Những đám mây đen trên bầu trời đêm bị gió thổi bay.
Ánh trăng bạc lạnh lẽo buông xuống, nghịch ngợm treo trên cái mũi cao thẳng của chàng trai.
Đôi mắt lành lạnh của anh không có chút cảm xúc.
Tuy xin lỗi, nhưng giọng điệu nói chuyện dường như không phù hợp, lạnh lẽo không kềm chế được, khiến Hoắc Minh Đào khó chịu trong lòng.
Tuy nhiên Hoắc Minh Đào có ấn tượng với người này, sinh viên năm nhất khoa tiếng Trung – Từ Thành Liệt, hiện giờ được coi là người nổi tiếng của Nam Đại.
Trước đó, đã thấy anh đưa Thẩm Viên Tinh về ký túc xá, cũng biết anh là bạn cùng phòng của Thẩm Minh Xuyên.
Hơn nữa, Từ Thành Liệt cực kỳ nổi tiếng ở trường, danh hiệu hotboy của khoa, hotboy của trường đều nằm trong tay anh.
Ngay cả các giáo sư cũng khen ngợi anh.
Tuy rằng anh xin lỗi không đủ chân thành, nhưng Hoắc Minh Đào không thể nổi giận.
Cũng may, Thẩm Viên Tinh nắm lấy cánh tay anh, ra hiệu cho anh đừng bực mình.
Hoắc Minh Đào bình tĩnh lại, thuận thế rút lui.
“Đã muộn rồi, anh đưa em về ký túc xá nhé.” Anh không nhìn Từ Thành Liệt nữa, định dẫn Thẩm Viên Tinh rời đi.
Tâm trạng muốn hôn không còn nữa, nhưng may mắn thay, họ sẽ có rất nhiều thời gian trong tương lai.
Thẩm Viên Tinh đáp lời, liếc nhìn Từ Thành Liệt trước khi rời đi.
Khi ánh mắt chạm nhau, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ trong mắt chàng trai, lạnh đến mức làm tim người ta đập nhanh, nghẹt thở.
Cũng may Từ Thành Liệt không nhìn cô quá lâu.
Khi Hoắc Minh Đào nắm tay Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt nhìn chỗ khác, xoay người tiếp tục chạy.
Bóng dáng gầy gò dần dần đi xa, lúc đi qua khúc cua, anh tùy ý liếc nhìn cửa sân bóng, đúng lúc thấy một nam một nữ tay trong tay rời đi.
Sức lực dường như bị gió đêm cuốn đi, Từ Thành Liệt dừng lại.
Anh hé đôi môi mỏng, khẽ thở hổn hển, ánh mắt vô thức dõi theo hai người đi xa, tay phải đặt lên ngực, cố gắng xua đi cảm giác phiền muộn khác thường.
–
Tuần cuối cùng của tháng 9 đã qua, kỳ nghỉ lễ quốc khánh đang đến gần.
Chiều thứ sáu, có nhiều người đón tàu cao tốc về nhà.
Hoắc Minh Đào là một trong số đó, anh cùng với Liễu Tinh Đồng và một đồng hương khác đi chung.
Thẩm Viên Tinh còn có tiết học chiều thứ sáu nên không đi đưa anh.
Chỉ trò chuyện trên WeChat với anh một lát.
Sau khi tiết cuối cùng kết thúc, Thẩm Viên Tinh trở về ký túc xá ngay lập tức.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên, hẹn anh cùng đi ăn tối.
Dù sao cũng là lễ quốc khánh, hai chị em đều ở lại trường, không ai về nhà.
Trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày, Thẩm Viên Tinh phải làm việc bán thời gian tại một quán trà sữa.
Có lẽ do gần Nam Đại có một viện bảo tàng nên rất đông người trên phố ăn vặt vào ngày lễ, đa số là du khách từ nơi khác tới.
Được nghỉ bảy ngày nhưng Thẩm Viên Tinh còn mệt hơn khi đi học.
