Olivia nói: “Người không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ.”
“Cho nên tớ mới vạch kế hoạch cho tương lai.” Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu, nhìn thái dương đang dâng lên nơi chân trời.
“Tớ không ngại trong tương lai cậu vứt bỏ tên trượng phu đầu heo kia, nhưng Ciro vô tội! Thằng bé là con cậu!” Olivia hít một hơi thật sâu, như thể muốn áp chế phẫn nộ ngập đầy. Vào lúc này giữa hai người phải có một kẻ tỉnh táo, tìm về lý trí đã mất!
Hoàng hậu Samantha không nói gì.
Olivia nhìn bóng dáng nàng, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, “Cậu chuẩn bị làm thế nào?”
Hoàng hậu Samantha chậm rãi xoay người, “Olivia, cậu có còn là bạn tớ không?”
Olivia: “Những lời này phải do tớ hỏi cậu. Cậu vẫn còn là người bạn năm đó của tớ sao?”
Hoàng hậu Samantha hạ mắt: “Nếu đã không phải, cô không có quyền chất vấn ta bất cứ chuyện gì.” Nàng dừng một chút, lạnh nhạt xưng hô, “Viện trưởng Olivia Fingen.”
Olivia chỉ cảm thấy toàn thân trong chốc lát rơi vào hầm băng, trong chốc lát phóng lên biển lửa, thân thể lúc lạnh lúc nóng, tim đập không ngừng. Bà nhìn chằm chằm cặp mắt bình tĩnh đến đáng sợ kia, nói từng chữ từng chữ: “Nếu đây là đáp án của ngài, như vậy đáp án của ta chỉ có thể là… chúng ta không còn là bạn bè nữa!” Nói xong, bà trực tiếp đẩy cửa bước đi!
Hành lang vang lên tiếng chân phẫn nộ, như muốn giẫm nát sàn nhà.
Hoàng hậu Samantha nhìn cánh cửa lung lay, ánh mắt phức tạp.
Cánh cửa liên thông cách vách bị gõ nhẹ, một lát sau, cửa dịch chuyển, nhẹ nhàng mở ra.
Một người toàn thân bị vây trong áo choàng đen ngồi trên xe lăn, chậm rãi lăn bánh xe lại đây.
Hoàng hậu Samantha quay đầu nhìn hắn, sóng gió trong mắt từ từ bình ổn. Nàng ngồi xổm xuống, khẽ dựa đầu vào đầu gối hắn.
Người kia vươn bàn tay giấu trong bao tay, dịu dàng vuốt tóc nàng.
“Em rất khổ sở.” Hoàng hậu Samantha thấp giọng.
Người kia lẳng lặng nghe.
“Đây là lòng tin em kiên trì hơn hai mươi năm, em không thể từ bỏ nó.” Hoàng hậu Samantha nói, “Nhưng em không muốn thương tổn Ciro. Anh có trách em không?”
Người kia ngừng tay.
Hoàng hậu Samantha ngẩng đầu nhìn hắn.
Người kia chầm chậm lắc đầu. Động tác này hình như rất khó đối với hắn, cho nên hắn thực hiện động tác này xong, không cử động chút nào nữa.
“Nhưng em không thể không thương tổn nó.” Nàng đứng lên, xoay người nhìn mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Chúng ta chỉ có một mảnh không trung. Ánh sáng và bóng tối, chung quy phải có một bên thất bại.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Người kia chấn kinh, hai tay đặt trên bánh xe, cố gắng muốn lui về phòng mình.
Hoàng hậu Samantha nhíu mày không vui, đi ra cửa.
Đối phương dường như không ngờ hoàng hậu đích thân ra mở cửa, vội dừng bước, khom người bẩm báo: “Bệ hạ, như ngài dự đoán, viện trưởng Barnett đang có kế hoạch vào cung ủng hộ hoàng đế bệ hạ đoạt lại quyền khống chế đế đô.”
Hoàng hậu Samantha: “Rhodes, ngươi hữu dụng hơn so với tưởng tượng của ta.”
Nếu Ciro hoặc Soso ở trong này, nhất định sẽ rất kinh ngạc khi thấy người trước mắt, bởi vì người đó chính là ma pháp sư cung đình Rhodes, lúc trước bị hoài nghi là nội ứng của Mundra, cuối cùng lại mất tích đầy thần bí.
Rhodes vội cúi người: “Là hoàng hậu bệ hạ khoan hồng độ lượng tha thứ cho tôi lúc trước phản bội hoàng thái tử điện hạ, mới khiến cho tôi có cơ hội tái sinh. Có thể cống hiến sức lực cho hoàng hậu bệ hạ là vinh hạnh của tôi.”
Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt liếc mắt: “So với miệng lưỡi trơn tru hiện tại của ngươi, ta thích ngươi trầm mặc ít lời như trước kia hơn.”
Rhodes nghiêm mặt: “Dạ.”
Hoàng hậu Samantha: “Ta muốn gặp phu nhân Rachel.”
Rhodes sửng sốt, thử thăm dò: “Là… lén mời đến sao?”
Hoàng hậu Samantha: “Cô ta biết mình nên đến thế nào.”bg-ssp-{height:px}
“Dạ.” Rhodes xoay người, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua căn phòng bên cạnh phòng ngủ của hoàng hậu.
Nếu lúc này ông ta đột nhiên quay đầu lại, nhất định sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt bình tĩnh vô ba của hoàng hậu Samantha toát ra sát ý thâm trầm yên lặng.
Đợi một giờ không thấy Olivia, cuối cùng Ciro quyết định đi tiếp một chuyến tới hoàng cung.
