" Alo, chị nghe đây.
"
- Chị Bạch Âm, chị ở đâu vậy.
Em muốn đem trà sữa đến cho chị nè.
" Vậy sao, chị xin lỗi em nhiều nha.
Chị tạm thời không thể uống hay ăn đồ ngọt được, hẹn em bữa khác chị mời được không ? "
- Không sao chị, em hiểu mà.
" Ừm, chị có công việc rồi.
Bye em.
"
- Dạ.
Thế là Chung Anh xách hai ly trà sữa về biệt thự, đến lúc cô lấy ly trà sữa ra bên trong lại có một tờ giấy note.
Chung Anh tim đập nhanh, hai má hơi ửng hồng khi đọc những dòng chữ viết kia.
Là của anh nhân viên, Chung Anh che miệng kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng, anh chàng đẹp trai ấm áp đó lại để ý đến một cô gái vụng về như cô.
Chung Anh nâng niu hai ly trà sữa không nỡ uống.
Anh ấy là một người con trai tốt bụng, nhất định sẽ kết bạn.
" Đây là số điện thoại của anh, khi nào em cần uống trà sữa thì chỉ việc alo cho anh thôi.
Không cần mắc công phải chạy đến tận nơi đâu.
"
Chung Anh cầm điện thoại mở danh bạ lưu số anh.
Vì chưa biết tên, nên cô tạm thời để " Echo " có nghĩa là nhớ mãi không quên.
Cô chụp hình tự sướng bên hai ly trà sữa, sau đó đăng trên instagram với caption " hẹn anh ".
Hạnh phúc là những điều đơn giản, nhưng không phải ai cũng có được những điều đơn giản ấy.
Đôi lúc, nó là một điều bình thường với một số người nhưng lại là ước mơ của một số khác.
...
- Này, xe tôi đâu.
- Xe em vẫn còn đang đậu ở toà soạn.
Anh không thấy phiền khi chở em
- Tôi hỏi sao thì trả lời vậy đi.
Bạch Âm đâu muốn đi ké xe tên này.
Cô đành gọi Vũ Hàn đến bệnh viện đón.
Cố Duật Thành thừa biết cô sẽ từ chối, hắn nhìn cô rất lâu sau đó thở dài.
Cô đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức khiến hắn suýt chút nữa không nhận ra.
Người ta thường nói, một vết thương đều là một sự trưởng thành.
Có lẽ, Bạch Âm đã trải qua không ít thử thách, gian khổ trong đường ra, con người ta càng trưởng thành càng tìm cho mình một cách để chống đỡ mọi khó khăn ập đến, cho dù là sống gió gì cũng có thể vượt qua.
Thế nhưng, khi con người ta càng trưởng thành lại càng vô tình lãng quên cách yêu thương chính mình.
Con người trưởng thành sẽ thấm thía được trên thế gian này có một thứ tốt nhất chính là " không có được ".
Bạch Âm đủ mạnh mẽ để trở thành một điểm tựa, dù là điểm tựa của bất cứ ai ngay cả bản thân mình.
Cố Duật Thành chính hắn đã khiến cô mất lòng tin vào đàn ông.
Tình yêu đối với cô mà nói bây giờ không là gì.
Thứ cô cần nhất, cái gọi là bình yên.
Nhiều khi cô đơn cũng chính là bình yên.
- Bạch gia biết em còn sống không ?
Hắn hỏi.
- Tại sao anh biết tôi đã từng suýt chết.
- Cái chết của em năm đó, tất cả báo trí đều đưa tin khắp nơi.
Mọi người thực sự tin rằng, con gái trưởng của Bạch gia đã không may thiệt mạng trong vụ máy bay.
Cố Duật Thành ban đầu không tin, hắn không tin cô đã chết.
Hắn cứ tưởng cô sang nước ngoài du học.
Sau nhiều năm trôi qua, hắn không tìm thấy tin tức về cô nên mới chấp nhận sự thật cay đắng.
Nhưng không ngờ, cô lại còn sống và trở về nước với một thân phận mới là Acacia.
Cố Duật Thành không biết bản thân hắn đã từ lâu thích cô, chia tay cô xong hắn chợt nhận ra điều này.
Muộn rồi, thật quá muộn.
Còn nữa, hắn rất tò mò bằng cách nào mà Bạch Âm có thể còn sống sót sau vụ máy bay cơ chứ.
- Gia đình em chưa biết chuyện này hay sao, nếu họ biết chắc hẳn là vui mừng lắm.
- Gia đình, tôi không có gia đình.
Tôi chỉ có mẹ và em gái.
Cố Duật Thành nheo mắt khó hiểu.
" Bạch Âm nói như vậy là có ý gì ? "
- Còn nguyên nhân gì khiến em phải thay đổi tên ?
- Thích.
Cô vênh mặt trả lời.
Hắn ta chưa biết sự thật đằng sau cái chết của mẹ và em gái cô.
Bạch Âm cũng không muốn cho hắn biết, người ngoài như Cố Duật Thành đừng nên xen vào thì hơn.
Bạch Âm chưa bao giờ xem đám người đó là gia đình.
Cái nơi đó không khác gì địa ngục, lũ chết tiệt kia như những con quỷ sống.
Không trái tim, không tình người, rất vô tâm và độc ác.
Coi mạng sống của một con người không đáng bằng cỏ rác.
- Mà khoan, anh biết bí mật của Đới Chí Vĩ bị vô sinh nhưng đáng lẽ hắn cũng phải biết cơ chứ.
" Chuyện này hơi vô lí à nha.
"
- Em thắc mắc thì anh giải thích vậy, lại đây anh nói nhỏ cho nghe.
- Nhỏ cái quần.
Bạch Âm cười đểu, bộ hắn tưởng cô muốn thân thiết với hắn lắm hả.
Ai mượn hắn kể lớn, âm lượng đủ nghe được rồi.
Cần gì phải ghé sát tai nhau thì thầm buồn nôn vậy.
Cố Duật Thành thở dài, đâu dễ gì tiếp xúc gần với cô nhỉ.
Thật ra, hắn đã che giấu chuyện Đới Chí Vĩ được chuẩn đoán là vô sinh.
Lúc đó xét nghiệm xong, Cố Duật Thành - người đầu tiên biết về tình hình bệnh của Đới Chí Vĩ.
Hắn sợ bạn mình tuyệt vọng nên đã năn nỉ bác sĩ thậm chí là mua chuộc bằng tiền để giữ bí mật.
" Ông đừng để cậu ấy biết chuyện này được không ? "
" Tôi..."
" Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý.
Đới Chí Vĩ, tôi xem cậu ta như anh em trong nhà vậy.
"
" Tôi hiểu rồi.
"
Nhưng giờ thì không còn anh em như năm xưa nữa rồi.
- Dẹp đi, chuyện của tên khốn đó tôi không muốn tò mò.
Bạch Âm tỏ vẻ chán ghét.
- Nếu em cần giúp đỡ chuyện gì, hãy liên hệ cho anh và anh luôn sẵn sàng đón nhận em.
- Sủa.
Cố Duật Thành :...
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa.
Thật đúng như vậy, cả ngày đều không thấy ánh nắng của mặt trời.
Bạch Âm ngồi trong bồn tắm, toàn thân co lại.
Giá như bây giờ mẹ và em gái còn sống thì ba người đã cùng nhau đi ăn món gà kho gừng rồi.
Trời mưa, những đêm mưa luôn là những đêm ngủ sướng nhất, cuộn tròn trong chăn nệm, gối đầu lên tay mẹ nghe mẹ kể những câu chuyện cổ tích rồi ngủ một giấc cho đến sáng.
Bạch Âm nhắm chặt mắt, tim vô cùng nhói đau.
- Mẹ...
" Cứu mẹ con đi dì, làm ơn cứu mẹ con đi.
"
" Mẹ mày chết rồi, có gọi xe cứu thương cũng vô ích.
"
" Con lạy dì, mẹ con còn thở..."
" Tao tao không biết chuyện gì hết, tao không liên quan đến chuyện này.
"
" Dì đừng bỏ đi mà, mau gọi người đến cứu mẹ con.
Con van xin dì, con van xin dì.
"
" Buông tao ra con khốn, bà ta chết rồi.
"
- Tôi xin thề, tất cả các người đều phải trả giá.
Bạch Âm nghiến răng, đôi mắt hiện rõ tơ máu.
Vì thời tiết dạo này hơi xấu, nếu ngâm nước lâu thì người dễ bị cảm lạnh.
Bạch Âm đành bước ra khỏi bồn tắm đi đến trước gương.
Cô ngắm bản thân mình, bàn tay vô thức sờ nhẹ lên hình xăm ở mạn sườn bên trái.
Bạch Âm nét cười như có như không, hình xăm không làm hại ai nhưng lại khiến người ta phải dè sợ, bởi người sở hữu nó chắc hẳn rất gai góc với cuộc sống này.
Càng gai góc ở vẻ bề ngoài, trái tim càng yếu đuối bên trong.
Nỗi đau [email protected] thịt không bao giờ khiến cô trưởng thành nhưng nó là dấu ấn của sự trưởng thành.
Là dấu ấn xoa dịu niềm đau trong lòng.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy hình xăm trên cơ thể Bạch Âm mà không một ai thấu hiểu được nỗi đau ẩn sâu vết kim châm ấy.
Những điều tươi đẹp hay đau buồn nhất hãy lưu lại bằng nỗi đau của [email protected] thịt.
Bản lĩnh không thể hiện qua một chiếc tattoo, mà nó thể hiện ở việc cô có can đảm sống chung với nó trong sự kì dị từ người khác hay không.
Trước cửa chung cư,
- Nhị thiếu gia, đây là nơi mà người phụ nữ trong camera sinh sống.
Trần Nhật Minh ném bị snack cho vệ sĩ, anh chỉnh tề quần áo.
- Bấm chuông.
Hơn một phút sau,
- Dạ chào anh, anh muốn tìm gặp ai sao ?
Niên Ngọc Linh mở cửa lịch sự hỏi.
- Tôi cần nói chuyện với người phụ nữ trong camera.
Trần Nhật Minh hất cằm về phía đám vệ sĩ áo đen.
Một trong số họ đi lên phía trước tay cầm một cái laptop đã mở sẵn hình chụp của Bạch Âm.
Niên Ngọc Linh ngượng cười, cái trường hợp gì thế này.
Tại sao Bạch Âm lại xuất hiện ở trong đó chứ.
Người đàn ông mang áo choàng lông kia sao nhìn quen quen vậy ta.
Bỗng trong phút chốc Niên Ngọc Linh há miệng ngạc nhiên đó không phải là Trần Bách Ngôn hả.
- Haha, anh là ai mà muốn gặp cô ấy ?
- Là người muốn nói chuyện, được chưa.
Niên Ngọc Linh :...