Đêm đã khuya, hậu cung vẫn náo nhiệt như trước. Vương hậu Triệu Cơ nói mình bị bệnh không thể thị tẩm, Tử Sở liền chọn một mỹ nhân khác ở trong tẩm cung vui đùa.
Xử quyết Dịch Khương rồi, tâm tình hắn tốt vô cùng, trái ôm phải ấp, tiếng nói tiếng cười không dứt. Trong điện mâm chén bừa bãi, ngoài cửa cung nhân đã mệt đến sắp ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn chưa thấy ngừng ăn uống, chỉ sợ phải hầu hạ cả đêm.
Nội thị thiếp thân của Chiêu Tương Vương khom người đi vào cửa điện, lưng cúi xuống, y phục màu đen thoạt nhìn trông giống một cái bóng dật dờ. Ông ta cúi đầu không nhìn cảnh tượng trong điện, cung kính phục mệnh với Tử Sở, Dịch phu nhân đã không còn hơi thở, đưa ra khỏi cung rồi.
Tử Sở đẩy mỹ nhân ra, khép lại y phục không chỉnh tề: “Cũng đừng quá keo kiệt, tìm một chỗ đất hoang an táng đi, đừng để người trong thiên hạ bảo Tần quốc ta khắt khe với công thần.”
“Vâng.” Nội thị đã có tuổi, lời nói cũng không nhanh không chậm: “Bẩm Vương thượng, còn một chuyện, Vương Hột tướng quân tới đất Thục điểm binh chuẩn bị công Sở, vừa mới trình tấu chương lên.”
Tử Sở phất phất tay: “Ngày mai lại xem.” Nói rồi lại định đi ôm mỹ nhân.
“Vương thượng, dường như rất khẩn cấp.” Nội thị vẫn không nhanh không chậm như cũ.
Tử Sở đành cau mày đưa tay ra: “Lấy tới đây.”
Nội thị chầm chậm đi lên, hai tay dâng tấu chương.
Tử Sở đọc lướt qua xong thì bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, tức giận nói: “Đây là chuyện gì? Vương Hột vì sao lại nói quân đội đất Thục cần có sự đồng ý của Dịch Khương mới có thể điều động?”
Nội thị lồ||g hai tay vào nhau, ngẫm nghĩ: “Chuyện này lão nô cũng biết sơ sơ, trước đây Dịch phu nhân công Hàn có công, lại phá được kết minh Tề Sở, hỏi xin Chiêu Tương Vương phong thưởng đất Thục, sau đó thì được đặc cách này. Chiêu Tương Vương đồng ý với nàng ấy, quân đội đất Thục không có sự cho phép của tướng quốc thì không thể điều động.”
Sắc mặt Tử Sở dịu xuống: “Thì ra chuyện là vậy, vậy bảo Lã Bất Vi lấy ấn tướng quốc đưa tới đất Thục là được.”
“Chuyện này…” Nội thị cười cười: “Tướng quốc mà Chiêu Tương Vương nói, đặc biệt chỉ Dịch phu nhân, cho nên cần có ấn riêng của Dịch phu nhân.”
Tử Sở giật mình, ném mạnh tấu chương xuống đất: “Tổ phụ bệnh quá rồi, vậy mà còn đồng ý loại điều kiện hoang đường như vậy!”
“Chiêu Tương Vương cho rằng Dịch phu nhân có thể khống chế Công Tây Ngô, giúp đế nghiệp Tần quốc thuận lợi, dùng đãi ngộ này để thu phục nàng ấy là điều nên làm.”
Tử Sở phiền não phẩy phẩy tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa, lúc ngươi hạ độc chết nàng ta có tìm thấy ấn riêng trên người nàng ta không?”
Nội thị lắc đầu.
“Phái người tới phủ tướng quốc lục soát!”
“Lúc phủ tướng quốc được Lã tướng tiếp nhận, không phải Vương thượng đã cho người lục soát toàn bộ rồi sao?”
“………” Tử Sở căm phẫn nói: “Hiển nhiên là biết sắp gặp chuyện nên nàng ta giấu đi trước rồi.”
Nội thị nói: “Vương thượng hôm đó trực tiếp áp giải nàng ấy từ vương cung đi Chi Lăng, nàng không có cơ hội tiếp xúc với người bên cạnh, vậy giấu riêng thế nào?”
“Hỗn xược!” Tử Sở nổi giận lật bàn, dọa mấy mỹ nhân liên tục tránh đi. Hắn tức giận phừng phừng, ôm ngực ho một trận dữ dội, mặt cũng đỏ bừng lên: “Lẽ nào bổn vương sau này cũng không cách nào điều động quân đội đất Thục hay sao!”
Chẳng trách lúc đó vừa lên tiếng nàng ta đã rộng rãi giao ra quân quyền, thì ra là đang chờ hắn đây! May mà nàng ta không biết chuyện hắn công Sở trước đó, bằng không còn không đem chuyện này ra uy hiếp hắn để giữ mạng? Đúng là đáng hận!
Nội thị hầu hạ quân vương đã quen, đối mặt với cơn giận của hắn nhưng không chút hoảng loạn: “Vương thượng anh minh, bên cạnh lại có Lã tướng tài trí hơn người, thiết nghĩ nhất định sẽ tìm được cách giải quyết.”
Tử Sở vẫn chưa nguôi ngoai, trên mặt toàn là vẻ không cam lòng, lại ho khan mấy tiếng: “Tổ phụ đúng thật hồ đồ rồi, vậy mà lại tin tưởng ả đàn bà kia như vậy!”
Nội thị cười cười, lộ ra nếp nhăn trên mặt: “Tần Chiêu Vương lúc đó cũng vì để Dịch phu nhân quyết ý ra sức vì Tần quốc nên mới đồng ý, ngài ấy đối với chuyện của Dịch phu nhân cũng biết rất rõ, nhưng không để tâm. Ngài ấy thường nói thần tử có ích là được, những việc kia không là gì, hoài nghi chính là không định dùng người, nhưng đã dùng thì ngược lại không cần nghi ngờ, Dịch phu nhân chính là người hữu dụng.”
Tử Sở liếc xéo ông ấy, vừa mới ho một trận nên hãy còn thở hổn hển: “Sao, ngươi đang ám chỉ bổn vương không giống tổ phụ biết cách dùng người?”
“Lão nô không dám.”
“CÚT!” Tử Sở lửa giận phừng phừng, lại ho một trận dữ dội.
Nội thi khom người lui ra.
Thời tiết ngày đông, Trung Nguyên lạnh một, Hàm Dương lạnh ba. Trăng lưỡi liềm tựa móc câu cao cao treo phía chân trời, Tức Thường co người bên ngoài điện run rẩy.
Lúc Khước Hồ đón Dịch Khương vào Tần đã sắp xếp cho người nhà nàng ấy, Dịch Khương sau đó cũng từng đề cập an bài theo cách khác, nhưng nàng cảm thấy trượng phu cùng con trai con gái đều sống ổn định nên cũng không đặt chuyện này trong lòng, không ngờ tới bây giờ bị Tần vương đem nó thành nhược điểm nắm trong tay.
Nàng ấy ân hận, Vô Ưu là do nàng tự tay hộ sinh, sao lại đành lòng tiết lộ trước mắt Tần vương.
Chỉ e chủ công cũng đã…Nàng bụm mặt không dám khóc lớn tiếng, nước mắt xuôi theo kẽ tay lăn ra, rơi trên vạt áo, ướt hết một mảng, lại càng lạnh hơn.
Trong tai truyền tới tiếng bước chân, nàng vội vàng im tiếng, ngước mắt lên đã trông thấy một đôi giày dừng ngay trước mặt. Thiếu niên thâm y màu đỏ đen đứng trước mặt nàng, ánh trăng chiếu sáng hoa văn dữ tợn nghiêm trang trên vạt áo hắn, bảo thạch xanh biếc trên thúc quan (mũ) lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Gương mặt nghiêm túc, không nhìn ra cảm xúc.
“Tham kiến Thái tử.” Tức Thường lúc bị dẫn vào cung từng gặp hắn một lần, biết hắn là Thái tử Doanh Chính, liền cúi lạy.
“Đứng dậy đi, nhanh chóng xuất cung, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Hắn hướng phía sau vẫy tay, hai nội thi liền chạy lên đỡ Tức Thường rời đi, ngay cả thời gian cho nàng nói một câu cũng không có.
Tức Thường hốt hoảng chỉ kịp quay đầu nhìn hắn, lòng thầm kinh ngạc, mãi một lúc sau mới biết đây nhất định là sắp xếp từ sớm trước đó của chủ công thì lại không dừng được rơi lệ.
Mãi tới khi không trông thấy bóng nàng ấy nữa, Doanh Chính mới từ trong tay áo lấy ra một con ấn, nhẹ nhàng chà sát dưới ánh trăng.
Dịch Khương vừa bị đưa tới Chi Lăng, con ấn riêng này liền được Đông Quách Hoài gửi tới.
Hắn thu con ấn vào tay áo, dọc theo hành lang trước đó quay về, nội thị của Chiêu Tương Vương không một tiếng động tiến lên: “Việc làm này của Thái tử nếu để Vương thượng biết được, e là sẽ bị liên lụy.”