Hắn có quá nhiều thắc mắc muốn cởi bỏ. Dù hắn ôm mối nghi ngờ cực lớn với lời của phu nhân Rachel, nhưng theo bản năng vẫn không muốn đi tìm hoàng hậu Samantha chứng thực. Dưới tình huống như vậy, người duy nhất có thể làm sáng tỏ sự tình chính là Kastalon II.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày mang tâm tình nào khác ngoài kháng cự và khinh bỉ mà đi vào phòng ngủ của lão.
Vincent đưa hắn tới, giúp hắn giải quyết hai thị vệ canh cửa, sau đó tìm vị trí an toàn lại có tầm nhìn tốt ngồi chờ.
Ciro gõ cửa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh thật lâu, rồi mới xuất hiện một giọng khàn khàn, “Vào đi.”
Ciro đẩy cửa, mùi rượu xông vào mũi.
Kastalon II ngồi trên sa lông, lộ ra nửa cái đầu.
Rèm chỉ che một nửa cửa sổ, nắng sớm chiếu vào qua nửa còn lại.
“Phụ thân.” Ciro nhẹ giọng.
Thẩn thể Kastalon II cứng đờ, nửa ngày sau mới lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Ciro đóng cửa, “Ta có lời muốn hỏi ông.”
Kastalon II quay đầu, nhìn thấy hắn chỉ đến một mình, hơi thả lỏng thân thể, hừ lạnh: “Hôm qua chỉ trích còn chưa đã nghiền sao? Hôm nay chuẩn bị tiếp tục?”
Ciro: “Ta muốn bình tĩnh nói chuyện với ông.”
Kastalon II kinh ngạc nhìn hắn, rốt cục thu hồi móng vuốt sắc nhọn, “Nói chuyện gì?”
Ciro: “Độc dược hại chết anh trai thật sự không phải do ông đưa cho phu nhân Rachel?”
Kastalon II cau mày: “Ta không đưa độc dược cho bất kỳ kẻ nào, còn nữa, anh trai ngươi không phải do Rachel hại chết!”
Ciro: “Bà ta đã thừa nhận.”
“Ngươi cho rằng ta tin lời nói dối ngây thơ muốn chia rẽ quan hệ giữa ta và nàng của ngươi sao?” Kastalon II phẫn nộ nhìn hắn.
Ciro hít một hơi thật sâu. Cho dù hắn đã thay đổi cách nghĩ về lão, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm chỉ số thông minh hạng nhất này. “Được rồi. Chúng ta nói sang chuyện khác. Ông và mẫu hậu, hai người là tự do yêu đương sao?”
“Cái gì?” Kastalon II nhíu chặt mày, nhìn thanh niên trước mắt trông rất giống con lão nhưng thật sự rất khiến lão hoài nghi là một người khác, “Rốt cục ngươi muốn hỏi cái gì?”
Ciro: “Ông có phải người yêu đầu tiên của mẫu hậu không?”
Kastalon II: “Có phải ngươi nghe được lời đồn nào đó bên ngoài không?” Lão tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
Ciro không phủ nhận.
Kastalon II ngẫm nghĩ: “Ta không phải mối tình đầu của nàng. Mối tình đầu của nàng là một thằng nhãi tên là, là Paul Kallen. Lúc ấy chúng ta đồng thời theo đuổi mẫu thân ngươi. Dù hắn chỉ là một tên kỵ sĩ cấp sáu nhỏ nhoi, nhưng ta sẵn lòng cạnh tranh công bằng với hắn. So với ta hắn chỉ biết mẫu thân ngươi sớm hơn một chút mà thôi, không phải nhất định ta sẽ thua hắn. Không, ta chưa từng bại bởi hắn. Có điều thực đáng tiếc, hắn bị một trận lửa lớn cướp đi sinh mệnh. Tại sao ngươi hỏi như vậy?”
Ciro: “Bị lửa cướp đi sinh mệnh?”
Kastalon II: “Đúng vậy. Nghe nói hắn vốn muốn đi cứu người, nhưng hiển nhiên kỵ sĩ cấp sáu không phải cấp bậc đáng tin cậy lắm.”
Ciro hít một hơi thật sâu, “Có phải mẫu hậu vẫn luôn giành ích lợi cho ba đại gia tộc?”
“Ta thật vui vẻ khi thấy ngươi đã nhìn rõ điểm này!” Sắc mặt Kastalon II thoáng coi được chút. Lão buông chén rượu trong tay, đi tới trước mặt Ciro, “Nhưng ngươi không cần hận nàng. Nàng chỉ bị những kẻ đó mê hoặc quá sâu, căn bản không hiểu chính trị là cái gì! Chỉ cần hoàn toàn chèn ép được ba đại gia tộc, nàng lập tức sẽ hiểu ra ai mới là chúa tể chân chính của đế quốc. Ngươi là con ta, hẳn phải đứng về phía ta, chứ không phải mở mắt trừng trừng nhìn nàng bị những kẻ đó lợi dụng.”
Ciro: “Ông cho là như thế?”
“Đương nhiên! Hopkin Charlie! Murdoch Dana! Bọn chúng đều là ác ma hút máu.” Kastalon II khó giấu chán ghét, “Nếu hiện giờ chúng đứng ở phía sau ngươi, chứng tỏ chúng muốn hút máu trên người ngươi, đạt được những điều mình muốn. Vĩnh viễn không thể tin tưởng bọn chúng, vĩnh viễn không thể để cho chúng chi phối tư duy của ngươi! Nếu không rất nhanh ngươi sẽ vạn kiếp bất phục.” Lão càng nói càng kích động, xoay người cầm lấy chén rượu trên bàn, đem số rượu còn lại một hơi uống sạch!