Đi sớm về trễ, trở lại ký túc xá là có thể ngủ khi chạm vào giường, không liên lạc với Hoắc Minh Đào.
Nhưng Thẩm Viên Tinh không ngờ, trong bảy ngày này, khoảng cách giữa cô và Hoắc Minh Đào lặng lẽ bị nới rộng.
Kỳ nghỉ lễ quốc khánh đã kết thúc, vào buổi tối Hoắc Minh Đào trở lại trường, theo lời hẹn của Thẩm Viên Tinh, họ cùng nhau ăn bữa cơm ở phố ăn vặt.
Trong bữa ăn, nội dung và chủ đề trò chuyện của hai người về cơ bản đều do Thẩm Viên Tinh chiếm ưu thế, từ việc nhà đến điểm du lịch, cuối cùng tán gẫu mấy ngày nay cô làm việc bán thời gian mệt biết bao.
Vốn dĩ muốn Hoắc Minh Đào đau lòng cho cô, nào ngờ chàng trai chỉ nghe, cầm di động, không biết đang nói chuyện phiếm với ai.
Mỗi lần Thẩm Viên Tinh giả vờ tùy tiện nghiêng người, Hoắc Minh Đào sẽ tắt màn hình điện thoại di động, đặt úp lên bàn.
Phản ứng của anh khiến Thẩm Viên Tinh khó hiểu, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng không thể nói được.
Sau đó, Hoắc Minh Đào không chủ động liên lạc với Thẩm Viên Tinh mấy ngày liên tục, cuối cùng cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cảm giác sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh, khoảng cách giữa họ càng xa hơn.
Cô muốn đến gần Hoắc Minh Đào, gửi tin nhắn cho anh rủ đi xem phim.
Hoắc Minh Đào lại nói rằng anh phải làm gia sư vào cuối tuần, không có thời gian.
Vì thế Thẩm Viên Tinh từ bỏ ý định xem phim, dành cả ngày cuối tuần ở trong ký túc xá để học và xem phim truyền hình.
Cũng may trong ký túc xá còn có Lâm Kiều và Tô Mộng ở với cô, Lý Thành Hoan có bạn, mỗi ngày cuối tuần đều đi chơi với Trương Minh Minh.
“Sao dạo này đàn anh Hoắc của cậu bận quá vậy, buổi tối cũng không có thời gian nấu cháo điện thoại với cậu hay sao?” Lâm Kiều ôm một quyển tiểu thuyết dựa vào giường đọc.
Hai chân giơ lên hạ xuống không theo quy tắc, có thể nhìn thấy được sự nhàm chán.
Thẩm Viên Tinh đang ngồi dựa vào bàn, tay phải xoay bút mực nước, đang giải một bài toán cao cấp.
Nghe Lâm Kiều hỏi, cô không quay đầu lại, uể oải lên tiếng, “Không, có lẽ năm ba bận rộn quá.”
“Cũng đúng.” Lâm Kiều lẩm bẩm, sau đó lại nói: “Nói vậy, cậu và đàn anh Hoắc tốt nghiệp cách nhau đến hai năm.”
Dù sao khoa pháp y cũng khác với các khoa khác, người khác học 4 năm, bọn họ phải học 5 năm mới có thể tốt nghiệp.
“Cách hai năm quá tốt, như vậy khi Tinh Tinh tốt nghiệp, đàn anh Hoắc chắc đã có công việc ổn định và tiết kiệm được tiền để trả trước.”
“Đến lúc đó Tinh Tinh sẽ không quá vất vả.” Tô Mộng xen vào.
Cô cũng đang đọc tiểu thuyết, chẳng qua là nằm trên giường cầm di động xem.
Đọc tiểu thuyết dành cho nam giới, loại trinh thám.
Mấy ngày nay rất si mê.
“Có lý, Mộng Mộng có mắt nhìn xa.” Lâm Kiều khép truyện lại, giơ tay đập giường Tô Mộng bên cạnh, “Cậu đang đọc gì đó?”
