Văn phòng kế hoạch trước lúc tan sở phút. Một nhận xét thôi, não nề. Ừ, thì có việc gì làm đâu mà chả ngồi ngáp với nhau cơ chứ.
- Này, có tin vui đây cả phòng.- Trưởng phòng từ ngoài bước, lùn tịt, bụng bự, đầu hói, đi mà cảm giác giống như trái bóng đang lăn, hài hước vô cùng.- Tối may giám đốc mời cả phòng đi ăn một bữa no nê đấy.
- HẢ!!!!
trưởng phòng vừa dứt lời, cả cái phòng đang trong trạng thái vật vờ như con gà mờ bỗng nhiên bừng sáng hẳn, như thiên thần giáng trần... hét lên khủng bố.
- Cái gì cơ, đi ăn với tổng giám đốc siêu cấp đẹp trai sao?- Hình tượng của người mê trai.
- Được đi ăn cùng giám đốc, chắc chắn là có nhiều muốn ngon lắm đây.- Ví dụ điển hình cho những người ham mê ăn uống.
Ngoài hai cái hình tượng đó ra, tôi chưa tìm thấy một tính cách gì đó mới mẻ, khác hơn ở cái phòng kế hoạch này cả.
- Ừ, vì lần này phòng mình làm việc tốt, thế nên giám đốc chiêu đãi một bữa, vì thế mọi người về chuẩn bị, đúng h có mặt ở nhà hàng A nhé.
- Xin lỗi nhưng...- Tôi đang tính lên tiếng.
- Đừng ai vắng mặt nhé, không là tôi cắt lương đấy.
Xong tôi rồi, đang tính lên tiếng phản bác thì bị chèn họng thế này đấy, không hiểu từ khi nào, một đứa nhắng nhít như tôi lại cảm thấy chán nản với mấy bữa cơm tụ họp như thế này. Tôi không thích, nhưng mà trừ lương thì có quá đáng quá không, tiền lương một tháng còn không đủ để tôi chi tiêu nữa mà. Biết thế, đóng đô luôn ở Italia cho rồi.
Đi thì đi, đàng nào cũng đỡ một bữa ăn miễn phí, không những thế còn ngon lành nữa chứ.
- -- ------ ------ ------ ----
- Ô la, trúng vào trưởng phòng kìa.
Bữa ăn mừng công của chúng tôi bỗng cắp đít chạy mắt đâu thay vào đó là hội nhóc túm đầu lại cùng với cái thìa nhỏ đặt giữa bàn và thỉnh thoảng cả lũ lại rú lên cười như một lũ điên. Chúng tôi đang chơi cái trò quay thìa, luật chơi đơn giản lắm, cái thìa sẽ được quay tròn, và mũi thìa dừng lại, chỉ ở đâu, người đó sẽ phải trả lời một câu hỏi, trả lời một cách thật thà nhất.
- Trưởng phòng, ngài cảm thấy xấu hổ nhất là khi nào?
- Này, các cậu hỏi câu khác được không?
- Không được, trưởng phòng trả lời đi, nhớ là phải nói thật.
- Thì...lúc đứng cạnh vợ tôi.- Ai mà không biết, vợ của trưởng phòng cao gấp rưỡi trưởng phòng mà.
- Ha ha...
Cũng từ cái trò chơi nhắng nhít này mà vô số tật xấu cũng như những kí ức đau buồn cùng quá khứ bị vùi chôn của tất cả mọi người được lôi ra sáng tỏ, thế đấy. Đôi lúc thì những trò nhố nhăng cũng giúp được một số thứ hữu ích mặc dù chỉ có mục đích gây cười cho mọi người.
Cái thìa lại quay, lần này là Minh. Tôi đã hình dung được câu hỏi mà mọi người dành cho Minh rồi.
- Giám đốc, có thể nói cho chúng tôi biết mẫu người phụ nữ ngài thích không?- Đấy, quá chuẩn luôn, với một người đẹp trai rạng ngời, tiền đồ đầy rẫy, năng lực siêu phàm như Minh mà tân tuổi không có một mảnh tình vắt ngang vai cũng sẽ khiến cho tất cả mọi người đặt dấu hỏi chấm to đùng.
Lúc đầu, phản ứng của Minh có hơn ngỡ ngàng một chút, nhưng liền sau đó anh lấy lại vẻ điềm đạm vốn có của mình, nhìn tất cả mọi người, cười nhẹ. Không khí bỗng trở nên căng thẳng lạ thường khi tất cả mọi người im lặng nín thở chờ đợi câu trả lời của Minh.
Và...tôi nữa, tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác mình chuẩn bị bước vào lò lửa, rất căng thẳng. Mẫu hình người phụ nữa anh thích, anh chưa hề nói, tôi cũng không hề biết, sẽ là như thế nào. Trong tâm can, tôi chỉ mong một điều có ít nhất một cái gì đó trùng hợp với tôi. Mong đó, mong là như vậy.
- Tôi thích những cô gái có nụ cười rạng rỡ.-Anh trả lời ngắn gọn.
Chỉ cần nụ cười rạng rỡ, tiêu chuẩn của một con người như anh chỉ có thế thôi sao. Thất vọng thật đây, tôi không phải là ngưởi sở hữa nụ cười rạng rỡ mà anh nói.
- Còn gì nữa không thưa sếp.- Chắc chắn đám nhân viên này chưa thỏa mãn câu trả lời cụt lủn của ông sếp cao quý.
- Không phải chỉ trả lời một câu hay sao.- Anh mỉm cười, đưa li rượu đỏ lên, nhấp một ngụm.
Đúng là Minh, luôn bí mật khiến người ta tức điên lên như thế. Một con người cứng nhắc đến nối bưc mình.
- Mọi người à, khuya quá rồi, không nên về nhà sao? Mai còn đi làm đó.- Tôi nói, chợt giật mình khi các ánh mắt đồng loạt quay lại lườm nguýt tôi, tôi trở thành một kẻ phá đám bữa tiệc vui này rồi. Ha ha
- Ừ, cũng phải, khuya quá rồi, chúng ta nên về thôi.- Minh nhìn đồng hồ, sau đó nhìn mọi người, cười.
Mọi người nhìn nhau, thở dài đầy tiếc nuối, tiếc nuối cái gì nữa, chơi chữa đã hay sao? Chắc là chưa khai thác được một tí bí mật nào từ vị sếp tối cao đây mà.
- Được rồi, chúng ta còn nhiều cơ hội khác mà.- Tôi đứng lên, với chiếc áo khoác dày cộp lên.
Bộp...soạt...
Chiếc ví da màu nâu mà bà ngoại tặng từ trong túi áo khoác rơi ra, điều này sẽ chẳng là chuyện gì quá to tát nếu như từ trong chiếc ví, một bức ảnh nhỏ rơi ra và nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Tôi choáng...
Trong bức ảnh, là một khuôn mặt đang nhắm nghiền vì ngủ say, hiển nhiên người chụp nhân lúc nạn nhân đang ngủ mà chụp trộm, điều đặc trưng khiến tấm ảnh cuốn hút chính là số ng mũi cao thanh tú, đôi lông mi dài và cánh môi mỏng đẹp tuyệt.
Tôi giống như vừa bị sét đánh dọc, đứng như trời trồng, nhất thời một phản ứng nhỏ cũng không hề động đậy, chỉ đứng đó, ánh mắt hoảng loạn hướng về phía Minh đang ở đối diện, Anh cúi xuống nhìn bức ảnh, một cái nhăn mặt, sau đó quay lên nhìn tôi, chiếu thẳng đôi mắt dò xét mọi thứ. Không thể nào, không thể nào chuyện này xảy ra được.
Tại sao nó lại rơi ra đúng lúc này cơ chứ, bức ảnh mà tôi chụp lén lúc Minh đang ngủ say cách đây chín năm....