Trần Bách Ngôn sau khi vệ sinh cá nhân xong nhanh chóng rời khỏi phòng để đến tập đoàn xử lí một số công việc lớn nhỏ.
Trong thời gian qua hắn đã bỏ lơ ZEUS quá nhiều rồi.
Nhờ vậy mà Cung Từ Ân dường như trở nên rất chăm chỉ.
Trần Bách Ngôn ngay cả dùng bữa sáng cũng không ngó ngàng tới.
Hắn xuống bãi đậu xe, chuẩn bị lựa chọn một con siêu tốc độ để cùng đồng hành ngày hôm nay.
- Nội, nội đang làm gì thế này ?
Trần Bách Ngôn đứng hình ngay lập tức, trơ mắt nhìn Dung Tĩnh tay cầm bình sơn xịt đầy thân xe của hắn.
- Anh Hai, em đã cố gắng ngăn cản nội rồi nhưng không hiểu sao nội vẫn cứ muốn hủy hoại hết chỗ siêu xe của anh...
Trần Nhật Minh xuất hiện đằng sau hắn gương mặt hốt hoảng lên tiếng.
- Tại sao ?
Hắn siết chặt đôi bàn tay, nghiến răng.
- Em không biết huhuhu, ngay cả chiếc xe mà em trân quý nhất trong bộ sưu tầm nội cũng không bỏ qua nữa.
Anh suy sụp hoàn toàn, quỳ gối ôm mặt khóc nức nở.
Trần Bách Ngôn đôi mắt dần đỏ ngầu lên, tơ máu hiện rõ.
Không ai không biết hắn rất thích siêu xe, nó không chỉ là một phương tiện di chuyển thôi đâu.
Nó là bạn của hắn, là tài sản của hắn.
Trần Bách Ngôn không tưởng tượng nổi hắn sẽ phát điên cỡ nào khi tận mắt nhìn những người bạn đồng hành của hắn bị hủy nhan trước mặt.
Dung Tĩnh không hề quan tâm cảm giác cháu nội mình ra sao.
Điều quan trọng ngay lức này đây là bà muốn dạy dỗ lại Trần Bách Ngôn.
- Sao hả ? Đau lòng lắm sao ?
Bà ném bình sơn về hướng hắn, giọng nói vô cùng tức giận.
- Chết tiệt !
Vì quá sốc nên hắn không định thần được bản thân liền bị bình sơn đập thẳng vô mặt.
- Ơ hay cái thằng trời đánh kia, mày còn dám chửi bà nữa hả ? Có phải trưởng thành rồi, dư lông dư cánh tung bay một cách lộng hành nên giờ muốn chống đối tôi đúng không ?
- Ôi trời đất ơi ! Bà già như tôi thật bất hạnh quá mà.
Biết bao nhiêu công sức nuôi dưỡng mầm non thành tài.
Rồi nhận lại được cái gì, tụi nó thậm chí còn hợp tác phản tôi.
- Nếu nhìn trước tương lai, tôi thề sẽ không bao giờ...
Nói đến đây Dung Tĩnh ngưng.
Trần Bách Ngôn tối sầm mặt.
- Bà sẽ mặc kệ ông ta giết cháu chứ gì.
Hắn đột nhiên nói giúp bà.
- Anh Hai...
Trần Nhật Minh đứng dậy kéo lấy cánh tay hắn.
- Không, Ngôn...bà nội không có ý đó.
Cháu đừng hiểu lầm, mọi chuyện bà quyết định không hề cảm thấy hối hận.
Dung Tĩnh hồi tưởng lại quá khứ.
- Chuyện dù gì cũng đã qua, chúng ta không thể để nó chìm vào quên lãng sao hai người.
Đừng cứ mãi để quá khứ dằn xé tâm tình của mỗi chúng ta chứ.
Trần Nhật Minh nhỏ tiếng nói.
Tiểu Quân đứng bên ngoài nhận thấy tình hình dường như đi quá xa dự đoán của nhóc.
Ban đầu cứ tưởng chỉ cần dạy dỗ Trần Bách Ngôn một chút bằng cách đề nghị Dung Tĩnh " đụng chạm " tới những thứ mà hắn yêu thích nhất.
Nhưng Tiểu Quân đâu hề biết, Trần Bách Ngôn còn có quá khứ đau thương không kém Bạch Âm.
Cô tính ra còn gia đình đầy đủ ba mẹ, còn hắn thì không.
- Đúng là dù có tự tay git chết ông ta, con vẫn mãi luôn nhớ hôm nay chính là ngày giỗ của kẻ máu lạnh đó.
Trần Bách Ngôn cười thành tiếng.
- Ngôn...
Dung Tĩnh đôi mắt nhòe đi vì giọt lệ.
" Khốn khiếp, chính người đàn bà được ông bao nuôi thuê người hãm hiếp mẹ tôi đến chết không phải sao hả.
"
" Bây giờ tôi cũng thay mẹ tôi trả thù y như đấy, người phụ nữ của ông dù có chết theo cách nào đi chăng nữa cũng thấp hèn dơ bẩn không khác gì nhân cách thối nát.
"
" Ông còn trơ mắt nhìn mẹ tôi bị đám đàn ông bnh hoạn cng bức tới chết.
Ngược lại, người đàn bà kia ông sợ không yêu thương đủ.
Nực cười, kẻ như ông xứng đáng được chết nguyên vẹn cơ à.
"
Trần Bách Ngôn hồi tưởng lại quá khứ tăm tối.
Con người hắn thành đạt như hiện tại đã phải đánh đổi những thứ duy nhất của cuộc đời.
Sinh ra trong một gia đình quyền quý thì đã sao chứ.
Cái thứ gọi là nhà hắn chưa bao giờ cảm nhận được.
Bọn họ ganh tị ao ước những điều xa xỉ mà hắn sở hữu.
Nhưng còn bản thân hắn thì trái lại, hắn muốn đem tất cả đánh đổi.
Hắn chỉ cần một mái nhà đầy đủ tình thương, hắn muốn nhìn thấy mẹ cười mỗi ngày, không bận tâm mọi thứ.
Cha hắn vì người đàn bà khác mà nhẫn tâm hành hạ con trai mình.
Trần Bách Ngôn hồi nhỏ bị chính tay cha bóp cổ đến nghẹt thở.
Nếu không Dung Tĩnh xuất hiện kịp lúc ngăn cản thì hắn có lẽ đã chết theo mẹ rồi.
Kể từ khi đấy sự hận thù của hắn càng dâng cao.
Chỉ cần ông ta sống một giây là hắn cảm thấy ghê tởm và chán ghét cực hạn.
Bản chất hắn vốn dĩ lương thiện nhưng rồi cũng phải hóa quỷ.
Trần Bách Ngôn tự tay mình hủy hoại cha ruột một cách bi thương nhất.
- Tôi xin lỗi mà, chú đừng giận bà.
Đột nhiên Tiểu Quân lên tiếng, thằng bé kéo vạt áo của hắn.
...
- Sao có thể chơi ác với chú như vậy hả ?
Trần Bách Ngôn vừa tập trung lái xe vừa buồn cười chất vấn Tiểu Quân.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, chuyện hắn bị Dung Tĩnh trách oan là do sự sắp đặt của nhóc.
- Đùa giỡn chút thôi, chú đừng để bụng.
Tiểu Quân lạnh lùng trả lời.
- Thật sự muốn xét nghiệm ADN với chú à ? Lỡ như chúng ta không phải quan hệ cha con ruột thì cháu phải chịu trách nhiệm nặng nề cho chuyện này đấy.
Hắn nghiêm túc nhắc nhở.
- Hừ, tôi có mà thèm theo họ Trần.
Thằng bé khinh bỉ.
Trần Bách Ngôn :...
- Thế giờ nhóc muốn đi đâu ?
- Tôi theo chú.
- Cái gì !
Hắn nhìn chằm chằm vào thằng bé.
- Địa chỉ nhà, chú đưa cháu về.
Chúng ta không thân không biết không sợ chú đem cháu đi bán hả ? Cháu thực sự tin tưởng chú là người tốt ư ?
Trần Bách Ngôn bẻ lái hướng về phía tập đoàn.
- Tôi cũng không nói tôi là người tốt.
Tiểu Quân vênh mặt.
Hắn đỡ trán.
" Rốt cuộc thằng nhóc này chui từ chỗ nào ra vậy.
"
Nói rồi, cuối cùng Trần Bách Ngôn đành quyết định dẫn Tiểu Quân tới ZEUS cùng.
Khi cả hai một lớn một nhỏ bước vào tập đoàn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ đều trầm trồ trước sự xuất hiện bất ngờ của cậu bé.
Từ đó cũng suy diễn ra nhiều tin đồn thất thiệt về hắn.
Trần Bách Ngôn cũng chả muốn quan tâm, bởi vì hắn đã chuẩn bị tâm lý trước đấy rồi.
Tiểu Quân lần đầu tiên đặt chân đến ZEUS cảm thấy xa lạ là điều bình thường.
Thằng bé dường như khó chịu khi đám nhân viên cứ lời ra tiếng vào.
- Không thể câm miệng được sao ? Mấy người còn muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa không ?
Tiểu Quân lớn tiếng quát.
- Tập đoàn chú mang tầm quốc tế kiểu gì vậy, thật kém chuyên nghiệp.
Trần Bách Ngôn :...
- Nhiều chuyện quá, không lo làm việc đi.
Cuối tháng này trừ % lương tất cả, lễ giáng sinh cũng không được nghỉ phép.
Cung Từ Ân đứng vịn tay cầu thang bực bội nói.
Nhân viên hoảng sợ giải tán, người thì khom người xin lỗi năn nỉ giám đốc nhưng vô dụng.
Trần Bách Ngôn phải họp khẩn cấp nên giao Tiểu Quân cho Cung Từ Ân chăm sóc trong vòng ba tiếng đồng hồ hoặc hơn.
Thằng bé cũng ngoan ngoãn nghe theo lời căn dặn của hắn.
Cung Từ Ân dẫn Tiểu Quân đi lòng vòng ZEUS tiêu tốn thời gian.
Sau đó, dừng chân tại một căn phòng trang trí sang trọng theo phong cách năng động.
- Chắc mệt rồi hả nhóc con, ngồi đây nghỉ ngơi một lát chú đi gọi điện thoại cho vợ yêu cái đã.
Cung Từ Ân mỉm cười đóng cửa phòng lại.
Trong phòng,
Tiểu Quân đưa mắt lướt xung quanh, vô tình nhìn trúng tấm khung ảnh kích thước lớn được treo trên tường.
Đôi mắt thằng bé chợt sáng bừng, khóe miệng cong lên.
Tiểu Quân tìm kiếm một cái ghế để đứng tiện quan sát cái nhan sắc tuyệt trần quen thuộc kia.
Không ngờ, cả căn phòng này đều là ảnh của người phụ nữ ấy.
- Mẹ.
Tiểu Quân xúc động gọi.