“《 Tù Linh 》, là truyện trinh thám nổi tiếng nhất trên kênh dành cho nam giới gần đây, rất hay!” Tô Mộng quay đầu lại, muốn đưa cho Lâm Kiều xem.
Nhưng Lâm Kiều rụt tay lại ngay lập tức, nói rằng bị đánh chết cũng không đọc truyện dành cho nam giới.
Tô Mộng đành phải quay qua nhìn Thẩm Viên Tinh đang ngồi ở bàn: “Tinh Tinh, cậu có đọc tiểu thuyết không? Cực kỳ đề cử quyển này với cậu! Cốt truyện chặt chẽ, vụ án phức tạp, đặc biệt đốt não!”
Nói tới đây, Tô Mộng đổi giọng, trêu chọc Lâm Kiều: “Xuýt nữa quên, chỉ số thông minh của Kiều Kiều thật sự không thích hợp để đọc quyển này.”
Lâm Kiều: “……”
Thẩm Viên Tinh: “Đọc, gửi tên truyện và tên tác giả qua WeChat cho tớ đi.”
“Ừ! Nhớ ủng hộ bản chính, không có tài khoản thì nói cho tớ biết, tớ cho cậu mượn tài khoản để đọc.”
“Nhưng tuyệt đối đừng đọc bản lậu, nếu không tớ sẽ tuyệt giao với cậu!”
Tô Mộng ngày thường dịu dàng, nhưng lúc này thật cứng rắn.
Thẩm Viên Tinh dở khóc dở cười, vội vàng đồng ý: “Yên tâm, yên tâm, người có đạo đức vững vàng như tớ sẽ không bao giờ giúp đỡ đám chó đạo văn cướp máu của tác giả cậu đâu.”
Tô Mộng cảm thấy hài lòng, gửi tên truyện và tên tác giả cho cô.
Thẩm Viên Tinh nhìn, tên truyện là 《 Tù Linh 》, tác giả là “Chu Ngô Trịnh Vương”.
Bút danh này có vẻ quá tùy ý.
Nhưng chính Tô Mộng mới là người khiến cô muốn cười.
Làm như sợ cô tìm lầm trang web nên cũng gửi tên trang web chính chủ luôn.
“Tớ sẽ đăng ký tài khoản người đọc trước, và đánh dấu nó.”
“Khi nào tớ làm xong mấy câu này sẽ đọc.”
Sau khi làm xong đề, Thẩm Viên Tinh thật sự đọc truyện đó.
Đúng như lời Tô Mộng, văn phong của tác giả xuất sắc, cốt truyện chặt chẽ, tình tiết các vụ án xoắn não.
Chỉ riêng vụ án đầu tiên đã thu hút cô.
Vì thế ba người ở trong ký túc xá, đọc tiểu thuyết từ ban ngày cho đến khi màn đêm buông xuống.
Bởi vì Lâm Kiều đói bụng mới kết thúc sự yên lặng trong căn phòng này.
–
Trước khi ra ngoài ăn tối, Thẩm Viên Tinh gửi một tin nhắn WeChat cho Hoắc Minh Đào.
Hỏi công việc gia sư của anh đã kết thúc chưa, có muốn ăn tối cùng nhau hay không.
Tuy nhiên, Hoắc Minh Đào không trả lời, mãi đến hơn 9 giờ tối, Thẩm Viên Tinh mới nhận được một tin nhắn WeChat mới.
Không phải do Hoắc Minh Đào gửi, mà là Thẩm Minh Xuyên.
Thẩm Minh Xuyên gửi một tấm ảnh cho cô.
Bối cảnh của tấm ảnh là rạp chiếu phim cạnh quảng trường trung tâm thành phố.
Một chàng trai và một cô gái đang đứng trước cửa rạp chiếu phim rực rỡ sắc màu.
Cô gái nhón chân, hai tay vòng lên cổ chàng trai, rướn người hôn anh ta.
Chàng trai dường như cũng cúi đầu, nhưng hai tay vẫn buông thõng bên người, lộ ra chút do dự.
Thẩm Viên Tinh chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt đã mơ hồ.
Khuôn mặt của Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng trong tấm ảnh dần dần mờ đi, cô không nén được cảm giác chua xót nơi chóp mũi, hô hấp dần dần dồn dập.
Trong ký túc xá, Lâm Kiều và Tô Mộng đang oẳn tù tì để quyết định ai đi tắm trước.
Giọng nói của họ quanh quẩn bên tai Thẩm Viên Tinh, nhưng dường như trở nên xa xăm trong chớp mắt.
Thậm chí đến cuối cùng, Thẩm Viên Tinh không còn nghe thấy họ nói gì.
Cảm giác toàn thế giới rơi vào hỗn loạn, mất đi năm giác quan, nhiệt độ cơ thể giảm đột ngột, cả người như rơi vào hầm băng…… Hôm nay, coi như Thẩm Viên Tinh đã cảm nhận được.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chỉ là một tấm ảnh mà thôi, nhưng khiến cô có cảm giác như mình đang đứng trên vách núi, bên bờ vực của cái chết.
Thật nực cười.
Rất nhiều kỷ niệm lần lượt hiện về như kính vạn hoa không ngừng xoay chuyển.
Thẩm Viên Tinh nhanh chóng trở nên chóng mặt, cuối cùng phải nhắm mắt lại, nằm sấp trên bàn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm mới từ từ sống lại.
“Tinh Tinh? Cậu sao vậy?” Tô Mộng và Lâm Kiều đã nhận ra sự khác thường, chạy tới trước mặt cô.
Lâm Kiều nâng mặt Thẩm Viên Tinh lên, hoảng sợ trước đôi mắt đỏ hoe và gương mặt giàn giụa nước mắt.
Trong cơn hoảng loạn, cô hỏi Tô Mộng nên làm gì, đã xảy ra chuyện gì, có phải vừa rồi họ cãi nhau đã nói gì sai hay không, v.v…
Thẩm Viên Tinh lấy lại tinh thần trước sự hoảng loạn của Lâm Kiều và ánh mắt quan tâm lo lắng của Tô Mộng.
Cô cầm khăn giấy mà Tô Mộng đưa để lau mặt, khóc đến mức co rút, xuýt nữa không nghĩ thông suốt đã đập nát điện thoại.
Cũng may Lâm Kiều ngăn lại, nhìn thấy tấm ảnh trên di động của cô, “Tiên sư nó! Hoắc Minh Đào là đồ chó!”
“Anh ta dám cắm sừng cậu!”
Tô Mộng sững người, vội vàng chồm qua xem.
Sau đó cùng chung kẻ địch với Lâm Kiều, mắng mười tám đời tổ tiên của Hoắc Minh Đào trước mặt Thẩm Viên Tinh.
Mắng Hoắc Minh Đào xong, còn không quên đốt Liễu Tinh Đồng.
“Nói thật, tớ lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy kỹ nữ trà xanh sống sờ sờ ra đó.”
“Con nhỏ này cao tay ghê, mới bao lâu mà đã dụ dỗ được tên chó Hoắc Minh Đào kia?”
“Bao lâu? Cậu quên người ta là thanh mai trúc mã rồi à.”
“Tớ thấy, e là Liễu Tinh Đồng đã quyết tâm đào góc tường của Tinh Tinh ngay từ đầu.”
Tô Mộng nắm chặt tay, nhíu mày đập lên bàn Thẩm Viên Tinh.
Hai người nói một hồi mới nhớ phải an ủi Thẩm Viên Tinh.
Nhưng lúc này Thẩm Viên Tinh đã qua cơn khó chịu, đang cầm di động gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên: 【 Em chụp à? Chụp khi nào? 】
【 Thẩm Minh Xuyên: Không phải em…… Kiều Anh Tuấn chụp. 】
【 Thẩm Minh Xuyên: Cậu ấy và Cao Thần đến rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố để xem phim, tình cờ bắt gặp nên chụp. 】
【 Thẩm Minh Xuyên: Chị…… cuối cùng cũng trả lời em, chị có sao không? Lo lắng.jpg】
【 Thẩm Viên Tinh: Chị không sao. 】
【 Thẩm Viên Tinh: Kiều Anh Tuấn đi xem phim lúc mấy giờ? 】
【 Thẩm Minh Xuyên: Hình như là vé 8 giờ 10 phút. 】
【 Thẩm Minh Xuyên: Chị, Kiều Anh Tuấn nói, nếu cần người đánh đấm, bọn họ có thể…… miễn phí. 】
Thẩm Viên Tinh giật khóe miệng, xuýt nữa bị chọc cười.
