" Rầm "
- Cái tên khốn họ Trần chết tiệt, bà đây sẽ không tha mạng cho ngươi đâu.
Bạch Âm vừa về đến nhà liền lao thẳng vô nhà bếp tìm kiếm một thứ gì đó.
Dì An lo lắng nhìn cô, có vẻ như người nào đã khiến cho con bé tức giận thì phải.
Tiểu Quân dụi mắt buồn ngủ, cậu không biết mẹ đang chuẩn bị muốn xử ai nữa.
Dì An lắc đầu, dì dẫn Tiểu Quân đi tắm sạch sẽ rồi pha sữa cho thằng bé uống đỡ đói.
Bạch Âm tay cầm con dao gọt hoa quả miệng không ngừng mắng chửi Trần Bách Ngôn.
" Muốn lấy lại thì đến tìm tôi đêm nay tại biệt thự Gia Khánh.
"
- Tìm cái đầu anh, anh nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho tôi chứ.
Bạch Âm thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi.
Hắn nói như vậy, rõ ràng có ý đồ mờ ám.
Cô hít thở thật sâu bình tĩnh bản thân, chuyện quan trọng bây giờ là phải đi thanh toán cái bụng đang rên này cái đã.
Trần Bách Ngôn muốn cô đến biệt thự tìm hắn chứ gì.
Được, thích thì chiều, Bạch Âm nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì gan to khiêu khích sự nhẫn nại của cô cho mà xem.
Con dao trong lòng bàn tay Bạch Âm bị siết chặt.
Đủ thể hiện cơn thịnh nộ của cô đáng sợ đến mức nào.
Niên Ngọc Linh vẫn không hay biết chuyện gì, cô đi tìm mãi mà không thấy Tiểu Quân đâu.
Paramount party room thì đóng cửa, còn có nhiều cảnh sát làm việc xung quanh.
Cô quyết định gọi điện thoại cho Bạch Âm nhưng máy thuê bao.
Niên Ngọc Linh bắt đầu trở nên bối rối, lo lắng.
Mọi người đi đâu hết rồi, hay là bọn họ đã gặp chuyện gì đó không hay chăng.
Sao có thể, Bạch Âm không phải loại người dễ bị bắt nạt ức hiếp.
Vũ Hàn lại càng không có khả năng.
Niên Ngọc Linh bất lực, không tìm được Tiểu Quân cô không dám gặp mặt Bạch Âm nữa.
- Bà cô già.
Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng máy bên cạnh cô.
Cánh cửa sổ đã mở sẵn từ trước, Vũ Hàn lạnh lùng lên tiếng, tay anh vứt nhẹ điếu thuốc lá đang hút dang dở xuống mặt đường.
Niên Ngọc Linh nhìn chàng trai trẻ ngồi trong xe cô bĩu môi.
Già gì chứ, nói mà không sợ con gái người ta tổn thương hay sao.
Niên Ngọc Linh vén tóc, hai tay sờ sờ lên gương mặt.
Da cô mịn màng căng bóng vậy mà.
Làm gì có nếp nhăn nào đâu.
Vũ Hàn huýt sáo hất cằm ngụ ý bảo cô lên xe mau.
- Tiểu Quân thằng bé
- Mọi người an toàn về nhà hết rồi, còn thiếu mỗi bà cô.
- Nè cậu, tôi chỉ mới tuổi.
- Thì liên quan gì đến tôi ?
- Cậu không được gọi tôi bằng bà cô đâu đó.
- Bà dì phiền phức.
Niên Ngọc Linh há hốc mồm.
- Cậu...
- Lên xe.
Vũ Hàn không muốn nhiều lời với cô.
Cậu ta thật quá đáng.
Nói câu nào câu nấy đều chọc tức người nghe.
Niên Ngọc Linh đành nhịn lần này.
Người gì đâu, đẹp thì có đẹp nhưng thiếu ga lăng thấy mà sợ.
Mặt lúc nào cũng lạnh như cục đá.
Tạo cảm giác khó gần dã man, bởi vậy không thấy cô gái nào chịu theo đuổi cậu ta là đúng.
Niên Ngọc Linh ngồi vào ghế bên cạnh Vũ Hàn, cô không thèm liếc anh lấy một cái.
Hai người họ cứ như cặp tình nhân ngọt ngào đang hờn giận lẫn nhau vậy.
Vũ Hàn xoay vô lăng, chiếc xe lượn một vòng lớn rồi tăng tốc chạy.
- Áaaaaaaaa.
Niên Ngọc Linh sợ hãi nhắm chặt đôi mắt.
- Ồn ào quá đấy bà dì.
- Tôi tôi sợ...
Vũ Hàn nhếch miệng.
Cứ tưởng anh sẽ giảm tốc độ nhưng ngược lại còn tăng ga mạnh thêm.
Chiếc xe phóng nhanh như tên lửa trong màn đêm.
