Tiệm kem,
Cố Duật Thành đang đứng xếp hàng đến phiên lượt mình.
Hắn không nghĩ ngày hôm nay quán lại đông khách tới như vậy.
Mặc dù chỉ là tiệm nhỏ nhưng mỗi hương vị ở đây rất tuyệt và giá còn rẻ nên được rất nhiều khách yêu thích.
Cố Duật Thành khá kiên nhẫn, gương mặt hắn tỏ vẻ gấp gáp vì không muốn Bạch Âm đợi lâu.
Hắn bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ cô thích ăn vị kem vani nhất, không ăn được socola.
Cố Duật Thành bất chợt hồi tưởng về khoảng thời gian thanh xuân cùng Bạch Âm trốn tiết ngoại khoá đi ăn kem.
Mỗi lần gợi lại, trong lòng hắn cảm xúc cay đắng dâng trào như sóng biển.
Đang tiết nuối thì điện thoại đổ chuông là số của quản gia.
- Có chuyện gì sao?
Cố Duật Thành nghe máy.
" Xin thiếu gia thứ lỗi vì tôi thông báo chậm trễ.
Cô Tạ Uyển Nhu không may đã chết rồi.
"
- Nguyên nhân?
Hắn cau mày.
" Là bị trúng độc, hình như đã có ai đó lén lút đưa thức ăn cho cô Tạ.
Cảnh sát hiện tại đang tiến hành điều tra sự việc.
Sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ nên thiếu gia không cần bận tâm.
"
- Tất nhiên, tôi thèm để ý cô ta chết ra sao ư.
Điều quan trọng là tôi muốn biết chất độc git chết Tạ Uyển Nhu xuất phát từ thứ gì.
" Là Tetradotoxin thưa thiếu gia.
"
- Thời gian tử vong đã lâu hay chưa?
" Như mọi ngày, đúng giờ tôi đều bảo người hầu mang nước uống cho cô Tạ.
Nhưng hôm nay khi đưa nước thì người hầu phát hiện thi thể cô ấy đang nằm bất động trên sàn.
Tạm thời chưa thể tuyên đoán rõ, bác sĩ khám nghiệm tử thi xong mới có kết quả chính xác.
"
- Được, ông giúp tôi xử lí.
Cố Duật Thành tắt máy.
Tetradotoxin, độc tố thần kinh mạnh làm ngưng hoạt động của dây truyền thần kinh giữa bộ não và cơ thể bằng cách chặn các kênh natri.
Một liều lượng nhỏ có thể gây mất cảm giác và tê cứng.
Nhưng chỉ cần thêm một lượng ít nữa cũng đủ để làm tê liệt hệ thống cơ bắp vận động của nạn nhân.
Tetradotoxin có trong cá nóc một loại cá được người Nhật sử dụng chế tạo nên món ăn Fugu tao nhã.
Nếu các cơ quan chứa độc tố bị hư hỏng hoặc không được loại bỏ hoàn toàn thì nó liền gây chết người.
Tuy nhiên, cá nóc không phải động vậy duy nhất mang chất độc này.
Nó còn có ở một số loại bạch tuột, giun dẹp, sao biển, cá thần tiên, cóc và sa giông.
- Tetradotoxin cần mất khoảng tiếng để phát huy hoàn toàn.
Cố Duật Thành lẩm bẩm suy luận.
" Vậy có nghĩa là..."
Biệt thự Bạch gia,
- Lão gia, đừng làm em sợ mà.
Trương Thục Hiền ngồi bên cạnh giường Bạch Dạ khóc nức nở.
Ông ta đang ngủ say trong trạng thái hôn mê.
- Rốt cuộc là kẻ nào to gan gửi con chuột chết hù doạ lão gia.
Còn dám giả danh nhất phu nhân quá cố Ninh Khiết Lam.
Chúng ta rõ ràng đâu có gây thù chuốc oán với ai cơ chứ.
Căn biệt thự cũ thì bị cháy, hồn ma Bạch Tuyết trở về.
" Cốc! "
" Cốc! "
" Cốc! "
- Cửa không khoá, vào đi.
Trương Thục Hiền lau nước mắt bình tĩnh tâm trạng.
- Thưa thưa bà, đại tiểu tiểu thư...
Người hầu bước chân không vững quỳ gối, sắc mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi không thốt thành lời.
- Cái gì? Ta nghe không rõ.
- Đại đại tiểu thư thư...Bạch Bạch...
- Cậu chết đói hả? Có muốn bị đuổi việc không.
Không thấy lão gia đang nghỉ ngơi sao, nói nhanh.
Trương Thục Hiền tức giận quát lớn khiến người hầu giật mình sợ hãi.
- Tam phu phu nhân...đại tiểu tiểu thư Bạch Â...
Cậu hầu lắp bắp.
- Nói.
Bà ta sắp chịu đựng không nổi nữa.
- Đại tiểu thư Bạch Âm muốn gặp lão gia.
Dứt câu, người hầu lập tức bất tỉnh nhân sự.
Trương Thục Hiền nghe như tiếng sét qua tai.
Toàn thân bắt đầu trở nên đông cứng không cử động được.
Hơi thở khó khăn cứ dồn dập không đều nhịp.
Vừa rồi, có phải là nghe lầm không.
Cậu người hầu nói ai muốn gặp lão gia.
Trương Thục Hiền ôm ngực ngồi bệp xuống sàn.
Đầu óc bà ta trống rỗng vô cùng, cố gắng chấn an bản thân điều đó không thể.
Người đã chết trong vụ máy bay rơi năm trước làm sao mà sống lại được.
Trương Thục Hiền suy nghĩ lạc quan, phải nhanh chóng đi kiểm tra.
Kìm nén cơn hoảng loạn mãnh liệt dâng sôi trong lòng.
Bà ta chậm rãi di chuyển bước chân đến cửa phòng thì có một bóng người quen thuộc xuất hiện.
- Á, ma.
Trương Thục Hiền giây phút nhìn thấy một gương mặt dính đầy máu me không khỏi kinh hãi hét to.
- Chậc, bà chào hỏi tôi kiểu đó sao tam phu nhân kính mến.
Bạch Âm nhếch miệng cười nhạt.
- Đừng lấy mạng tôi, đừng lấy mạng tôi.
Tôi thật sự không liên quan đến cái chết của Ninh Khiết Lam.
Làm ơn đừng tìm tôi báo thù mà.
Van xin cô buông tha mẹ con tôi có được không.
Tôi hứa sẽ thường xuyên đi chùa tụng kinh cầu phước cho ba mẹ con.
Bà ta quỳ lạy dưới chân Bạch Âm.
- Xin lỗi, Bạch Lan Tuyết của bà đấy.
Không may bị tôi lái xe nhẫn tâm đâm trúng rồi.
Không biết cô ta bây giờ còn sống hay đã chết nữa hahahaha.
Trương Thục Hiền trợn mắt nhìn cô.
- Phế nhân.
Tôi sẽ biến bà thành phế nhân.
Bạch Âm tay cầm cây rìu dơ lên..