Môn Phái Của Chúng Ta Sớm Muộn Đổ

chương 8: tiểu sư thúc cam kết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

()

Tứ sư đệ không đuổi kịp Tiểu sư thúc.

Tiểu sư thúc mặc dù thích “Sắc”, nhưng tu hành cũng khá.

Tỷ như, tuy rằng một điểm khí tức đều ngửi không thấy, ta vẫn nghe thấy truyền âm.

“Yên tâm, trước khi hồi Các, sư thúc bảo đảm làm cho Tứ sư điệt ngoan ngoãn đầu hoài tống bão đối với ngươi.”

(Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.)

Ta cảm thấy được dùng từ đầu hoài tống bão là không đúng, bất quá Tiểu sư thúc chính là người như vậy.

Ta rõ ràng.

Tứ sư đệ cao lãnh như trước.

Ta cũng hơi thương tâm một chút, dù sao đồ vật sư phụ cho không còn, tiểu phúc địa không còn, Hoa Hoa cũng mất, ta còn bị người chém một đao.

Không, không phải thương tâm một chút, mà là đại thương tâm.

Vết sẹo sau lưng thật dài a, cây đao chém ta có bộ dáng rất cao cấp, ta đối với luyện khí không thông thạo, sau đó khi nhắc tới chuyện đó cổ đại “hùng” còn liên tục tiếc hận không lấy được.

Tứ sư đệ cao lãnh như trước.

Tiểu sư thúc không thấy tăm hơi.

()

Ý thức được Tiểu sư thúc “Mất tích” là sau một ngày.

Cuối cùng Tứ sư đệ lần theo Tiểu sư thúc bị Đại sư huynh trách cứ.

Đại sư huynh một bên trách cứ Tứ sư đệ còn một bên sờ lông bờm Chân long tổ tông.

Lông bờm Chân long tổ tông thật là đẹp, là màu vàng, vảy cũng màu vàng.

Cho nên, thời điểm Chân long tổ tông biến thành người da dẻ giống người bình thường, ta có hơi thất vọng.

Chân long tổ tông không mặc quần áo, theo lý thuyết pháp thân hoá hình cũng có thể biến ảo ra quần áo, trừ phi cố ý không thay đổi.

Ta không biết Chân long tổ tông nghĩ như thế nào, thế nhưng Đại sư huynh sửng sốt một giây sau tầm mắt liền dời xuống.

Ta nhìn thấy Đại sư huynh lộ ra vẻ thất vọng.

Chân long tổ tông có một khuôn mặt cương nghị, thời điểm khóc lên cũng rất quyết đoán.

Đại sư huynh lập tức ôm lấy long tổ tông cao to cường tráng an ủi: “Không sao, vô luận ngươi là nam hay nữ đều là bảo bảo của ta!”

Chờ một chút, Đại sư huynh, khi nào thì ngươi bắt đầu dùng loại từ như bảo bảo này?

“Đại sư huynh, ta là sư muội của ngươi.”

“Được được được, làm sư muội.”

“Không phải làm, mà là ‘là’!”

“Được được được.” Đại sư huynh nụ cười đầy mặt nói với chúng ta: “Các ngươi lại đây, gặp gỡ tân sư muội.”

Tân sư muội cao to uy vũ, một đầu tóc vàng sáng lên lấp loá.

()

Sau khi nhận được một tia tóc vàng ta liền tiếp thu tân sư muội này.

Đại sư huynh không thể chờ đợi được nữa vội vàng đưa thư cho sư phụ, hết sức cao hứng khi có một sư muội.

Kỳ thật ta không sao cả, dù sao tân sư muội rất hào phóng.

Tứ sư đệ cao lãnh như trước.

Ta có điểm hoài niệm Tứ sư đệ bánh màn thầu.

Sống lớn như vậy, ở chung lâu nhất chính là Tứ sư đệ.

Đáng tiếc sau khi tiến vào sư môn, Tứ sư đệ càng ngày càng không để ý tới người khác, động một chút là rút roi.

Mỗi lần nhìn thấy ta ánh mắt lại như dao con, vèo vèo bắn về phía ta.

Ta biết thiên phú của ta không được, thế nhưng vẫn luôn rất nỗ lực a… Chính là không đuổi kịp Tứ sư đệ.

Luôn có một ngày Tứ sư đệ sẽ rời xa ta, ta có nhớ cũng không nhìn thấy đi?

Có chút muốn khóc.

So với thời điểm Hoa Hoa ít đi bốn cái chân còn muốn khóc.

(Kết)

Tứ sư đệ cao lãnh đều muốn đông chết người.

Ta có chút không muốn hồi Các, ở bên ngoài cũng rất tốt.

Ngược lại về Các cũng không thấy được Tứ sư đệ.

Thế nhưng ta lại lo lắng cho vườn bách thú, vạn nhất dưới cơn nóng giận sư phụ đem vườn bách thú của ta làm thành “Vườn bách thiêu ” làm sao bây giờ?

Ta… Này đó… Ồ?

Ta thật giống như muốn ngủ.

Đã lâu không buồn ngủ qua.

Tiểu sư thúc đột nhiên xuất hiện rất tuyệt vời, thế nhưng tại sao chúng ta đều không mặc quần áo?

Tiểu sư thúc ngươi đừng dựa gần như vậy, ta có chút sợ sệt.

“Tam sư điệt, kỳ thực ta vẫn luôn yêu thích ngươi.”

“Tiểu sư thúc, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Ta vì sự nhanh trí của mình mà đắc ý, Tiểu sư thúc cười hề hề đến đê tiện.

“Không sao, có người nghe hiểu là được.”

Ta xoay người, nhìn thấy đôi mắt Tứ sư đệ thật giống như đang chảy máu.

Thật là đáng sợ.

Tiểu sư thúc đột nhiên nhào tới, ép tới ta không thở nổi.

“Quên mất nói cho ngươi, sư huynh cũng tới.”

Ta từ một bên vai Tiểu sư thúc nhìn sang, mặt sư phụ lộ ra từ ngoài cửa sổ.

Thật là đáng sợ… Thật là đáng sợ… Thật là đáng sợ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio