anh chết đi cho xong...".

Cô lẩm bẩm, nhưng cũng đã vén tay áo lên bước vào, hơn nữa câu nói phía sau thanh âm cực nhỏ, sợ anh nghe được.

Ly Gia hừ lạnh một tiếng, nữ nhân ngu ngốc này đúng là vịt chết còn mạnh miệng!

Một ngày nào đó, Ly Gia phải dạy dỗ cô thật tốt!

Để cô ở dưới thân cầu xin tha thứ!

Vượt qua hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên trên bồn tắm, cô không khỏi sửng sốt trong. giây lát.

Áo sơmi đã bị anh cởi ra, ném sang một. bên,

Lộ ra cơ bắp cường tráng màu mật ong.

Cơngực, cơ bụng với đường cong trôi chảy hoàn mỹ, quả thực chính là tỉ lệ vàng.

Không nhiều hơn cũng không ít đi một phân.

Giống như một tác phẩm nghệ thuật tỉnh tế nhất, đẹp đến khiến người ta ngạt thở.

Mặc dù lần trước khi cô bị đá xuống giường, đã nhìn thấy anh không một mảnh vải, nhưng lần đó cô đang vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.

Mà lần này thì hoàn toàn khác biệt.

Hiện tại, cô trong tư cách là một người xem, từng chút từng chút, tỉ mỉ thưởng thức, không bỏ một chỉ tiết, một góc nào...

Ừng ực.

Cô nhịn không được nuốt nước miếng.

Vóc người này, thật sự là quá nghịch thiên rồi?

Ông thời thật là bất công, gương mặt và đáng người hoàn mỹ như vậy, sao có thể đều ban cho. cùng một người chứ?

Đây cũng bất công quá rồi?

Ánh mắt của cô quá mức trầ,n trụi, trong mắt của Ly Gia hiện lên một tia sáng.

Anh hừ lạnh một tiếng: "Thất thần làm gì? Còn không mau giúp đỡ?".

"Hả? Giúp... Giúp cái gì". Một câu đã đem ý nghĩ trốn đi của cô kéo lại.

Sẽ không phải thật sự để cô lau người giúp.

Cô không có lòng tin có thể khắc chế được mình đâu.

Nhất là bây giờ cô còn đang say, rượu còn sót lại trong người vẫn luôn tác quái, mê hoặc cô phạm sai lầm.

Bắt gặp ánh mắt tà mị của anh, cô nhất thời sững sờ, không phải anh muốn cô giúp... Cởi q.uần chứ?

Ly Gia dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, môi mỏng cong lên, khoan thai nhẹ nhàng gật đầu.

ng ực.

Cô lại nuốt nước miếng một cái.

Cô bước từng bước nhỏ đi tới.

Vươn đôi tay nhỏ run rẩy, bối rối cởi q.uần của anh.

Dáng vẻ đó cực kỳ giống một thiếu nữ ngây ngô.

Bởi vì trên đùi bó thạch cao, anh thật sự không thể tự mình cởi ra, nhất là mặt đất trong phòng tắm còn ướt và trơn trượt, lại càng thêm nguy hiểm.

Phí sức chín trâu hai hổ mới giúp anh cởi được quần tây xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sớm. đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Thậm chí không dám ngước mắt lên.

Mặc dù đã làm mẹ, thế nhưng loại chuyện như cởi qu.ần đàn ông này, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm.

Xấu hổ, mập mờ, trong nháy mắt tràn đầy trong lòng cô, trái tìm của cô đập loạn xạ, loạn nhịp.

Dường như đại công cáo thành, cô âm thầm. thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, phần còn lại tự anh làm đi... Nhớ kỹ: phải nhấc chân lên, đừng để chạm vào nước...

Ngay cả cô cũng không biết, vì sao ngay lúc này, mình lại phải nhớ đặn đò anh mấy câu.

Thế nhưng, vẫn chưa đặn đò xong đã bị anh. vô tình đánh gãy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio