Edit by Kiera
Bước ngoặt là vào buổi chiều hôm đó.
Trời không nắng, mặt trời cũng đã biến mất.
Loại thời tiết âm trầm này thích hợp để ngủ nhất, nên Triệu Đình Ân liền ngủ một mạch tới giữa trưa.
Lúc xuống lầu ăn cơm trưa, Trần Đồng còn không có ở đó nữa, lúc sau hỏi mẹ hắn mới biết được hắn đã hẹn bạn của mình đi ra ngoài chơi.
Triệu Đình Ân đang ăn cơm gật đầu.
Ăn đến một nửa, mẹ Trần Đồng nhận được điện thoại của hắn: "Buổi chiều mẹ muốn đi ra ngoài......!《 Người máy》 phải không? Để mẹ xem có thời gian đi không đã."
Bà lại ừm ừm hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Khi chiếc thìa sứ đụng đến nét thứ tư trên thành bát, Triệu Đình Ân không nhịn được, cô hỏi mẹ Trần Đồng: "Dì à, có chuyện gì vậy?
"Trần Đồng nói có một bộ truyện tranh muốn dì giúp thằng bé mượn từ tiệm sách."
"Tiệm sách sao? Buổi chiều con vừa lúc cũng muốn đi xem sách.
Con có thể mượn giúp ạ." Triệu Đình Ân tạm thời lên kế hoạch buổi chiều đi tiệm sách.
"Đúng lúc thế! Vậy con giúp nó mượn nhé, buổi chiều dì phải đi ra ngoài nên sợ lúc trở về tiệm sách đã đóng cửa rồi." Mẹ Trần vui vẻ nói.
Triệu Đình Ân đồng ý.
Từ tủ quần áo chọn một bộ váy màu trắng mặc vào, sau khi cô nhớ kỹ cuốn truyện tranh mà hắn muốn xem là《 Người máy 》rồi liền ra khỏi cửa.
Tiệm sách cũng không quá xa biệt thự của bọn họ.
Hiệu sách có quy mô không nhỏ, phân thành mười mấy khu, sau một hồi cô mới tìm được cuốn truyện tranh mà hắn muốn, cấm lấy hai quyển mới nhất.
Đi ra tiệm sách thì đột nhiên bên ngoài có mưa.
Mưa to tầm tã, nước mưa đánh vào mái hiên bằng sắt nhô ra, âm thanh vừa chói tai vừa nặng nề khiến Triệu Đình Ân nghe được cảm thấy toàn thân đều đau.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời xám xịt kia một lúc, cân nhắc xem có nên dầm mưa đi về hay là vẫn chờ một lát nữa.
Nhưng mà có người đã giúp cô quyết định.
Một nam sinh trạc tuổi cô.
Đẩy một cây dù lại đây.
Vóc dáng cậu khá cao, ngũ quan cũng rất sạch sẽ, khóe miệng mỉm cười: "Không có dù sao? Này cho cậu đấy."
Triệu Đình Ân theo bản năng lui về sau một bước.
Cô vẫn mang theo thói quen từ đời trước, không thích nói chuyện với người xa lạ, bởi vì cô sẽ cảm thấy sợ hãi và hụt hẫng.
Cố gắng lộ ra một nụ cười rồi lắc đầu.
Chàng trai kia vẫn mỉm cười, rõ ràng là vẫn còn muốn nói chuyện với cô.
Cô nắm chặt bao nilon trong tay, kiểm tra một lần nữa túi đã được cột chặt chưa, sau khi chắc chắn rằng nước mưa sẽ không rơi vào, cô mới bước một chân vào trong màn mưa.
Làn váy màu trắng không thể phồng nữa, bị nước mưa đánh xẹp.
Cô ôm chặt lấy món đồ trong lòng ngực, vẫn luôn vội vàng chạy.
Mưa càng lúc càng lớn, lúc cô đến được cửa biệt thự thì toàn thân đều ướt đẫm hết.
Khi đứng ở cửa, cô bỗng nhiên nhớ lại kí ức đời trước, cũng là dạng thời tiết như thế này, cô dầm mưa đi gặp hắn.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.
Cửa đột nhiên bị ai đó từ bên trong mở ra.
Trần Đồng đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô giống như là nhìn thấy sự vô lí hoang đường.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhưng tay đã buông lỏng ra, nhanh chóng mở cửa cho cô vào.
Mưa lất phất bay vào khiến trên mặt Trần Đồng dính một chút bọt nước.
Làn váy của Triệu Đình Ân bị mưa xối đến dày nặng vô tình cọ qua chân hắn, vừa ướt vừa nặng.
Trái tim hắn cũng vậy, khó hiểu mà vừa ướt lại vừa nặng.
Cô lấy thứ được ôm trong ngực ra, mở túi nilon dính dầy bọt nước, bên trong là mấy quyển truyện tranh vẫn còn khô ráo, một chút cũng không hề ướt.
Nước mưa trên làn váy vẫn còn nhỏ giọt, rơi xuống trên thảm đỏ.
