Sự kinh ngạc lấp đầy trong lòng Thẩm Viên Tinh. Con ngươi của đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi giãn ra, khuôn mặt trắng nõn có vẻ cứng ngắt, tim đập rất nhanh.
Sau một lúc lâu, cô mới có phản ứng. Nhẹ nhàng trả lời có.
Khi Từ Thành Liệt cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay cô, Thẩm Viên Tinh liếc nhìn một loạt tài liệu và thẻ ngân hàng trên bàn, “A Liệt, vừa rồi anh nói tiền tiết kiệm……”
“Tám con số, em không tin thì có thể tự coi sổ tiết kiệm.” Khóe miệng Từ Thành Liệt nhếch lên. Từ giọng nói hơi run run của Thẩm Viên Tinh, anh mơ hồ nghe thấy sự nghi ngờ của cô đối với thu nhập của anh.
Có lẽ cô không tin anh có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy với mức lương hàng tháng và cổ tức hàng năm từ công ty của cậu mình.
Vì thế, Từ Thành Liệt lấy di động ra, nói cho Thẩm Viên Tinh biết nghề phụ của mình.
“Chu Ngô Trịnh Vương, em còn nhớ không?” Người đàn ông lấy ra APP của một trang web tiểu thuyết nào đó, và lý lịch của tác giả, “Thật ra từ lúc học trung học phổ thông, anh đã bắt đầu viết lách trên mạng.”
“Có lẽ do may mắn, đến nay anh đã viết được bốn cuốn sách, phản hồi khá tốt.”
“Ngoài ra…… vào mùa xuân năm sau, sẽ có một buổi ký tặng sách. Lúc đó, em có thể cùng anh tham dự với tư cách là bà Từ không, Tinh Tinh?”
Từ Thành Liệt không ngừng huyên thuyên, lo giao toàn bộ tài sản của mình cho Thẩm Viên Tinh.
Hoàn toàn không chú ý Thẩm Viên Tinh kinh ngạc tới mức nào khi cầm di động của anh coi lý lịch của tác giả.
Chu Ngô Trịnh Vương…… là Từ Thành Liệt?!
Khi còn học đại học, cô đã đọc tiểu thuyết của anh theo lời giới thiệu của Tô Mộng, lúc ấy hình như còn đề cập với Từ Thành Liệt……
Anh chàng này! Từ Thành Liệt giấu bí mật “Chu Ngô Trịnh Vương” với cô lâu như vậy!!
“Tinh Tinh?”
“Từ Thành Liệt…… Anh còn bí mật nào khác giấu em không?”
Hai người gần như nói cùng một lúc, nhưng giọng Từ Thành Liệt bị giọng Thẩm Viên Tinh đè xuống. Lúc này cô đang tập trung suy nghĩ, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt sáng quắc.
Từ Thành Liệt sửng sốt, lắc đầu: “Không có, chỉ có chuyện này…… Tại anh thấy hơi khó nói.”
Thẩm Viên Tinh cắn môi, sau một hồi lâu vẫn không thể nín cười, “Vậy em hỏi anh, chúng ta xa nhau mấy năm, anh có từng……”
Thật ra cô hỏi vậy vì muốn giảm bớt căng thẳng khi được cầu hôn. Từ Thành Liệt chỉ yêu một lần, là yêu cô. Thẩm Viên Tinh biết rõ điểm này hơn ai hết.
Cho nên điều cô hỏi không phải là tình sử của Từ Thành Liệt, mà bởi vì Thẩm Minh Xuyên nói bọn họ thường đến KTV uống rượu, ca hát, cùng nhau vui vẻ, vì vậy cô nghĩ đến chuyện khác.
Suy cho cùng, ai cũng biết, đàn ông rất khó cưỡng lại sự cám dỗ.
Bất kể là về mặt tiền tài hay là sắc đẹp.
Từ Thành Liệt hiểu ý Thẩm Viên Tinh, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không có.”
“Anh là người đàn ông của em.” Giọng điệu của anh rất kiên định, Thẩm Viên Tinh giật mình. Đột nhiên cô hối hận, tại sao lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
Hai người im lặng một lát, Từ Thành Liệt giơ bàn tay có đeo nhẫn của Thẩm Viên Tinh lên, nâng niu thưởng thức.
Đôi môi mỏng cong lên, ý cười gần như tràn ra khỏi mắt, “Cuối cùng anh cũng chờ được ngày hôm nay, Tinh Tinh.”
“Em có biết chữ ký WeChat của anh là gì không?”
Khi Từ Thành Liệt ngước mắt nhìn cô, tim Thẩm Viên Tinh lỡ một nhịp.
Cô thật thà gật đầu, “Mong có được một ngôi sao, đến khi đầu bạc cũng chẳng xa nhau.”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tới gần, muốn hôn cô, hơi thở ấm áp lan đến gần mũi Thẩm Viên Tinh, nói từng chữ một: “Tốt quá, cuối cùng anh đã được như ước nguyện.”
Thẩm Viên Tinh không thể cưỡng lại sự cám dỗ của người đàn ông này, cô hôn Từ Thành Liệt.
Sự tán tỉnh ngẫu nhiên của cô xuýt nữa khiến cả hai đi làm trễ.
–
Buổi trưa, Từ Thành Liệt và Thẩm Minh Xuyên cùng nhau ăn cơm ở căn tin trường học.
Lúc đó, Thẩm Minh Xuyên kêu lên một tiếng, kích động chụp cánh tay Từ Thành Liệt, “Tin tức sốt dẻo! A Liệt!”
Từ Thành Liệt liếc nhìn anh, nể tình anh là em trai của Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt lặng lẽ rút cánh tay ra, nhàn nhạt đáp lại: “ Thầy giáo nào lại kết hôn?”
“Hay là đổi bạn gái?”
“Cái gì, tớ đang nói về chị của tớ.” Thẩm Minh Xuyên trừng anh, đưa điện thoại tới trước mặt anh, “Chị tớ đổi tên và chữ ký WeChat!”
Vừa nghe thấy có liên quan đến Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt lập tức trở nên hăng hái. Dán chặt mắt vào giao diện điện thoại di động của Thẩm Minh Xuyên, Từ Thành Liệt sửng sốt.
Đúng như lời Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Viên Tinh đã đổi tên WeChat và chữ ký cá nhân.
[Ngôi sao]
[Cả đời này sẽ không phụ lòng người hái sao.]
Đơn giản và rõ ràng, nhưng giống như mũi tên của thần Cupid, một phát trúng ngay tim Từ Thành Liệt.
“Tên cặp đôi của hai người à?” Thẩm Minh Xuyên muộn màng nhận ra, tên WeChat và chữ ký của Từ Thành Liệt.
Cũng ý thức được, mình quá ngốc khi chủ động ăn thức ăn cho chó của hai người bọn họ.
Quả nhiên, sau khi Từ Thành Liệt hoàn hồn, đôi môi mỏng cong lên, trong đôi mắt sâu hiện lên ý cười mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều, “Đây không phải là chuyện bình thường hay sao, có gì phải ngạc nhiên.”
“A Xuyên, bình tĩnh nào.”
Thẩm Minh Xuyên: “……”
Anh nhìn chằm chằm Từ Thành Liệt một hồi, rời khỏi căn tin, trở lại văn phòng, mặt Từ Thành Liệt vẫn rạng rỡ.
Thẩm Minh Xuyên thầm thở dài, nhớ tới lời thúc giục của ông nội, và lời dặn dò của ba, anh đặt tay lên vai Từ Thành Liệt: “A Liệt, cậu định khi nào đưa chị tớ về nhà cậu?”
“Ông nội tớ và ba tớ thiếu kiên nhẫn, chị tớ đã 30 tuổi……”
“Nhanh lắm, có thể xảy ra trong năm nay.” Từ Thành Liệt cắt ngang những lời dong dài của anh, “Chị cậu đã đồng ý với lời cầu hôn của tớ, bước tiếp theo là gặp ba mẹ, hai nhà cùng nhau dùng bữa…… đính hôn hay gì đó.”
“Có lẽ cuối năm, cậu phải sửa lại gọi tớ là anh rể.”
Thẩm Minh Xuyên sửng sốt, anh muốn hai người tiến triển nhanh một chút, dù sao năm nay Thẩm Viên Tinh đã 30.
Nhưng anh không ngờ, tiến triển quá nhanh! Cuối năm sẽ kết hôn?!
“À, cuối tuần này tớ đưa chị cậu về nhà ăn cơm, cậu cũng đi chung luôn đi.”
“Có rảnh thì giúp tớ liên lạc với người nhà của cậu, tớ đoán là chị cậu không có thời gian dẫn tớ về gặp họ, cậu xem thử họ có rảnh tới Nguyệt Thành chơi mấy ngày không.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Nhân tiện tìm hiểu tớ?”
Từ khi cầu hôn Thẩm Viên Tinh thành công vào buổi sáng, Từ Thành Liệt suy nghĩ rất nhiều về chuyện sau này. Về chuyện kết hôn, anh không trông cậy Thẩm Viên Tinh có thể dành nhiều thời gian, hay tốn nhiều sức lực để lên kế hoạch với anh.
Công việc của cô vừa bận vừa mệt, anh không muốn lãng phí thời gian cô ở bên anh.
Sau một lúc lâu, Thẩm Minh Xuyên mới lên tiếng, dò hỏi địa điểm và thời gian gặp nhau cuối tuần.
Cuối cùng, anh vỗ mạnh vào vai Từ Thành Liệt, “Quả nhiên là cậu, A Liệt. Chuyện gì liên quan đến chị tớ thì cậu không hề hàm hồ.”
Dù thế nào đi nữa, Từ Thành Liệt chu đáo và toàn diện hơn nhiều người đàn ông trong việc sắp xếp cho ba mẹ đôi bên gặp nhau.
Tuy chỉ là điều nhỏ nhặt, nhưng cũng đủ để nhận ra sự coi trọng và tình cảm của anh dành cho Thẩm Viên Tinh.
Thẩm Minh Xuyên nghĩ, ông nội và ba sẽ khá hài lòng đối với con rể tương lai như Từ Thành Liệt.