Hậu viện Trường An Quân trước mắt không yên tĩnh như vậy. Tin Hoàn Trạch tiên sinh đến như gió xuân thổi qua trong đêm, hoa cỏ nở rộ trong vườn, nhưng cũng không phải ai nấy đều cảm thấy hoa này rất thơm.
Trường An Quân không giống thúc thúc hắn thích nuôi môn khách. Từ khi dựng phủ đến nay chỉ thu nạp hai người. Trong hai người này, một đến từ nước Sở, tên Thân Tức; người kia đến từ nước Hàn, tên Bùi Uyên.
Thân Tức trước đây ở nước Sở là đệ tử quý tộc, vì phạm tội nên chạy đến nước Triệu lánh nạn, được Trường An Quân thu giữ. Còn Bùi Uyên chỉ là đệ tử bình dân, tính cách ôn hòa, cho nên ở trước mặt Thân Tức trước giờ luôn nhún nhường dựa dẫm.
Đến giờ thắp đèn, Thân Tức gõ cửa phòng Bùi Uyên, giày cũng không mang, một cước giẫm lên ghế của hắn, tức giận đùng đùng: “Nghe nói Hoàn Trạch tiên sinh vào phủ, ngươi có biết không?”
Bùi Uyên trước tiên đặt trúc giản (thẻ tre) trong tay xuống, lại cẩn thận dời ngọn nến trên bàn sắp đốt cháy vạt áo hắn, lúc này mới ngước lên, nhưng gương mặt lại rạng ngời: “Mới vừa nghe thấy, thật đúng là chuyện tốt nhỉ.”
Thần Tức thấy hắn đáp như vậy thì càng giận hơn: “Ngươi còn cười được?”
Bùi Uyên liên tục gật đầu: “Đó là điều đương nhiên, ta ngưỡng mộ phong thái Hoàn Trạch tiên sinh đã lâu, bây giờ vậy mà lại có thể cùng tiên sinh cùng thờ một chủ, đúng là tam sinh hữu hạnh.”
Thân Tức nổi nóng: “Đồ ngu xuẩn! Hoàn Trạch, một tên thiếu niên vô tri, dựa vào cái gì mà nhận được kính trọng lớn như vậy? Chẳng qua là ỷ vào danh hiệu Quỷ Cốc chân truyền giả vờ lừa đảo mà thôi!”
Mọi khi thấy hắn nổi giận thì Bùi Uyên sớm đã cúi đầu nghe theo, nhưng hôm nay không biết dũng khí từ đâu ra lại đột nhiên bật dậy, trừng mắt nói: “Chúng ta là học trò, lấy lễ nghi làm đầu. Ngươi còn chưa từng gặp Hoàn Trạch tiên sinh nhưng đã dùng lời lẽ tệ hại nhắc đến, chẳng qua lo lắng bị cướp mất nổi bật mà thôi!”
Thân Tức chưa bao giờ bị hắn chống đối, giận đến mặt mày tái xanh, cắn răng nghiến lợi nói: “Đệ tử Nho gia đều cổ hủ giống như ngươi! Pháp gia ta ngứa mắt nhất chính là loại mua danh cầu lợi như vậy, nhưng ngươi vẫn muốn nhập bọn cùng hắn, thực khiến ta khinh thường!”
Bùi Uyên bĩu môi, quai hàm bạnh lên, bỗng túm tay áo hắn kéo ra cửa.
Thân Tức bất ngờ, loạng chà loạng choạng bị hắn kéo ra ngoài, lảo đảo ngã xuống, tay dính đầy bùn, vừa quay đầu lại thì Bùi Uyên đã đóng cửa lớn tiếng nói: “Nếu đã vậy thì cũng không còn gì để nói nữa. Ngươi nhớ lấy, sau này còn nói xấu Hoàn Trạch tiên sinh, ta nhất định không tha cho ngươi!” Dứt lời thì “Rầm” một tiếng sập cửa lại.
Thân Tức há hốc, đầu óc tên tiểu tử này hỏng rồi chắc?
Dịch Khương ở bên này đã sắp xếp xong, đang chuẩn bị ăn cơm tối.
Một chén thịt dê nấu chín, không cắt nhỏ, đặt nguyên miếng bên trong; một đ ĩa bánh hình tròn, mặt trên vàng sậm; một đ ĩa cá, xem ra rất bình thường, ngoài ra còn có một chén cơm trộn bắp. Mặc dù thức ăn phối hợp không được tốt lắm, nhưng mùi vị lại rất ổn.
