Triều đình Tần quốc mặc dù không câu nệ đủ thứ giống như các quốc gia khác, nhưng thời điểm liên quan đến đại sự thường đều rất nghiêm túc. Hiện giờ hai quốc gia Tần Tề sắp kết minh, nhưng bọn họ ở trên yến tiệc lại ngang nhiên giễu cợt Công Tây Ngô, Dịch Khương cảm thấy không tốt cho lắm.
Nàng vốn cho rằng đây là chủ ý của Tần vương, nhưng Tần vương sau khi tới xử lý nhưng người kia, thái độ thật sự tức giận, sau đó nàng thử thăm dò mấy câu, quả thực không phải là chủ trương của ông ấy.
Nghĩ như vậy, duy chỉ có Bạch Khởi là có khả năng xúi giục.
Thực ra Dịch Khương từ sau khi vào Tần, quan hệ với Bạch Khởi có thể coi như ổn, cộng thêm trước đó từng thư từ qua lại, ít nhất cũng có sơ giao. Một người có thể đem sinh mạng của mấy mươi vạn người hủy hoại trong phút chốc nhưng mặt không đổi sắc như hắn ta, tâm lý chắc chắn “khủng” đến độ không cách nào dao động. Người như vậy, Dịch Khương từ đáy lòng có chút bài xích cùng sợ hãi, thế nên vẫn luôn không thể kết thâm giao.
Trước đây nàng và hắn có chung lợi ích, hai người đương nhiên cùng chung kẻ thù, hiện giờ Phạm Thư đi rồi, nàng trở thành Tướng quốc, đối phương e là cũng có tính toán của riêng mình.
May mà ảnh hưởng của vụ việc này gây ra không lớn, Công Tây Ngô sau khi về nước không vì thế mà cự tuyệt kế hoạch liên hoành với Tần quốc, thường xuyên thư từ qua lại với Dịch Khương. Vẫn như trước dùng cỏ tía làm ký hiệu, bên trong là bút tích mạnh mẽ của hắn, chính sự trình bày ngắn gọn súc tích, thi thoảng cũng sẽ kèm thêm đôi câu thăm hỏi ân cần.
Một Công Tây Ngô như vậy khiến nàng cảm thấy xa lạ, nhưng lại không hề bất ngờ, bởi suy nghĩ của hắn vốn dĩ khiến người khác nhìn không thấu.
Đông sang, thành Hàm Dương sớm đã đại tuyết ngập trời, cây cổ thụ già mấy chục năm trong phủ tướng quốc nhánh nào nhánh nấy đều oằn mình vì tuyết. Dịch Khương vừa sưởi ấm bên chậu than vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết trong thành Đại Lương hiện giờ có lạnh không, Vô Ưu hẳn đã lớn hơn rất nhiều, hiện giờ bước đi khẳng định có thể vững vàng, không biết đã biết nói hay chưa.
Nàng thầm tính toán, chờ căn cơ ổn định hơn chút nữa là có thể đón thằng bé về bên cạnh mình, hi vọng tới lúc đó thằng bé đừng ghét bỏ mà xa cách nàng là được.
Vừa nghĩ như vậy, thế nhưng lại có đôi chút cảm giác cận hương tình khiếp.
Đông Quách Hoài từ ngoài cửa đi vào, theo gió mang theo một đợt hơi lạnh: “Chủ công, Tề sứ đến rồi.”
“Hửm?” Dịch Khương hơi ngạc nhiên: “Thời tiết thế này mà Tề sứ lại đến?”
Đông Quách Hoài gật đầu: “Còn là người quen.”
“Ồ?” Dịch Khương xoa xoa tay đi tới thềm cửa. Người tới đã vào cửa phủ, hai má và chóp mũi đều bị lạnh đến đỏ bừng, bọc áo choàng cũng không chịu nổi cái lạnh mà run cầm cập, đứng trên nền tuyết hướng về phía nàng hành lễ: “Tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Ra là Bùi Uyên à,” Dịch Khương cười gật đầu: “Mau vào trong sưởi ấm đi.”
Bùi Uyên dường như có chút thẹn thùng đi vào trong sảnh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, lại bị nàng ba lần thúc giục mới rề rà bước tới cạnh chậu than: “Tiên sinh, ta cứ như thế rời khỏi người, người không trách ta sao?”
Dịch Khương phì cười: “Ta biết ngươi sao lại có bộ dạng thế này rồi, ra là lo lắng chuyện này. Ngươi có thể xuất sĩ là chuyện tốt, có gì mà phê phán chứ.”
Bùi Uyên lúc này mới thở phào, trên mặt thoáng chốc lại ngập tràn ý cười: “Lần này ta tới đây là để thay Tướng quốc tiếp tục bàn chuyện kết minh, không biết tiên sinh thấy thế nào?”
Dịch Khương suy nghĩ một lúc. Tần vương trừng mắt hung dữ, làm khó Tề quốc một chút rồi thôi, cũng không phải không muốn kết minh, cho nên đây là chuyện có xu thế nhất định sẽ thành. “Không biết Tề quốc cho rằng lúc nào thì thích hợp để kết minh?”
“Tướng quốc thấy càng sớm càng tốt, bởi vì…” Bùi Uyên nhìn trái ngó phải, tiến lại gần một bước thì thầm bên tai nàng: “Hậu Thắng có ý đồ phá hoại liên hoành.”
Tâm tư Dịch Khương thoáng biến đổi, lẽ nào vụ việc trên yến tiệc lần trước giễu cợt Công Tây Ngô là trò quỷ của Hậu Thắng? Chuyện này cũng không phải không có khả năng, dù gì trong số quan viên Tần quốc cũng không phải hoàn toàn không nhận hối lộ, không có quan hệ với người ngoài.
“Nếu đã như vậy, nhân lần này ngươi tới đây thì định đoạt đi.” Dịch Khương vội vàng ra ngoài, chuẩn bị bẩm báo sự việc với Tần vương, tới cửa mới sực nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Ngươi biết Thiếu Cưu ở chỗ ta chứ?”
Má Bùi Uyên đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Ta, ta cũng là nghe Tướng quốc nói mới biết.”
Chuyện này trái lại khiến Dịch Khương bất ngờ: “Công Tây Ngô còn quan tâm việc này à, chẳng trách lại phái ngươi tới, hiếm khi thấy huynh ấy chu đáo như vậy.”
Bùi Uyên cẩn thân quan sát sắc mặt nàng, ngượng ngùng: “Tướng quốc nói ngài ấy đã để lại quá nhiều điều tiếc nuối, nói ta đừng như vậy, nên lần này mới đặc biệt phái ta tới.”
Dịch Khương nhếch khóe miệng, quay người ra ngoài. Qua một lúc sau, âm thanh từ xa truyền tới: “Thiếu Cưu ở hậu viện, tự mình đi tìm nhé.”
Bùi Uyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm ra cửa, vừa đặt chân lên hành lang thì đã thấy phía trước Thiếu Cưu từ xa đi tới. Trông thấy hắn, hai mắt nàng mở thật to, bộ dạng cứ như nhìn thấy quỷ rồi bất ngờ vỗ ót một cái: “Đúng là nằm mơ ban ngày mất rồi.” Nói rồi quay đầu định quay trở về.
Bùi Uyên suýt nữa bị dáng vẻ này cũng nàng tức chết, nhanh chân chạy lên trước kéo cánh tay nàng: “Mơ giữa ban ngày gì chứ, cô thấy ta là mơ sao?”
Thiếu Cưu nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên nghiêm mặt: “Làm quan rồi ngon lắm à, hô to gọi nhỏ với ai đấy!”
“……….” Bùi Uyên thật sự oan không thể tả, khó khăn lắm mới gặp nhau, sao lại còn hung dữ như vậy cơ chứ?
