Tại thành phố A, Sở gia.
Thủy An Lạc đi rồi, Tiểu Bảo Bối chỉ khóc lóc một ngày rồi sau đó khônghề khóc tiếp nữa, chỉ có điều ngày nào bé con cũng ngồi ôm cây súng nhỏ của mình ngóng ra ngoài cửa, dường như đang đợi ba và mẹ quay về.
Kiều Nhã Nguyễn một mực đợi ở Sở gia chờ tin tức.
An Phong Dương và Phong phong thì tập trung xử lý chuyện kiện tụng với Lan Hinh.
Vậy nên thời gian mà Phong Phong gặp mặt Kiều Nhã Nguyễn cứ thế nhiều lên một cách tự nhiên.
Mặc dù hai người vẫn chẳng ai nói với ai lời nào.
Người do Sở Mặc Bạch phái đi vẫn không có tin tức gì.
Người ở bên Rome cũng báo rằng Long Nhược Sơ vẫn chưa quay về, cho nên không một ai biết hiện giờ bọn họ đang ở đâu.
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi đang ôm mình, đôi mắt to vẫn cứ đảo quanh.
“Tiểu Bảo Bối có đói không? Chúng ta cùng đi ăn cơm có được không nào?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi đến phòng ăn.
“Cơm cơm, ma ma! ”“Đúng rồi, con trai cùng đi ăn cơm với mẹ nuôi nhé.
” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đặt Tiểu Bảo Bối xuống cái ghế ăn của nhóc.
Cô đang định vào nhà bếp bưng cơm trưa của nhóc con ra thì không ngờ có người lại nhanh hơn cô một bước.
Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, không bước tiếp nữa.
Phong Phong để bát nhỏ lên bàn, đôi mắt của anh ta nhìn chăm chú vào Kiều Nhã Nguyễn như thể đang cố gắng lấy hết dũng cảm để mở lời.
Cuối cùng, nửa ngày sau đôi môi của anh ta mới hơi chuyển động: “Ngày mai anh muốn đi cùng An Tam để tìm Sở Đại.
”Kiều Nhã Nguyễn cầm bát nhỏ lên rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối, bón cơm cho nhóc.
Không biết đã bao lâu rồi bọn họ mới nói với nhau được một câu đầu tiên.
Lần trước khi cô bị đưa đến bệnh viện, thậm chí cô còn chẳng nhìn thấy mặt anh ta.
Lần trước khi anh ta đi ngang qua An gia thì cái mà cô nhìn thấy cũng chỉ mà một bóng lưng.
Kiều Nhã Nguyễn cho rằng giữa bọn họ cũng chỉ còn như vậy mà thôi, không ngờ ngày hôm nay Phong Phong lại chủ động mở lời với mình.
Phong Phong nói xong nhưng dường như anh ta cũng không hy vọng Kiều Nhã Nguyễn sẽ nói gì đó với mình, vậy nên vừa dứt lời anh ta đã xoay người bước đi.
Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt vừa ăn vừa nhìn, chú Tứ lại lên cơn rồi à?Hà Tiêu Nhiên bước từ trên lầu xuống rồi đi thẳng đến bên cạnh cháu nội, sau đó bà ngồi xuống nhìn cháu trai ăn cơm.
“Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
” Hà Tiêu Nhiên thở dài nói.
“Bác gái, không có việc gì đâu, bác cứ yên tâm đi.
” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng an ủi.
“Trên đùi Ninh Dực còn bị thương nữa.
Lạc Lạc đi ra ngoài hai ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì, làm sao mà không lo lắng được đây?” Hà Tiêu Nhiên vừa nói vừa lấy tay bóp bóp cái trán mình.
Tiểu Bảo Bối nhìn bà nội rồi cái tay ngắn ngủn cứ thế vung vung, mãi cho đến khi được bà nội tóm lấy mới thôi.
“Chuyện kiện tụng thế nào rồi?” Hà Tiêu Nhiên không nói về chuyện kia nữa mà đổi sang chuyện khác.
“Bọn anh trai cháu vừa mới về, chắc bác trai vẫn còn đang trên tòa án đợi tuyên án cuối cùng.
” Kiều Nhã Nguyễn trả lời.
Hà Tiêu Nhiên khẽ gật đầu: “Cái con nhỏ Lan Hinh này, cũng chẳng biết là chúng ta có thù oán gì với cô ta nữa.
”“Bác gái, cháu thực sự cảm thấy bác không cần phải lo lắng quá đâu, người ta thường nói con cái và ba mẹ có tâm linh tương thông còn gì! Bác gái xem mấy ngày nay Tiểu Bảo Bối chẳng phải cũng khá hơn đó sao? Khóc cũng không còn khóc nữa, thậm chí còn chủ động đòi cơm rồi!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lên tiếng an ủi.
“Đúng vậy, con cái và ba mẹ có tâm linh tương thông.
Ninh Dực chắc chắn không có việc gì.
” Hà Tiêu Nhiên nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt bánh bao của cháu trai nói.
Ở núi Châu, đã hai ngày rồi Thủy An Lạc không trông thấy Long Nhược Sơ, hầu như ngày nào cô cũng đi ra đi vào.
Sở Ninh Dực đã từ từ hạ sốt, nhưng mà vẫn chưa khỏe hẳn lên.
“Long Nhược Sơ lợi hại như thế mà còn không xem được bệnh cho mình cơ à?” Thủy An Lạc lượn từ cửa sổ đến giường rồi vòng lại, vừa lượn vừa tò mò hỏi.
------oOo------.