Doanh Chính liếc ông ta một cái: “Ngươi không nói ta không nói, ai có thể biết chứ?”
Nội thị cười một tiếng: “Thái tử nói chí phải, lão nô lòng hướng về Thái tử, không nói với ai.”
“Dịch phu nhân dù gì cũng là lão sư của ta, người sớm đã phó thác, nếu như gặp chuyện, sắp xếp đường lui cho người trong phủ của người. Chút chuyện nhỏ này ta không làm được thì sau này còn có thể làm được việc lớn gì chứ.”
“Thái tử đương nhiên là người làm đại sự.”
Nội thị vừa mới cất lời nịnh nọt thì Doanh Chính đột nhiên dừng bước.
Phía sau bụi hoa đằng trước, Lã Bất Vi được một cung nhân chong đèn dẫn đường, lặng lẽ ra khỏi hậu cung. Nhìn phương hướng của ông ta, chính là tẩm cung của vương hậu đang bệnh.
Doanh Chính đặt nắm tay đã siết chặt sau lưng, ánh mắt nặng nề. Cái loại không biết tốt xấu này, cũng chỉ có phụ vương hắn mới coi trọng.
Nội thị làm như không hề trông thấy gì cả, cất lời: “Sao Thái tử không khuyên nhủ Vương thượng, ngài ấy cả ngày chìm đắm trong tửu sắc, e là không tốt cho thân thể.”
Doanh Chính thu lại tầm mắt, hướng nhìn về phía tẩm điện Tử Sở đằng xa: “Phu vương trước đây sống cực khổ quá rồi, để người hưởng thụ thật tốt đi.”
“Vâng.” Nội thị nhìn bóng lưng hắn đi xa, tâm tư khẽ động, mới là đứa trẻ mười tuổi nhưng tâm tư còn thâm sâu hơn phụ vương hắn. Cảm giác được có mấy phần giống với Chiêu Tương Vương lên ngôi lúc thiếu niên năm đó.
Bên trong đình trạch sau núi ngoài thành Hàm Dương chỉ có vài gian phòng thắp đèn, xa xa thoạt nhìn căn bản không cảm giác được ánh sáng, hệt như nơi không người cư ngụ.
Đam Khuy chạy vội trên hành lang, tiếng vọng u u đó giống như âm báo, Công Tây Ngô nghe thấy liền từ trong nội viện đi ra, bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều.
“Người đâu?”
“Trong tiểu sảnh.” Đam Khuy nghiêng người mời hắn đi trước.
“Có khiến người Tần chú ý không?”
“Phía phu nhân dường như cũng có sắp xếp, lúc ra khỏi thành hết sức thuận lợi, người Tần chưa từng kiểm tra.”
Công Tây Ngô gật gật đầu, đường lui của Dịch Khương mặc dù bị gián đoạn giữa chừng nhưng cũng có đối sách khẩn cấp, nếu như thời cơ chín muồi, nguy cơ hiện tại căn bản sẽ không xuất hiện.
“Nàng có gặp chuyện?”
Đam Khuy thở dài: “Tần vương trước đó nghiệm độc, cho nên không dám tráo đổi hoàn toàn rượu độc, phu nhân ít nhiều vẫn bị trúng độc, đại phu đang chẩn trị.”
Bước chân Công Tây Ngô càng gấp gáp hơn, băng qua hành lang, xuyên qua cầu gỗ đi tới tiểu sảnh ở tiền viện.
Sau bình phong ẩn hiện một bóng người, hắn vòng qua đó, Dịch Khương nằm trên giường, mắt miệng nhắm chặt, sắc mặt xám xịt trông có chút đáng sợ. Đại phu đang ở bên cạnh lật mí mắt nàng, dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Đại phu là người trong phủ tướng quốc Tề quốc của hắn, để chăm sóc Vô Ưu nên ra ngoài vẫn luôn dẫn theo bên cạnh. Đây là lần đầu tiên thấy ông ta như vậy, trong lòng Công Tây Ngô lập tức có chút bất an: “Sao rồi?”
Đại phu nhìn hắn, cân nhắc trong giây lát mới nói: “Trúng trẩm độc không nhiều, thời gian cũng ngắn, trên đường đã cho uống thuốc nhưng lại không thấy hiệu quả.”
Chim trẩm, loại chim được cho là có độc trong truyền thuyết, dùng lông nó ngâm rượu uống vào sẽ chết ngay.
Công Tây Ngô nhíu chặt mày ngồi xuống cạnh giường, tỉ mỉ quan sát Dịch Khương, bên môi nàng hãy còn đọng nước thuốc đen xì như mực.