Tách riêng ăn uống là lễ tiết, thế nên thức ăn có hai phần, Đam Khuy và nàng mỗi người một phần.
Dịch Khương thật có chút thụ sủng nhược kinh. Bởi vì trước đó lúc ở Thanh Phong Ngụ họ một ngày hai bữa, nàng có ăn không đủ no cũng ngại nói, bây giờ tới chỗ Trường An Quân vậy mà lại được ngày ba bữa.
Từ điểm này cho thấy làm môn khách vẫn có chỗ tốt, ít ra có thể ăn no!
Đam Khuy vùi đầu vào ăn không lên tiếng, rất nhanh thức ăn đã tiêu diệt gần như sạch trơn, lau miệng nói với Dịch Khương: “Cô nương từ từ dùng, ta ra ngoài một chuyến.”
Dịch Khương gật đầu, nhìn hắn ra ngoài rồi thì đứng dậy tìm trong phòng một trúc giản chưa viết, định ghi lại chuyện ngày hôm nay.
Tiếc là chữ viết của nàng quá xấu, cộng thêm khổ của trúc giản cũng có giới hạn, chỉ có thể rèn luyện khả năng rút gọn câu cú của bản thân, cuối cùng dùng một câu tóm tắt sự việc đã trải qua—Trường An Quân là một thiếu niên năm cuối cấp hai, vừa thù dai vừa nghiện cos khác người.
Không biết ngày tháng năm, chỉ có thể viết ngày thứ tám mươi tư.
Viết xong thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng cất kỹ trúc giản, tiếp tục ăn cơm.
Không lâu sau, Đam Khuy sải bước trở lại. Dịch Khương còn đang chiến đấu với miếng thịt dê kia thì nghe hắn nói: “Cô nương, có thư của người.”
Khẩu vị Dịch Khương thoáng chốc mất hơn phân nửa, ngước lên nhìn hắn: “Bình Nguyên Quân gửi tới?”
Đam Khuy lắc lắc đầu, vẻ mặt có hơi là lạ, đưa tay đẩy thư qua.
Dịch Khương nhận lấy nhìn sơ, phía trên phong thư không có gì, chỉ dán một nhành cỏ màu tím, cỏ có ba lá, dài mảnh như lúa. Nàng lật qua lật lại hai lượt, ngẩng đầu hỏi Đam Khuy: “Ngươi xác định đây là gửi cho ta?”
Đam Khuy đang định trả lời thì bỗng có người xen vào: “Thư từ qua lại trong nội bộ phái Quỷ Cốc dùng diệp tử thảo làm ký hiệu, người nhận thư đương nhiên là tiên sinh rồi.”
Dịch Khương quay đầu liếc nhìn, một thanh niên nhoài người trên cửa sổ, đang nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt hai người giao nhau, hắn bỗng giật mình kêu một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Đam Khuy vội đuổi theo, lớn tiếng quát: “Tặc tử từ đâu đến!”
Thanh niên vốn đã chạy xa một đoạn bỗng lạch bạch quay lại, mặt đỏ bừng tức giận nhìn Đam Khuy: “Ai, ai nói ta là tặc tử! Tại hạ là môn khách trong phủ Trường An Quân!”
Đam Khuy sững người, lúc này Dịch Khương đã đi đến trước cửa. Ánh nến ngoài hành lang không đủ sáng, chỉ có thể nhìn thấy một nửa y phục màu xanh xám cùng nửa bên quai hàm căng tròn của hắn.
“Nếu đã là môn khách, sao không vào trong?”
Vừa nghe Dịch Khương lên tiếng thì ánh mắt thanh niên lập tức chuyển đến người nàng, nét mặt hết sức kích động: “AAAA…..Hoàn Trạch tiên sinh vậy mà lại nói chuyện với tại hạ!”
“……………..” Dịch Khương mù mờ không hiểu.
Thanh niên dường như cũng ý thức được sự thất thố của mình, có chút xấu hổ, chỉnh lại y phục rồi bước tới gần hai bước hành lễ với nàng: “Tại hạ Bùi Uyên, ngưỡng mộ thanh danh tiên sinh đã lâu, hôm nay có duyên gặp mặt, không ngờ tiên sinh lại trẻ đến vậy.”
Dịch Khương vỡ lẽ, hóa ra là fan à.
Hai má Bùi Uyên đỏ ửng, sớm đã quên mất bực bội với Đam Khuy, đôi mắt nhìn Dịch Khương chăm chăm cứ như đang phát sáng: “Bùi Uyên có một tâm nguyện là cùng tiên sinh tâm sự một lần, chết cũng không hối tiếc. Không biết tiên sinh có thể chỉ giáo hay không?”