Tần vương dạo gần đây sức khỏe không tốt, nghe nói sứ thần Tề quốc mùa đông giá rét vẫn tới thì sĩ diện đủ đầy, rất chi hài lòng, liền ngầm tỏ ý để Dịch Khương toàn quyền xử lý chuyện kết minh.
Lúc Dịch Khương cáo từ xuất cung, Tần vương chợt gọi nàng hỏi một câu: “Một khi kết minh, tướng quốc cho rằng Tần quốc trước tiên nên tấn công nước nào?”
Dịch Khương phân vân hồi lâu, chậm rãi thốt ra hai từ: “Hàn quốc.”
“Ừm, bổn vương cũng nghĩ như vậy.” Tần vương nằm nghiêng trên tháp, ngón tay nhẹ gõ gõ đầu gối, hết sức ung dung, khí định thần nhàn.
Tuyết lớn rơi suốt ba ngày thì dừng, tiết trời trong xanh, vầng dương ấm áp chiếu rọi. Dịch Khương ở trong phủ cùng Bùi Uyên trao đổi văn thư kết minh, đóng dấu ký tên.
Bùi Uyên vui mừng nhưng cũng phiền muộn. Vui là vì hoàn thành nhiệm vụ, phiền muộn là vì xong việc sẽ phải quay về Tề quốc rồi.
Dịch Khương trêu hắn: “Ngươi dẫn Thiếu Cưu cùng về đi, tránh cho người về nhưng tâm còn lưu lại chốn này.”
Bùi Uyên liền chối đây đẩy: “Tiên sinh đừng hiểu lầm, ta không hề có ý đó.”
Dịch Khương thở dài: “Hai người các ngươi ai cũng cứng mồm, bỏ đi, nếu ngươi đã không có ý đó thì ta liền hứa hôn nàng ấy cho người Tần vậy.”
“Sao thế được chứ!” Bùi Uyên quýnh lên, mặt nổi lên ráng đỏ khả nghi: “Người Tần…Người Tần và người Hàn đối đầu với nhau đã lâu, không thích hợp về chung một nhà.”
Dịch Khương trêu chọc cười cười, nhưng lại có vài phần thẫn thờ.
Mùa đông còn chưa hoàn toàn kết thúc, Bạch Khởi đã bắt đầu điểm binh. Mỗi một binh sĩ Tần quốc từ thân phận nô lệ trở thành người dân đều cầm lấy vũ khí, xoa tay hằm hè, chuẩn bị kiến công lập nghiệp.
Bùi Uyên bịn rịn rời đi, sáng sớm còn từ dịch quán chạy tới phủ tướng quốc một chuyến, trông thấy Tức Thường đang quét dọn sân viện thì theo lệ tiến lên chào hỏi, hai người chuyện trò đôi câu, hơn nữa còn vì tình trạng Công Tây Ngô và Dịch Khương mỗi người một nơi không để ý lẫn nhau mà cảm khái một hồi.
Tán gẫu xong, Bùi Uyên chuẩn bị đi tìm Thiếu Cưu thì trông thấy Ngụy sứ trước đây từng gặp ở Tề quốc kia đi về phía thư phòng Dịch Khương.
“Ể, đây chính là cái người Khước Hồ đã đưa tiên sinh ra khỏi Tề quốc sao?” Hắn quay đầu hỏi Tức Thường.
“Đúng vậy, chính là hắn. Tần vương ban thưởng hắn cho chủ công nên hắn ở lại phủ Tướng quốc.” Tức Thường lặng lẽ đến gần hắn bà tám: “Ta nhiều lần thấy hắn bợ đỡ xum xoe chủ công, nhưng chủ công đều chặn hắn lại.”
Bùi Uyên vỗ tay cái bốp: “Ta biết tiên sinh không phải người như vậy mà! Quay về ta nhất định phải kể chuyện này với tướng quốc.”