Ngự y của Chu thiên tử ngày trước rút ra phương pháp trị liệu này, dùng dược thảo ở nơi chim trẩm sống giã nát đun lên cho uống, sẽ loại bỏ độc tố trong bụng. Trẩm độc gần như không có cách giải, nhưng uống ít vẫn có thể cứu, dựa vào tình trạng của nàng, rõ ràng không nên như vậy mới phải.
Đại phu quan sát sắc mặt hắn, lúc lên tiếng lần nữa có chút cẩn thận: “Thuốc ba phần, người bảy phần. Nếu như phu nhân có tâm muốn chết, vậy thuốc thang châm cứu không tác dụng cũng không có gì kỳ lạ.”
Công Tây Ngô bất ngờ quét mắt qua, đại phu vội cúi đầu, không dám nhiều lời.
Hắn lại quay đầu nhìn Dịch Khương, hơi thở nàng yếu ớt, quả thực không có lấy một chút sức sống.
Không nên như vậy, nàng trước giờ luôn trân quý sinh mạng, sao có thể buông bỏ?
Đam Khuy cách bình phong lắng nghe hồi lâu, chen lời nói: “Nghe lão nội thị kia bảo Tần vương quật mộ Trường An Quân, đem di cốt đó ném cho phu nhân nhìn, lại bức Tức Thường khai ra chuyện của Vô Ưu, chắc chắn là đã khiến phu nhân đau lòng.”
Công Tây Ngô trước giờ vẫn luôn ẩn nhẫn, cũng coi như bình tĩnh, nhưng hiện giờ đột nhiên lửa giận phừng phừng, chẳng trách nàng lại như vậy.
Nàng là người mà sai sót nào cũng đều sẽ ôm hết vào người, chuyện của Triệu Trùng Kiêu đã trở thành tâm bệnh của nàng, Tử Sở vậy mà còn liên tục lôi ra giày vò nàng. Vô Ưu cũng vậy, nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn thấy áy náy với con, há có thể để bản thân liên lụy thằng bé.
Đại phu thấy sắc mặt hắn không tốt, không dám đứng chờ, trấn an vài câu rồi liền ra ngoài chuẩn bị thuốc thang.
Đam Khuy từ bên ngoài bình phong đi vào, liếc nhìn Dịch Khương, “Khuy có tra hỏi rồi, Tần quốc cũng chưa từng phái người tới Triệu quốc, huống chi Triệu quốc hiện giờ coi Trường An Quân là anh hùng, mộ phần hiển nhiên canh giữ nghiêm ngặt, e là chuyện quật mộ là Tần vương giả vờ lấy ra để bức ép phu nhân mà thôi.”
Công Tây Ngô khép mắt, tạm thời bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn như cũ không hề dịu đi. Đam Khuy đứng đó không động, vẻ mặt do dự, hắn ngước lên nhìn, lơ đễnh nói: “Có gì cứ nói thẳng là được.”
Đam Khuy lúc này mới nhỏ giọng cất lời: “Công tử lần này bỏ ra quá nhiều, nếu như để Tề quốc phát hiện manh mối thì làm thế nào mới được? Hậu Thắng, còn có mấy lão thần kia của Tấn quốc, toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm công tử đó.”
Công Tây Ngô quay mặt đi, phất tay.
Đam Khuy cũng nhìn ra hiện giờ hắn tâm phiền ý loạn, đành tạm thời không nhắc tới những việc này, xoay người ra ngoài.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc khó ngửi, cửa sổ mở hé, gió lạnh trong đêm tối len lỏi từ bên ngoài lùa vào. Công Tây Ngô đứng dậy khép cửa, rồi lại ngồi về cạnh giường, cầm tay Dịch Khương.
Lòng càng chua xót thì miệng càng không biết nên biểu đạt như thế nào. Lòng bàn tay bao lấy bàn tay lạnh băng đến dọa người kia, hắn nhẹ nhàng chà xát, nhớ tới nhiều năm trước cùng nàng sóng bước trong Tề vương cung, trời băng đất tuyết, hắn cầm tay nàng hà hơi sưởi ấm, nàng ngẩng lên khe khẽ cười.
Cho dù khi ấy nụ cười kia là giả, nhưng người ít ra vẫn còn sống.
Hắn cúi đầu, đem tay nàng áp lên mặt mình: “Muội thật sự cam lòng bỏ đi như vậy sao? Một chút cũng không nhớ Vô Ưu ư?”
Hắn muốn hỏi nàng liệu có phải cũng không bận lòng về hắn, nhưng không cách nào hỏi thành lời. Chuyện tới bây giờ, muốn trở thành lý do để giữ nàng lại cũng không có tư cách.