- Tôi tôi không biết...
Thần kinh Bạch Dạ bắt đầu trở nên tê liệt, ông ta cảm nhận rất rõ cái chết đang đến gần.
Không còn hy vọng để Bạch Dạ mong chờ nữa.
Vũ Hàn không nói gì, quay người chuẩn bị bỏ đi.
- Cậu khoan hẳn rời, tôi muốn hỏi cậu vài chuyện có được không? Một chút thôi, xin cậu hãy nén lại.
- Tôi không muốn nghe.
- Bạch Âm thật sự còn sống sao? Lí do cậu tìm tới đây là vì chuyện của con gái tôi đúng không? Làm ơn cho tôi biết hiện giờ con bé thế nào rồi?
Bạch Dạ giọng nói vô cùng khẩn cầu.
- Còn sống.
Nhưng không may đã mất tích tháng nay.
- Tại, tại sao? Vụ tai nạn máy bay năm đó không phải...
Ông ta ngạc nhiên co giật toàn thân.
- Chuyện xưa, ông đi mà hỏi chị ấy.
Vũ Hàn thừa biết Bạch Dạ sống không còn được bao lâu.
Anh cố tình nói thế để khiến ông ta chết trong nuối tiếc.
Chuyến bay định mệnh đấy, thật ra có hai chuyến cùng giờ nhưng khác địa điểm tới.
Danh sách hành khách cả hai đều có tên Bạch Âm.
Chiếc máy bay không may bị rơi xuống đại dương kia là của Bạch Âm khác.
Sau vụ tai nạn thương tâm, cảnh sát liền công bố tên hành khách.
Sự kiện trùng hợp này chính thức làm cho bọn người Bạch gia cứ tưởng Bạch Âm đã chết.
- Tôi muốn gặp con gái lần cuối, xin cậu giúp tôi.
Bạch Dạ cố gắng chịu đựng, chất độc đã thấm mạnh vào xương thịt ông ta.
Hơi thở càng lúc càng yếu dần.
Không đau đớn như những loại độc kia, nó mang cảm giác tê liệt dần dần git chết con người một cách nhẹ nhàng.
Lương Mỹ Lệ ả đàn bà tàn ác có thể vì hư vinh của Bạch Nhược Vi mà nhuộm đen trái tim.
Đánh mất bản tính làm người vốn dĩ tồn tại %, tạo điều kiện tính con phát triển.
Ninh Khiết Lam chết thảm thế mà bà ta còn chưa thấy thoả mãn.
Người phụ nữ máu lạnh kia có xuống địa ngục cũng không rửa sạch hết tội.
Luật nhân quả sẽ không dễ dàng buông tha Lương Mỹ Lệ.
Bạch Dạ khuôn mặt tím tái không huyết sắc, quả là kết cục của ông ta.
- Tận mắt chứng kiến kẻ đâm chết mẹ tôi, ông nghĩ thằng mồ côi tôi nhân hậu đồng ý giúp? Thật nực cười, chưa giết ông đền mạng bà ấy là thấy bản thân mình bao dung cho ông.
Vũ Hàn cười lạnh, đôi bàn tay siết chặt lại.
- Cậu...
Bạch Dạ trợn to mắt, miệng không thốt thành lời.
Ông ta không thể quên sự việc mười mấy năm trước trong ngày mưa lớn.
- Nhớ không? Chính ông đã nhẫn tâm lái xe đâm trúng mẹ tôi.
Không đơn giản là một mạng người, đứa bé gái bà ấy mang thai sáu tháng cũng không qua khỏi.
Em gái, còn chưa được nhìn mặt...
Sau khi sinh Vũ Hàn được vài năm, năm đấy mẹ anh chuẩn bị chào đón một thiên thần nhỏ thì bố bệnh nặng mất sớm.
Mẹ một thân một mình nuôi nấng anh và em gái đang trong bụng vất vả gian nan vô cùng.
Ấy thế mà, tai nạn xảy ra cướp đi người thân anh mãi mãi.
Vũ Hàn trở thành trẻ mồ côi nhỏ tuổi, chỉ biết lang thang khắp phố tìm đủ mọi cách sinh sống qua từng ngày.
Anh từng ăn trộm đồ đạc có giá trị đem bán kiếm miếng cơm.
Từng bị người ta đánh đuổi không khác gì con chó hoang hèn hạ.
Không than trách số phận, mỗi ngày trôi qua quyết chí phấn đấu.
- Xin lỗi, tôi vì quá uống say...
Bạch Dạ không ngờ tới mọi chuyện.
- Dùng tiền bịt miệng cảnh sát, tạo hiện trường giả.