“Chuyện này….” Dịch Khương ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị che khuất sau tầng mây: “Thời gian không còn sớm, chi bằng để lần sau.”
Bùi Uyên vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, là Uyên vội vàng, tiên sinh còn có thư phải xem mà.”
Dịch Khương cũng sực nhớ tới chuyện này. Thư tín kia không biết là ai gửi tới nhỉ, lại nói nàng ở chỗ này là kẻ mù chữ, cho dù biết là thư ai viết đi nữa cũng có đọc hiểu được gì đâu.
Đúng là đòi mạng, trừ thư từ các ngươi không thể gửi lời nhắn trực tiếp được sao?
Đam Khuy bước lại hành lễ tạ tội với Bùi Uyên, nhưng sắc mặt vẫn không vui như cũ: “Dám hỏi tiên sinh vì sao lại biết kí hiệu truyền tin của phái Quỷ Cốc?”
Dịch Khương thu hồi cảm xúc nhìn về phía Bùi Uyên, ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi nàng. Nghe thấy lời này thì Bùi Uyên lập tức ưỡn thẳng ngực: “Thật không dám giấu giếm, tại hạ có chút quan hệ với Quỷ Cốc tiên sinh đời này.”
“Sao?” Không chỉ Đam Khuy mà ngay cả Dịch Khương cũng trở nên hứng thú: “Là sao? Quan hệ gì?”
Trong mắt Bùi Uyên toàn bộ đều là đắc ý: “Ở Vân Mộng sơn, ta từng là láng giềng với Quỷ Cốc tiên sinh ba ngày!”
“……………”
“………………”
Đam Khuy lặng lẽ quay đầu đỡ Dịch Khương: “Cô nương vẫn nên vào trong đọc thư đi.”
“Nói cũng phải.” Dịch Khương xoay người vào phòng.
Bùi Uyên không nhận được phản ứng mình mong đợi, bất mãn đi vào phòng, nhưng lại không dám cởi giày ngồi vào ghế nên chỉ đứng một bên nhìn Dịch Khương.
Ngoài cửa sổ gió đêm nhè nhẹ, áo trắng thùng thình, tay áo phấp phới theo gió. Bùi Uyên cảm thấy ngay cả một cái mím môi một cái nhíu mày trên gương mặt nghiêng nghiêng của nàng trông cũng không giống những người khác.
Chậc chậc, không hổ là đệ tử của Quỷ Cốc tiên sinh!
Đam Khuy thấy vậy liền bước qua chắn tầm mắt của hắn: “Hoàn Trạch tiên sinh phải xem thư, mời tiên sinh quay về trước.”
“À…. Vậy Uyên hôm khác lại đến bái kiến tiên sinh nhé.” Bùi Uyên vừa thỏa lòng mãn nguyện vừa có chút lưu luyến không rời, miệng nói phải đi nhưng bước chân lại lề rề chậm chạp.
Dịch Khương mở tín hàm, lướt nhìn chữ viết giống trên thư tín ngày đó thì tâm tư càng trở nên bất an. Mãi đến khi Bùi Uyên ra khỏi cửa, nàng quay đầu nói với Đam Khuy: “Trước đây khi ở trong ngục ta chịu khổ cực, ban đêm có khi nhìn không rõ, chi bằng ngươi đọc thư này giúp ta đi.”
Vốn tưởng Đam Khuy sẽ đồng ý, nào ngờ hắn vậy mà lại lùi về sau một bước lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, thư này hiển nhiên là Công Tây Ngô gửi tới. Thư hàm giữa sư huynh muội hai vị, người ngoài như ta không được xem. Nếu ban đêm đọc không tiện, chi bằng đợi đến sáng mai cô nương xem là được.”
“À….cũng được.” Dịch Khương cúi đầu cất thư vào tay áo, vừa cân nhắc, việc cấp bách trước mắt vẫn là phải học chữ đây.
Nghĩ vậy, nàng bỗng nảy ra một chủ ý, đứng dậy đi vào phòng tùy tiện tìm một trúc giản đưa cho Đam Khuy: “Ngươi gửi cho Bùi Uyên cái này giúp ta, nói ta nhờ hắn sao chép lại một bộ.”
Đam Khuy liếc nhìn trúc giản trong tay, không rõ lý do nhưng vẫn lập tức đi làm.
Bên kia, Bùi Uyên hết sức kích động. Huú huú, Hoàn Trạch tiên sinh vậy mà lại nhờ hắn sao chép thư tịch! Đêm nay không ngủ!!!