Rất vui vì Thẩm Minh Xuyên có những người bạn rất chân thành.
Nhưng cô trả lời Thẩm Minh Xuyên “Tạm thời không cần”.
Sau đó cắt ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Minh Đào, hỏi anh ở đâu.
Không có trả lời trên WeChat, Thẩm Viên Tinh gọi điện thoại cho anh.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, mới đầu đối phương không bắt máy, sau đó trực tiếp tắt máy.
Như vậy cả đêm, sáng hôm sau, Thẩm Viên Tinh mới nhận được tin nhắn WeChat của Hoắc Minh Đào: 【 Tinh Tinh, chúng ta chia tay đi. 】
–
【 Tinh Tinh, chúng ta chia tay đi 】
Khi nhìn thấy tin nhắn WeChat này, Thẩm Viên Tinh vừa bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của Lý Thành Hoan ở giường bên cạnh.
Sáng nay họ có lớp, không thể ngủ nướng.
Nằm trên giường nhìn chằm chằm tin nhắn kia vài phút, nhưng lòng cô lại cực kỳ bình tĩnh.
Lúc tiếng chuông reo lần thứ ba, trong ký túc xá yên lặng có tiếng sột soạt.
Tô Mộng ở giường đối diện Lý Thành Hoan đứng dậy, đi xuống cầu thang thẳng đến WC.
Thẩm Viên Tinh là người thứ hai rời giường.
Cô bình tĩnh mở tủ, chọn quần áo muốn mặc hôm nay.
Trong lúc chọn, Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm vào cái váy hồng trong tủ rất lâu.
Cuối cùng, cô ngồi xổm xuống, lấy chiếc quần jean xếp chồng lên nhau phía dưới, và áo chiffon hai dây màu đỏ.
Chờ Tô Mộng ra khỏi phòng tắm, Thẩm Viên Tinh cầm quần áo đi vào.
Thay quần áo xong, nhân tiện xử lý kỹ mái tóc xoăn dài, phần tóc mái được cô chia ba bảy rồi vén qua hai bên, để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn.
Lúc Thẩm Viên Tinh ra khỏi phòng tắm sau khi rửa mặt xong, Lâm Kiều và Lý Thành Hoan cũng lần lượt rời giường.
Hai cặp mắt ngái ngủ mơ màng nhìn thấy phong cách của Thẩm Viên Tinh thay đổi thật nhiều thì sững sờ.
Lâm Kiều phản ứng trước, đồng tử giãn ra thật nhanh, bị sự xinh đẹp làm cho á khẩu thật lâu.
Cuối cùng, Lý Thành Hoan nói ra những lời trong lòng cô, “Mẹ kiếp Tinh Tinh, cậu muốn đẹp hơn quy định phải không!”
“Làm gì đó, chịu đủ thử thách ở nhân gian nên chuẩn bị quay về trời làm tiên nữ à?”
Thẩm Viên Tinh bị chọc cười, thuận tay vén một lọn tóc trước ngực ra sau vai, khẽ nhếch cằm, ngũ quan tươi tắn nở rộ sự quyến rũ dưới nắng sớm.
Chỉ nhìn thoáng qua, cặp mắt hồ ly của cô dường như có móc câu, móc chặt trái tim đám Lâm Kiều.
Trong ký túc xá yên tĩnh đột nhiên rú lên gào thét, bầu không khí quá náo nhiệt, Thẩm Viên Tinh không có thời gian để cảm thấy buồn nữa.
