Trung tá lập tức tiến lên cản lại: “Phía bên bệnh viện có Sở Ninh Dực lo rồi, tôi nghĩ anh ta chính là người mà ông yên tâm nhất!”Trung tá vừa mới dứt lời thì bước chân của Thủy Mặc Vân đã khựng lại.
Trung tá thấy vậy liền mở cửa xe ra.
“Xin ông cứ yên tâm.
”Hai tay của Thủy Mặc Vân vẫn nắm chặt, cuối cùng ông vẫn khom người bước lên xe.
Có Sở Ninh Dực ở đó, ông hẳn là phải yên tâm mới phải.
Mà lúc này tại bệnh viện, trong căn phòng làm việc nhỏ xíu của Thủy An Lạc đã sớm trở nên hỗn loạn.
“Sư phụ!” Thủy An Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng, cô nhìn Lý Tử một tay che chắn cho cô, một tay đỡ lấy tay người đang chém tới.
Lý Tử một tay bảo vệ Thủy An Lạc, một tay lại phải ứng phó với bảy tên đang cầm dao kia.
Chuyện này vốn đã khó, anh còn là người lớn lên trong nền giáo dục nho nhã, nên khó lòng có thể chống đỡ được sự tấn công dồn dập thế này.
Chính vì thế, cánh tay đang che chở cho Thủy An Lạc bất giác đã lãnh một dao.
“Sư phụ! ” Thủy An Lạc kêu lên.
Lý Tử bị đau liền lùi lại một bước, nhưng vẫn cẩn thận kéo Thủy An Lạc bảo vệ đằng sau mình.
“Hôm nay chắc sư phụ phải chết cùng cưng rồi, cho cưng một cơ hội, có muốn nghĩ tới việc đến với vi sư này không?” Lý Tử đùa cô, rồi lại đưa Thủy An Lạc trốn vào một góc khác.
“Cậu không có cái cơ hội đó đâu!”Thanh âm lạnh như băng vang lên từ ngoài cửa.
Người đàn ông ấy đứng ngược nắng, sau lưng tỏa ra những tia nắng rực rỡ nhất.
Sự xuất hiện của Sở Ninh Dực khiến những đám người đang vây đánh Lý Tử hơi ngừng lại một chút, quay lại nhìn.
“Anh Sở!” Thủy An Lạc thấp giọng hô lên, hai chân của cô đã nhũn hết cả ra rồi, nếu không nhờ góc tường đang đỡ lấy mình thì e rằng lúc này Thủy An Lạc đã ngã ngồi xuống đất rồi cũng nên.
Sở Ninh Dực?Lý Tử cau mày, anh dường như cũng chẳng cảm thấy vui mừng gì với sự xuất hiện của Sở Ninh Dực.
An Phong Dương đến sau cũng nhìn đám người bên trong.
Anh từ từ khép cửa lại, bên ngoài đã có hai tên đang nằm đo sàn dưới đất.
Sau khi đóng cửa lại, An Phong Dưng lại ung dung đi tới kéo toàn bộ rèm lại.
“Anh Xinh Trai, anh đừng làm màu nữa, sắp chết đến nơi rồi kia kìa!” Thủy An Lạc dở khóc dở cười nói.
Sau khi kéo rèm cửa lại thì tầm nhìn của mọi người trong phòng bị cản trở.
An Phong Dương tựa người bên cửa sổ, vị trí của anh và vị trí của ThủyAn Lạc tạo thành hai góc đối nhau.
Rèm cửa bị kéo lại, căn phòng vốn sáng ngời lại chìm vào một mảnh ánh sáng mơ hồ.
Thủy An Lạc đứng tựa lưng vào tường nhìn người đàn ông đứng chính giữa căn phòng.
Anh đứng chắp hai tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng ác liệt.
Hai tay của Thủy An Lạc chống lên vách tường cố gắng đỡ lấy sức nặng của bản thân.
Cô từ từ đứng thẳng người dậy đồng thời đỡ lấy Lý Tử đã bị thương ở tay.
Anh Sở chuyên môn làm màu không sợ sét đánh, thế nên anh Sở đã tới thì cô chẳng còn gì phải sợ nữa rồi.
“Sở Ninh Dực! Là Sở Ninh Dực! ” Một tên trong bảy tên trong phòng đột nhiên lên tiếng: “An Phong Dương, là Sở Ninh Dực và An Phong Dương!”Đó là hai cái tên mà cả hắc bạch lưỡng đạo đều biết, là khóa lấy mạng của Diêm Vương.
Kẻ cầm đầu nọ cười lạnh một tiếng rồi ra vẻ khinh thường mà xoay người nhìn về phía hai người họ: “Sở Ninh Dực! An Phong Dương! Hóa ra chính là các người!”“Ui, thật không may quá đi, chính là bọn này đây!” An Phong Dương tựa lưng vào cửa sổ mỉm cười nói, tay phải của anh ung dung kéo nhẹ ống tay áo đã bị xốc xếch lên rồi hướng thẳng về phía trên bắn một phát.
Thủy An Lạc lập tức run lên, cô ngẩng đầu thì phát hiện có gì đó rơi xuống.
“Camera giám sát!” Lý Tử khẽ giải thích.
Sở Ninh Dực vẫn đứng yên chỗ cũ, có điều ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đang đỡ Lý Tử lập tức buông tay ra.
Đại ca, anh Sở à, bây giờ là lúc để anh ghen sao?------oOo------.