Cô tuy vô cùng chật vật nhưng khuôn mặt lại vẫn sạch sẽ mỹ lệ.
Cô đưa hai quyển truyện tranh cho hắn: " Dì không rảnh, nên em nhân tiện mượn giúp anh."
Trần Đồng cầm lấy hai cuốn truyện tranh mới tinh kia, trầm ngâm một lát, lặp lại một lần: "Nhân tiện mượn giúp tôi."
"Cô đi tiệm sách mua cái gì?" Hắn nhấc mí mắt lên nhìn cô.
Triệu Đình Ân đi tiệm sách cũng chỉ là muốn giúp hắn mượn truyện tranh mà thôi, bản thân cũng không có mua cái gì.
Cô nói: "Em ở chỗ đó xem xong thì trả lại rồi."
Trần Đồng nhìn chằm chằm vào cô.
Váy trắng ướt đẫm, dính ở trên người.
Nội y màu hồng cánh sen của thiếu nữ bị phác hoạ đến rõ ràng, làn váy kề sát trên cặp đùi thon dài.
Trên mặt bị nước mưa tưới đến trắng bệch, chỉ có môi ở nơi đó vẫn là hồng nhạt.
Ánh mắt Trần Đồng tối sầm lại.
Cô cắn môi, chờ hắn tiếp tục nói chuyện.
Trần Đồng không nói nữa, khi đi qua ngang cô nói một câu: "Cảm ơn."
Triệu Đình Ân dần dần thả lỏng ngón tay đang nắm chặt lấy bao nilon, thở dài một hơi.
Bọn họ xem như hòa hảo đi.
Lần sau không thể lúc nửa mộng nửa tỉnh mà làm những hành động kỳ quái đó với hắn nữa.
Cô không muốn hắn càng ngày càng rời xa mình.
______
Ban đêm.
Bên ngoài vẫn còn mưa, tí tách tí tách đánh vào cửa sổ phòng Trần Đồng.
Bức màn bị kéo ra, khiến ánh trăng tối tăm lạnh lẽo chiếu vào.
Lật quyển truyện tranh ra trang thứ mười, đặt trên mép giường.
Quần Trần Đồng nửa cởi, lộ ra côn tht của mình, cây gậy đã đứng thẳng, hưng phấn mà ngửa đầu.
Hắn nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi còn tay thì duỗi ra cầm lấy côn tht của mình di chuyển lên xuống.
Sự khoái cảm vô tận đẩy hơi thở gấp gáp từ trong miệng hắn tràn ra.
Hắn nhắm hờ mắt, cầm lấy cuốn truyện tranh trong tầm tay.
Càng nhìn vào truyện tranh, hắn càng có thể nhớ lại bộ dáng lúc nãy của Triệu Đình Ân.
Cô là một đoá hoa màu trắng bị ướt nhẹp trong ngày mưa, run run rẩy rẩy mảnh mai vô cùng.
Nội y màu hồng cánh sen bao bọc lấy nhũ hoa vừa mềm vừa lớn, đầu v chắc cũng là màu hồng phấn, cùng màu với môi cô.
Đùi vừa thon vừa dài nhưng nơi gốc đùi thì da thịt vô cùng mềm, nhéo lên có thể cảm giác được sự mềm mại.
Hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hắn đưa hạ thể của mình chen vào thân thể của cô.
Cô sẽ kêu như thế nào?
Đầu óc đột nhiên phản bác — không đúng.
Cô sẽ không kêu.
Cô là một người câm.
Cũng không đúng.
Cô sẽ kêu, cô không phải là người câm.
Cô kiều diễm ướt át, sẽ ngọt ngào mà gọi hắn là: "Ông xã."
Trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng.
Hắn bắn, tinh dịch bắn ra khắp nơi.
Hắn nằm ở trên giường bình phục hô hấp, ngực phập phồng lên xuống, trên trán tràn đầy mồ hôi.
Hắn lại nhận ra rằng phản ứng của mình đây chính là nổi lên ý dâm với Triệu Đình Ân.
Ảo não mà cào cào đầu tóc của mình.
Vừa rồi hắn chỉ là đang xem truyện tranh mà thôi, lúc sau lại tựa như si ngốc mà cởi quần ra.
Hắn rõ ràng không thích cô.
Hắn tự nói với lòng mình như vậy.
Hắn thu dọn lại khăn trải giường của mình, nửa đêm cầm đến phòng giặt đồ rửa sạch.
Lúc trở về hắn đột nhiên nhìn thấy Triệu Đình Ân đang mặc áo ngủ tơ lụa, ngồi trên ban công nhìn về phương xa.
Bóng dáng cô đơn lẻ loi, ẩn chứa nỗi ưu thương thầm kín.
Hắn không hiểu, cô rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng tại sao trong đáy mắt lại lộ ra nỗi ưu thương khó tả như vậy.
Cô vừa thần bí lại xinh đẹp.
Một chút hắn cũng không muốn thừa nhận, cô vẫn luôn hấp dẫn được bản thân, cho dù là thể xác hay linh hồn..