Đương nói thì Khước Hồ đã ra khỏi thư phòng Dịch Khương, ngang qua tiền viện trông thấy Tức Thường liền nói với nàng ấy: “Làm phiền Tức Thường cô cô giúp ta thu dọn hành lý, ta phải ra ngoài đi xa một chuyến.”
Tức Thường ngưng công việc đang làm: “Khước Hồ đại nhân sắp đi đâu?”
“Tới quân doanh.” Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng hổ: “Lão sư đã điều quân tới biên giới Hàn quốc rồi, ta khó khăn lắm mới xin được tướng quốc cho cơ hội lên chiến trường.”
Bùi Uyên vốn đang giả vờ nhìn gió ngắm mây không xen vào cuộc nói chuyện của hai người họ, nghe tới đây liền quay phắt đầu hỏi hắn: “Ngươi nói gì? Biên giới Hàn quốc?”
Khước Hồ trên dưới liếc mắt đánh giá hắn, phớt lờ bỏ đi.
Bùi Uyên vội vàng muốn đi gặp Dịch Khương, nhưng thấy Thiếu Cưu đứng ở cuối hành lang, hiển nhiên cũng đã nghe thấy chuyện này. Nàng giơ cao tay với Bùi Uyên, sau đó tự mình đi về hướng thư phòng Dịch Khương.
Cửa Thư phòng Dịch Khương bị đẩy ra, gió rét và mặt trời ngày đông cùng nhau nương theo bóng người mặc hắc y ùa vào.
“Sao vậy?” Nàng nhàn nhã ngồi trên đệm, tóc thả bên vai, người khoác áo choàng viền cổ bằng lông hồ xám. Gương mặt trong căn phòng đốt lửa than ấm áp cũng đỏ hết cả lên.
Nhưng sắc mặt Thiếu Cưu lại trắng bệch: “Ta hỏi cô, đột nhiên đề nghị Bùi Uyên đưa ta đi, có phải bởi vì Tần quốc sắp tấn công Hàn quốc?”
Cây bút trong tay Dịch Khương dừng lại, ngước mắt nhìn về phía nàng ấy: “Cô biết rồi à?”
“Quả nhiên là thật…” Thiếu Cưu nhanh chân đi qua, chống hai tay lên bàn: “Vì sao Hàn quốc lại là quốc gia đầu tiên?”
“Bởi vì Hàn quốc là quốc gia có lãnh thổ nhỏ nhất, vị trí trọng yếu nhất trong các nước, không chiếm được Hàn quốc, Tần quốc khó lòng Đông tiến, huống chi vũ khí của Hàn quốc lại vượt trội, có được Hàn quốc đối với Tần quốc là lợi ích to lớn.” Dịch Khương biết đối với một người Hàn quốc như nàng ấy mà nói thì những chuyện này có phần tàn nhẫn, nhưng vẫn thành thật nói cho nàng ấy: “Ta biết cô và Bùi Uyên đều khó chịu, nhưng…Đây là điều tất nhiên.”
Thiếu Cưu mê man nhìn nàng: “Tất nhiên? Cô liệu có phải biết được chuyện gì? Từ trận chiến Trường Bình ta đã luôn muốn hỏi.”
“Ta chỉ biết một chút kết quả, còn thực tiễn thì không dám chắc, bởi vì những điều ta biết và thực tế không hẳn giống nhau.” Dịch Khương hơi ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói Tần quốc có khả năng thống nhất lục quốc, cô tin không?”
Thiếu Cưu sửng sốt một lúc, cười khan lắc đầu: “Không thể nào, nếu cô sớm biết Tần quốc có thể thống nhất lục quốc, vì sao không sớm tới tương trợ Tần quốc, ngược lại muốn giúp Triệu quốc? Những ý kiến chủ trương chính trị lúc trước, bao gồm cả hợp tung lại có ý nghĩa thế nào?”
