Cảm giác về phương hướng của thị vệ không tồi, thái dương vừa mới khuất bóng, bọn họ đã tới thành Romagni.
Đây là một tòa thành nhàn nhã, không phồn hoa như Fariel, cũng không vội vàng ồn ào náo động như Fariel.
Thị vệ hỏi thăm đường đến phân bộ của nghiệp đoàn ma pháp, nhưng hỏi ba người cả ba đều không biết.
Ma pháp sư than thở: “Dân chúng nơi này quá ngu muội ! Ngay cả nghiệp đoàn ma pháp cũng không biết.”
Ciro đột nhiên lên tiếng: “Đối với bọn họ, ma pháp chắc là sự tồn tại dư thừa.”
Ma pháp sư rất muốn phản bác lời hắn, bởi vì câu nói này vô cùng vũ nhục tôn nghiêm của ma pháp sư. Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, tháng này còn chưa nhận được tiền lương, cuối cùng ma pháp sư đành kiềm chế xung động.
Một thị vệ nói: “Khi ta còn là dân thường, ma pháp đối với ta là sang quý, nguy hiểm và không thể lý giải .”
Ma pháp sư: “Ngươi chắc chắn không phải sinh ra ở đế đô.” Ở Fariel, tất cả mọi người tôn kính ma pháp sư, tôn trọng ma pháp.
Thị vệ: “Đúng vậy. Ta không phải, nhưng toàn bộ đế quốc có được mấy người sinh ra ở đế đô?”
Ma pháp sư nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: “Học viện ma pháp hàng năm đều tuyển rất nhiều học sinh đến từ khắp nơi trong cả nước, chứng tỏ ở phần lớn địa phương dân chúng vẫn có nhận thức chính xác về ma pháp sư. Bọn họ khát vọng được xưng là ma pháp sư, khát vọng nắm giữ ma pháp, khát vọng được người tôn kính!”
Thị vệ: “Nhưng không phải ai cũng có thiên phú ma pháp xuất sắc .”
Ma pháp sư nhíu mày: “Rốt cục ngươi muốn nói gì?”
“Công bằng, hoặc là, cái gì đó?” Thị vệ nhún vai ,“Kỳ thật ta cũng không rõ.”
Ma pháp sư: “Ngươi là kỵ sĩ, thời điểm ngươi cầm kiếm chiến đấu với người cầm dao thái rau, ngươi cảm thấy công bằng lắm sao?”
“Không, tuyệt không.” Thị vệ ngừng một chút, “Bởi vì quy tắc kỵ sĩ ràng buộc chúng ta không được ra tay với kẻ yếu.”
Ma pháp sư: “…” Ma pháp sư chưa từng có quy tắc này.
Ciro: “Ta nghĩ chẳng qua cậu ta cảm thấy ngươi dùng hai chữ ngu muội để hình dung dân chúng nơi đây thì không quá thỏa đáng.”
Ma pháp sư: “…” Tuy y và thị vệ không có tâm linh tương thông, nhưng y có thể khẳng định trăm phần trăm rằng suy nghĩ kia tuyệt đối không phải của thị vệ, cho nên, nó chỉ có thể là suy nghĩ của hoàng thái tử. Y rất thức thời khiêm tốn nói: “Là ma pháp sư, tôi chỉ muốn khiến cho nghiệp đoàn ma pháp nổi tiếng hơn chút.”
Thị vệ đi hỏi đường rốt cục đã trở lại. Có điều không phải hỏi được đường, mà là tự mình tìm được.
Phân bộ của nghiệp đoàn ma pháp nằm trong một cái ngõ nhỏ phi thường phi thường nhỏ hẹp âm u, bảng hiệu bám đầy bụi, cửa sổ bám đầy bụi, căn nhà bám đầy bụi, nếu không phải thị vệ đi theo một ma pháp sư lang thang, gã nhất định không tìm thấy nơi đó.
Bố trí trong phòng sạch sẽ hơn bên ngoài nhiều, mặt bàn bị lau đến sáng bóng trong suốt, một mỹ nữ tóc đỏ dáng người cao gầy đứng ở sau bàn, con ngươi xanh đậm khi nhìn thấy Ciro tiến vào thì hơi sáng lên, khóe miệng nhanh chóng trưng ra một nụ cười sáng lạn, “Hi. Có gì cần tôi hỗ trợ sao?” Nói xong, nửa người trên cố ý vô tình hơi ngả về trước, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng cọ cọ mặt bàn, giống như tùy thời sẽ từ trong quần áo bắn ra.
Nhưng ngoại trừ Soso, mọi người đều rất trấn định, chỉ có Soso hơi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
“Chúng tôi muốn sử dụng ma pháp trận không gian.” Ma pháp sư lấy ra từ túi không gian huân chương ma pháp sư của mình, cái này đại biểu cho cấp bậc ma pháp của y .
Mỹ nữ tóc đỏ đảo mắt qua tấm huân chương, “A. Hóa ra là ma pháp sư cấp bảy các hạ, thật thất lễ.” Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt cô nàng giống như đang bảo hôm nay thời tiết thật tốt, rất thích hợp đi chơi ngoài thành.
Ma pháp sư có chút xấu hổ, “Có thể nhờ cô đưa chúng tôi đến truyền tống trận không?”
“Cái đó vô dụng từ lâu rồi.” Mỹ nữ tóc đỏ phất tay.
Thị vệ đi tìm đường lúc trước nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy một vị ma pháp sư lang thang bước vào đây, xin hỏi ông ta hiện giờ ở đâu?”
Mỹ nữ tóc đỏ liếc mắt nhìn gã một cái, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Anh đang chất vấn tôi hả?”
Thị vệ nhíu mày.
Ciro nói: “Nêu điều kiện xem.”
Ánh mắt mỹ nữ tóc đỏ đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, “Anh có biết phiền não lớn nhất của một mỹ nữ là gì không? Chính là đang tuổi thanh xuân như hoa như ngọc lại không tìm được bạn đời xứng đôi . Nếu tôi nói tôi vừa ý anh, anh có thể lưu lại vì tôi không?”
Thân mình Soso vô thức dịch sát về phía Ciro.
Một tay Ciro ôm vai cậu. Nếu không phải thời gian quá mức cấp bách, hắn rất sẵn lòng lưu lại nghe cô nàng huyên thuyên, để cho bất kể thân thể hay tâm linh Soso đều gần hơn chút nữa, có điều hiện giờ hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp. Hắn nắm tay Soso, nâng lên đặt trên mặt quầy.
Ánh mắt mỹ nữ tóc đỏ lơ đãng đảo qua, lập tức nụ cười cứng đờ, “Nhẫn đầu ưng? Hoàng thái tử?” Cô nàng đánh giá Soso, như thể muốn tìm ra trên người cậu dấu vết tương tự với hoàng thái tử tóc đen mắt đen trong lời đồn.
Ciro nói: “Em ấy là vị hôn phu của ta, vương tử Julan Soso.”
Mặt mỹ nữ tóc đỏ nháy mắt đỏ bừng. Cô nàng đột nhiên hiểu ra mình vừa đùa giỡn ai.bg-ssp-{height:px}
Ciro nhắc nhở: “Truyền tống trận?”
Cho dù trên mặt hắn mang theo mỉm cười, nhưng mỹ nữ tóc đỏ không dám khiêu chiến giới hạn của hắn, lập tức xoay người đi trước dẫn đường.
Ciro nắm tay Soso đi theo cô nàng, thờ ơ hỏi: “Nơi này có nhiều ma pháp sư xuất nhập không?”
“Không, bình thường thành Romagni giống như đứa trẻ bị vứt bỏ trong giới ma pháp, ờ, có điều trước đó có một đám ma pháp sư vừa đến đây.” Cô nàng dừng một chút, đột nhiên dùng ánh mắt kỳ dị quay đầu nhìn Ciro.
Ciro: “Là ma pháp sư hoàng gia đế quốc ?”
Mỹ nữ tóc đỏ “a” một tiếng,“Quả nhiên là thật sao? Tôi không cẩn thận nhìn thấy huân chương bọn họ giấu dưới ma pháp bào.” Cô nàng quay đầu, vô thức ưỡn ngực, lại nhìn thấy Soso đang nhìn nàng, lưng đang thẳng tắp lập tức khom lại, giấu ngực đi.
Ma pháp truyền tống trận nằm trong một gian phòng trống của phân bộ nghiệp đoàn ma pháp.
Có lẽ cảm nhận được bản thân là dư thừa, mỹ nữ tóc đỏ đưa họ tới cửa rồi nhanh chóng rời đi.
Đứng ở chính giữa ma pháp trận, ma pháp sư đột nhiên nói: “Lần này sẽ không phải lại bị đưa đến một nơi quái dị nào nữa chứ?”
Ciro ngẫm nghĩ: “Chúng ta có thể truyền tống đến một thành thị khác.”
Ma pháp sư: “Trước tiên loại bỏ thành Jeno.” Trải qua sự kiện vừa rồi y rất có thể sẽ có bóng ma tâm lý đối với thành Jeno đến lúc cuối đời.
Ciro: “Đến thành Althu đi.” Thấy Soso ngẩng đầu nhìn mình, hắn nhịn không được xoa xoa đầu cậu, “Đó là nơi mẫu hậu tĩnh dưỡng, cũng là địa bàn của gia tộc Telozzo.”
Ma pháp sư: “Được, tôi dẫn đường.”
Ba thị vệ đồng thời nhìn y.
Ma pháp sư bất mãn: “Thu lại nghi ngờ trong mắt các ngươi ngay, ta nói rồi, lần trước là cạm bẫy. Chẳng qua ta xui xẻo dẫn các ngươi cùng đi vào.”
Ciro: “Để ta đến đi.”
Ma pháp sư buồn bực: “Điện hạ, lần trước thật sự là…”
“Ta biết. Nhưng ta cho rằng đối với thành Althu chắc là ta quen thuộc hơn.” Ciro đã nói vậy, ma pháp sư đương nhiên không có lý do phản đối.
Ma pháp trận truyền tống bọn họ đến phân bộ của nghiệp đoàn ma pháp trong thành Althu.
Vừa đến nơi, bọn họ liền phát hiện chung quanh im ắng, toàn bộ phân bộ nghiệp đoàn ma pháp giống như bị dọn sạch.
“Điện hạ, nơi này là thành Althu sao?” Thị vệ hỏi.
Ciro đáp: “Phải.” Hắn cau mày, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm bất hảo. Hắn vốn định từ nơi này đi thẳng tới Fariel, nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến hắn nhịn không được muốn tìm hiểu đến cùng.
Đoàn người chậm rãi đi ra ngoài, còn chưa tới cửa, đột nhiên có một đám người xông vào, trong tay cầm trường kiếm, nhanh chóng bao vây bọn họ vào giữa.
Thị vệ và ma pháp sư bên người Ciro đều tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Các ngươi là ai?!” Bọn họ đề phòng .
Ciro không nói gì, Soso tự giác giơ nhẫn ra.[=)). Em nó ý thức quá nha]
“Điện hạ?!”
Trên mặt mọi người viết rõ hai chữ khiếp sợ.
Chỉ chốc lát sau, một lão giả râu bạc trắng vội vàng chạy tới .
“Hoàng thái tử điện hạ.” Vừa nhìn thấy Ciro, ông ta lập tức hành lễ.
“Thúc công.” Ciro mỉm cười, đưa tay ôm lấy ông ta.
Lão giả ôm lại, hỏi: “Điện hạ sao lại đến thành Althu?”
Ciro: “Nói ra rất dài, nghiệp đoàn ma pháp thành Althu sao lại biến thành như vậy?”
Lão giả: “Không chỉ nghiệp đoàn ma pháp, hiện giờ toàn bộ thành Althu đều đang giới nghiêm! Không, phải nói là, hơn phân nửa thủ đô đế quốc đều đang ở trong tình trạng giới nghiêm!”