Xuyên qua từng lớp không khí, vụt thẳng về phía chiếc cầu sắt.
Niên Ngọc Linh vẫn không dám mở mắt, cậu ta ghét cô đến thế hả.
Chạy với vận tốc ánh sáng này muốn cô lên cơn tim sao chứ.
Vũ Hàn chả thèm quan tâ m đến nỗi sợ của cô gái nào đó.
Anh có niềm đam mê tốc độ từ nhỏ, rất khao khát trở thành một tay đua lừng danh trên thế giới.
- Cậu...làm ơn dừng xe đi có được không...
Niên Ngọc Linh khóc nức nở.
" Ba à, con sợ lắm.
"
" Không sao đâu con gái, một chút nữa thôi.
Bọn chúng sắp đuổi kịp tới hai cha con chúng ta rồi.
"
" Con nhắm mắt lại đi Ngọc Linh.
Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.
"
" Ba, ba chạy chậm..."
Ký ức đen tối đó thêm một lần nữa lại ùa về trong tâm trí Niên Ngọc Linh.
Cô cắn răng toàn thân run bần bật.
Nước mắt tuôn trào đầy bên hai gò má ửng hồng.
Cảnh tượng chiếc xe hơi đêm mưa năm đó mất phanh mà lao xuống vách núi nổ tung, trước đó cô đã được ba mở cửa ném ra ngoài.
Niên Ngọc Linh ám ảnh từng phút giây, ba cô chết một cách thảm thương không còn nguyên vẹn xác.
Mỗi khi nhắm mắt ngủ, giọng nói của ông ấy thỉnh thoảng lại vang vọng đâu đó quanh cô.
" Ba xin lỗi, ba không thể thực hiện được lời hứa của mình.
"
" Con hãy sống tốt nhé con gái, ba bảo vệ con đến đây thôi.
"
" Đừng khóc, Ngọc Linh.
"
Đó là những lời cuối cùng mà cô nghe được từ ba.
Kítttttttttttttt.
Vũ Hàn thấy sắc mặt Niên Ngọc Linh không ổn liền đạp thắng xe giảm tốc độ.
Chiếc xe chậm chậm rồi dừng hẳn, ngay lập tức cô mở cửa xe bỏ chạy thật nhanh.
Vừa chạy vừa khóc, tim cô đau nhói.
Quá khứ đáng sợ ấy vẫn không chịu buông tha cho cô.
Nó bám riết và hành hạ tinh thần cô một cách tàn nhẫn.
Niên Ngọc Linh chạy đến cạnh bờ sông, cô quỳ ngối trên thảm cỏ.
Vũ Hàn cũng hốt hoảng đuổi theo đến đây.
- Bị sao vậy ?
Cô không trả lời.
- Tôi không nghĩ cô sợ đến mức này.
Anh tiếp tục nói.
- Cậu về trước đi, tôi cần yên tĩnh.
- Cô bị khùng à, muỗi lắm.
Về nhà với tôi rồi muốn tĩnh tâm bao nhiêu ngày tuỳ cô.
Vũ Hàn chủ động nắm tay Niên Ngọc Linh kéo cô đứng dậy.
Anh thấy cô khóc, lòng bỗng thấy có lỗi.
Anh không thích nước mắt của phụ nữ, nhìn cứ yếu đuối đáng thương lắm.
Vũ Hàn không biết phải làm như thế nào để mở lời xin lỗi cô.
Niên Ngọc Linh rút tay mình ra khỏi tay anh.
Cô lau nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Cô không muốn khóc trước mặt Vũ Hàn bởi vì sợ cậu chê cười.
- Có muốn ăn gì không ?
Anh hỏi, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
- Cảm ơn.
Tôi không đói.
Niên Ngọc Linh cúi đầu từ chối.
Ba giây kế tiếp.
" Òng ọcccccc "
Tiếng kêu trong bụng cô không báo trước mà tự ý phát ra.
- Phụ nữ các cô thật khó hiểu.
Vũ Hàn bỏ hai vào túi quần cau mày.
Niên Ngọc Linh xấu hổ cắn môi muốn đào cái hố mà chui xuống đất quá.
- Ăn cái gì ?
- Ăn gì cũng được.
Vũ Hàn giật giật khoé miệng.
Ăn gì cũng được nhưng thật ra không phải " ăn gì cũng được ".
- Mì lạnh trộn sốt cay ?
- Không, tôi ăn cay hơi tệ.
Niên Ngọc Linh nhìn anh.
- Xiao Long Bao ?
Cô lắc đầu.
- Jian Bing ?
Cô lắc đầu lần hai.
- Ăn cái gì ?
Vũ Hàn kiên nhẫn điệp ngữ câu hỏi.
- Thì ăn gì cũng được mà.
- Ăn tôi được không ?
Anh chỉ tay vào chính mình gằn giọng.
Niên Ngọc Linh :...
Tim cô đập thình thịch.