Dịch Khương tựa lvào đệm mềm, thở dài: “Khoan nói ta không thể khẳng định Tần quốc ở nơi này có thể thống nhất lục quốc, cho dù ta chắc chắn Tần có thể thì ta cũng không có bản lĩnh dời sông lấp biển. Nhất thống cần rất nhiều bước đệm, để đi qua cả quá trình ấy, ở chốn này, sức lực của một mình ta quá mức nhỏ bé, nước chảy bèo trôi chìm chìm nổi nổi, căn bản khó mà thực hiện được điều gì. Lúc đầu ta có thể có chỗ đứng ở Triệu quốc là vì ta giúp Triệu quốc thoát khỏi nguy khốn, nhưng ta khi đó dựa vào cái gì có được chỗ đứng ở Tần quốc? Ngay cả mạng sống cũng không cách nào đảm bảo thì còn nói gì những thứ khác? Chuyện ở đời, cho dù biết được kết quả cũng không chắc có thể dễ dàng đạt thành. Những chuyện ta làm trước đây đối với kết quả này mà nói có thể là tốn công vô ích, là đi đường vòng, nhưng ta có thể có sự lựa chọn nào chứ? Trên thực tế, chính những việc này đã dẫn dắt ta hiện tại đến Tần quốc, mà ta bây giờ vẫn như trước không có lựa chọn, chỉ có thể tiến từng bước mà thôi.”
Thiếu Cưu ngồi phịch xuống: “Cho nên tấn công Hàn là việc tất yếu phải làm?”
Dịch Khương khép mắt: “Điều ta có thể làm chỉ là khuyên Bạch Khởi đừng tàn sát tù binh Hàn quốc.”
Thiếu Cưu cười khổ hai tiếng, một tay chống mặt: “Phi công Mặc môn, kiêm ái bình sinh. Ta vì sao lại tới đây, trơ mắt nhìn Tần quốc tấn công quốc gia của ta?” Nàng đột ngột bật dậy ra khỏi thư phòng, cơn gió do vạt áo phất lên dừng trên ngón tay Dịch Khương vừa vươn ra, lạnh lẽo giá buốt.
Mặc gia chủ trương không dùng vũ lực, cả đời yêu thương con người
Dịch Khương thu tay về, sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng sự việc vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt.
Lâm Truy Tề quốc mùa đông này tuyết vẫn chưa rơi, so với Hàm Dương thì ấm hơn một chút, nhưng tới tháng hai bắt đầu sang xuân, trái lại so với trước đây còn giá rét hơn nhiều.
Công Tây Ngô vừa nhận được hồi đáp của Bùi Uyên, kết minh Tề Tần đã định, hắn biết thiết giáp của Tần quốc cũng lại không ngăn được rồi. Quả nhiên, tiếp đó liền thu được tin tức đại quân của Bạch Khởi tiến về phía Hàn quốc.
Nếu đã như vậy, Tề quốc cũng nên có chuẩn bị mới được.
Đam Khuya từ bên ngoài hớt hải quay về, người mặc trang phục ngắn tay, trông giống nô dịch làm việc nặng nhọc, trường kiếm sau lưng trái lại rất chói mắt. Vừa vào thư phòng, hắn không kịp hành lễ đã nói với Công Tây Ngô: “Tiên sinh, Ngụy công tử Tín Lăng Quân đang cho người chuẩn bị sính lễ, hình như muốn liên hôn với nước khác. Ta âm thầm do thám một chút, dường như hắn chuẩn bị vào Tần.”
Bởi vì Ngụy quốc tra soát rất kỹ mật thám của nước khác nên phía Ngụy Vô Kỵ, Công Tây Ngô rất lâu rồi không hề để ý. Hắn là người thông minh, đương nhiên hiểu việc Tần Tề kết minh có ý nghĩa thế nào, hiện giờ Hàn quốc nguy nan hiểm nghèo, lần này hắn và Tần liên hôn nhất định là để bảo vệ Ngụy quốc.
Trong lòng Công Tây Ngô có chút dự cảm không lành: “Phái người chặt chẽ theo dõi động tĩnh của hắn, bất kể nhỏ nhặt thế nào — đều phải báo cáo.”