Mẹ chết oan ức, tôi vì ông mà biến thành đứa trẻ mồ côi.
Vũ Hàn xoay người hướng súng vào đầu ông ta.
- Ông xin lỗi thì quá khứ sẽ thay đổi hả? Xin lỗi thì mẹ tôi sống lại được sao Bạch Dạ? Xin lỗi thì có thể xoa dịu nỗi đau của thằng này à.
- Chị Bạch Âm trở về nước là muốn báo thù cả dòng họ Bạch, ông nghĩ chị ấy chịu tha thứ? Ông dừng ngay cái hy vọng đó đi, đừng mơ tưởng chuyện tốt đẹp.
- Hôm nay, chính tay tôi thay chị Bạch Âm kết thúc mọi chuyện.
Anh nghiến răng, cặp mắt đỏ ngầu giận dữ.
Đoạn,
Bệnh viện,
Trần Bách Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh Bạch Âm chăm chú quan sát sắc mặt cô.
Bác sĩ nói cô không sao, truyền xong nước biển là sẽ ổn.
Hắn nắm tay cô không buông, hắn không dám rời chỗ vì sợ cô lại trốn hắn.
Trần Bách Ngôn đưa tay sờ lên gò má Bạch Âm.
Chậm rãi vuốt v e, đã bao lâu rồi hắn không nhìn cô kỹ như vậy.
Rốt cuộc khoảng thời gian tháng kia cô đã sinh sống ở đâu.
Tại sao hắn không tìm thấy bất cứ thông tin gì từ người con gái đang nằm trước mặt.
Bạch Âm thật sự không nhớ ra Trần Bách Ngôn hay cô giả vờ lãng quên.
Cô chán ghét hắn thế sao, hắn biết bản thân mình ích kỷ khốn nạn.
- Vì chỉ muốn em là của riêng mình.
Trần Bách Ngôn hôn trán Bạch Âm.
Bỗng,
- Á.
Cô đột ngột mở mắt đẩy mạnh hắn.
- Em bình tĩnh, anh không làm hại em.
Hắn vội vàng nói.
- Anh đừng đụng chạm tôi.
Bạch Âm cầm gối ném hắn.
- Em làm sao vậy chứ? Thật sự không nhớ ra anh?
Trần Bách Ngôn đành đứng cách xa cô.
- Phải.
Tôi không hề quen biết anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đấy.
Anh cứu tôi thoát khỏi chết đuối tôi còn biết ơn, nhưng anh lại liêm sỉ ép hôn tôi.
Loại người tuỳ tiện như Trần Bách Ngôn cô không thích thậm chí còn ghét.
Bạch Âm cực kỳ đề phòng hắn.
Trần Bách Ngôn bơ phờ, hắn hoàn toàn không muốn bỏ cuộc.
Cô là đang xua đuổi hắn, phải có cách nào đó tiếp cận Bạch Âm an toàn.
Không gian im lặng, Trần Bách Ngôn đầu óc bối rối cực hạn.
Càng đến gần cô thì càng khiến cô hoảng sợ.
Ninh Tuyết và gia đình chắc chắn lo lắng cho cô lắm.
Bạch Âm phải lập tức về nhà nhưng cô không nhớ đường.
Trần Bách Ngôn chợt nhìn lại bộ dạng doạ người của hắn.
Đây hẳn là nguyên nhân khiến cô xanh lánh hắn nhỉ.
Trần Bách Ngôn không suy nghĩ gì nhiều nhanh chóng lấy điện thoại gọi Trần Nhật Minh mang đồ tới.
" Két "
Cảnh cửa phòng bệnh đột ngột mở,
Một người đàn ông mặc vest đen bước vào.
Trông chốc lát, Bạch Âm nhìn thấy Mạc Khương liền bước xuống giường chạy đến nhào vào lòng ông.
- Ba.
Cô vui mừng rạng rỡ.
- Ừ con ngoan, ba tới để đón con.
Mạc Khương dịu dàng xoa tóc Bạch Âm.
- Ba?
Trần Bách Ngôn nhíu mày.
- Cậu ý kiến gì sao?
- Không.
Hắn lắc đầu.
Ông nghiêm túc hỏi.
- Con gái, chồng sắp cưới của con đang sốt ruột ở nhà.
Tuyết và anh trai cũng đang tìm kiếm con khắp nơi.
Lần sau có đi đâu phải nhớ thông báo với ba một tiếng, được không?
Mạc Khương nhẹ giọng nói.
- Con quên thưa ba.
Bạch Âm tỏ vẻ đáng thương.
Trần Bách Ngôn sắc mặt kém tệ.
" Chồng sắp cưới?, cô ấy..."
" Tuyết? "
" Anh trai? ".