Một hàng bốn người sửa soạn xong thì đi ra ngoài ăn sáng, nhân tiện khiến cả căn tin kinh ngạc một trận, sau đó lại đến lớp học, để những người quen nhìn phong cách dịu dàng ngọt ngào của Thẩm Viên Tinh gặp lại phong cách xinh đẹp động lòng người trước đây của cô.
Tình hình bình tĩnh và tốt đẹp không kéo dài lâu lắm.
Sau khi lớp học buổi sáng kết thúc, trong lúc xếp hàng mua đồ ăn trong căn tin, Thẩm Viên Tinh lấy di động gọi cho Hoắc Minh Đào.
Vừa gọi điện thoại, cô vừa chào đám Lâm Kiều, tự mình đi trước.
Ra khỏi căn tin trường, Hoắc Minh Đào nghe điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói chột dạ của chàng trai, “Tinh Tinh……”
“Một giờ chiều, gặp ở quán cà phê Trăm Vị ở trung tâm thành phố.”
“Không phải nói chia tay hay sao, vậy gặp mặt chia sạch sẽ đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Viên Tinh trực tiếp cúp điện thoại.
Sở dĩ cô chọn quán cà phê ở trung tâm thành phố là bởi vì Thẩm Viên Tinh không muốn bị người quen bắt gặp cô và Hoắc Minh Đào chia tay.
Cô sợ mình không khống chế được bản thân, gây ầm ĩ với anh sẽ rất khó coi.
–
Một giờ chiều, quán cà phê Trăm Vị ở trung tâm thành phố.
Thẩm Viên Tinh gọi một ly Lam Sơn, ngồi vắt chéo chân ở trong góc tiệm gần cửa sổ.
Hoắc Minh Đào nhìn thấy cô ngay lập tức.
Cô mặc màu đỏ rực rỡ giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, tươi sáng và quyến rũ động lòng người.
Mái tóc xoăn dài khoác lên vai, phần tóc mái được cắt ngang vì anh cũng bị vén ra, để lộ vầng trán trắng nõn.
Trong chớp mắt, tim Hoắc Minh Đào đập nhanh hơn.
Dường như anh trở về thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, tìm lại cảm giác tim đập thình thịch.
“Ở đây.” Thẩm Viên Tinh cũng thấy anh.
Cái nhìn dành cho anh giống như tảng băng rơi vào trong xương.
Lạnh đến mức Hoắc Minh Đào thầm rùng mình.
Anh do dự một lúc mới lê chân đi tới.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tự nhiên hào phóng nhưng lạnh lùng của Thẩm Viên Tinh ra hiệu, Hoắc Minh Đào ngồi xuống đối diện cô.
Lúc này, Thẩm Viên Tinh mới không nhìn anh nữa, lấy di động ra, mở tấm ảnh lên, đặt thẳng trước mặt Hoắc Minh Đào.
“Đây là lý do anh chia tay với tôi, đúng không?”
Chàng trai nhìn màn hình di động của cô, bị tấm ảnh thân mật kia làm cho giật mình khiến tim đập loạn nhịp.
Nhưng không phủ nhận câu hỏi của Thẩm Viên Tinh.
“Nhân tiện hỏi một chút, hai người đã phát triển đến mức nào?”
Cô không hỏi bọn họ bắt đầu từ khi nào, bởi vì đã mơ hồ có đáp án trong lòng.
Hơn nữa, Hoắc Minh Đào căn bản không trả lời được mấy câu hỏi này.
Sự im lặng trải dài trên bàn một hồi lâu.
Cuối cùng, Thẩm Viên Tinh cười khẽ, cố nén nước mắt, “Thôi, không cần hỏi nữa.”
“Cứ như vậy đi.”
Nói xong, đưa tay tháo sợi dây chuyền mà Hoắc Minh Đào tặng cô cách đây không lâu, ném tới trước mặt anh.
Khóe môi vẫn nhếch lên.
“Chia tay vui vẻ.”
“Tháo đồng hồ trả lại cho tôi, vậy mới coi như chúng ta thanh toán xong.”