Nhà ăn như bị ma pháp hóa đông, thành viên quân đoàn ma thú xấu hổ cứng đờ tại chỗ. Mới vài ngày không gặp, không ngờ tính nhẫn nại của Audis càng giảm sút. Quân đoàn Tulip đang vui sướng khi người gặp họa, nhưng vừa chạm phải đôi mắt lạnh như băng của Audis, vui sướng liền tắt ngúm.
Mặt Audis không chút thay đổi xuyên qua hơn phân nửa nhà ăn, tùy tiện tìm một vị trí đặt mông ngồi xuống.
Kenneth bưng một mâm đồ ăn bước tới, đặt trước mặt hắn.
Audis chẳng thèm nhìn, trực tiếp ăn luôn.
“Hai ngày trước cậu nói đang học ma pháp mới, có tiến bộ à?” Kenneth uống cà phê.
Audis chậm rãi ờ một tiếng.
Kenneth biết tính tình của hắn. Nếu hắn không muốn nói, y cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ yên lặng nhìn hắn ăn.
Ăn xong, Audis dùng khăn lau miệng, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Kenneth giúp hắn thu dọn bàn ăn.
Chờ bóng dáng Audis hoàn toàn biến mất ở cửa nhà ăn, không khí mới phá băng. Không ít người quân đoàn Tulip đều nhỏ giọng cười nhạo Audis vô lễ và biểu hiện uất ức của quân đoàn ma thú vừa rồi. Đoàn viên lâu năm của quân đoàn ma thú đã quen với tác phong của Audis, nhưng những đoàn viên mới lúc trước còn hoan hô nhiệt tình nay đều ôm một bụng lửa giận rời nhà ăn.
Patrick nhỏ giọng bảo Soso: “Nhất định là người hầu của Audis về gia tộc báo tin, không ai đưa cơm cho hắn, cho nên hắn mới xuất hiện ở nhà ăn.”
Soso hỏi: “Bình thường anh ta không đến đây sao?”
“Bởi vì hắn không thích lãng phí thời gian trên đường.” Frank nói, “Cuộc sống của hắn chỉ có hai việc, học tập và khiêu chiến.”
Patrick nói: “Ngoại trừ buồn chán và tẻ nhạt, tớ không nghĩ ra từ nào khác để hình dung về cuộc sống của hắn.”
Soso nói: “Tớ cảm thấy anh ta thực vất vả.”
Patrick nghi hoặc: “Vất vả?”
“Ừ. Bởi vì bị gởi gắm kỳ vọng quá lớn chăng? Cho nên phải học tập không ngừng, không thể dừng bước.” Soso nhớ tới Dilin. Dilin cũng là thiên tài, cũng thực cố gắng, nhưng nỗ lực của anh ấy và Hydeine không tách rời, cho nên anh ấy không cô độc. Vừa rồi nhìn đến bóng dáng Audis, cậu lại cảm thấy một nỗi cô độc tự đáy lòng.
Frank chậm rãi nói: “Được gọi là thiên tài ai cũng phải chú ý là nguyện vọng của hắn.”
Patrick và Soso cùng quay đầu nhìn cậu.
Frank nói tiếp: “Từ nhỏ hắn đã có chí hướng rất cao.”
Patrick thắc mắc: “Trận đấu với học viện kỵ sĩ hoàng gia sắp diễn ra, không biết hắn có tham gia thi đấu hay không.”
“Có.” Frank khẳng định, “Sở thích của hắn chính là khiêu chiến.”
Màn đêm buông xuống.
Sau khi chia tay với Frank, Patrick, Soso trở về ký túc xá.
Khó có được một hôm Kenneth về ký túc xá sớm hơn cậu, thấy cậu vào cửa, y lập tức đóng ngăn kéo.
Soso sửng sốt: “Cậu muốn lấy cái gì à? Cần tớ tránh đi không?”
“Không cần.” Kenneth lạnh lùng phun ra hai chữ, xoay người vào phòng tắm.
Soso yên lặng tới trước tủ quần áo, đang chuẩn bị thay quần áo, chợt thấy Kenneth trong phòng tắm lơ đãng hỏi:“Mi qua lại rất thân thiết với bọn Frank à?”
“Ừ.” Soso đáp, “Tớ gia nhập quân đoàn Tulip.”
Kenneth rửa tay xong, một bên dùng khăn lau khô, một bên nói: “Y như dự kiến.”
Soso cởi áo khoác đồng phục, đang cởi cúc áo sơmi, lại thấy Kenneth hỏi: “Nghe nói mi cùng ăn trưa với điện hạ Ciro?” Kỳ thật cũng không phải nghe nói, lúc ấy y tận mắt nhìn thấy ngay trong nhà ăn.
Soso không thể không dừng động tác cởi cúc áo, xoay người nói: “Còn có Patrick, chúng tớ đi cùng nhau.”
“Nói những gì?”
“Không có gì. Patrick giới thiệu học viện.”
“Lúc điện hạ Ciro vào học viện, không biết bọn mi còn đang ở nơi nào ấy chứ.”
“Tớ biết mình ở nơi nào.” Chắc là Ciro rời St Paders không bao lâu liền gia nhập học viện ma pháp hoàng gia nhỉ? Khi đó cậu còn ở học viện ma pháp St Paders.
Kenneth nhìn theo mặt cậu đi xuống, thấy cái áo sơmi đã mở hai cúc và cổ áo khép hờ lộ ra da thịt trắng noãn, có chút luống cuống dời mắt sang một bên, “Tại sao không vào phòng tắm mà thay quần áo?”
Soso buồn bực: “Không phải vừa rồi cậu đang dùng sao?”bg-ssp-{height:px}
“Bây giờ không cần.” Kenneth tiện tay cầm lấy áo khoác trên giường, xoay người đi ra ngoài.
Soso đứng ngây ngẩn một lát, cầm lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Đêm trôi qua rất nhanh, cậu không biết Kenneth trở về lúc nào. Chỉ biết trước khi ngủ còn chưa thấy y trở về, sau khi rời giường y đã rời đi, chứng cớ duy nhất chứng minh y trở về đêm qua là chiếc giường hôm nay được trải phẳng phiu hơn.
Soso nhớ hôm qua Ciro nói hôm nay sẽ có ma pháp sư thổ hệ tới chơi, có thể đi xin ông ấy chỉ bảo, trong lòng không khỏi hưng phấn, ngay cả đi học cũng có chút không yên. Ăn cơm trưa xong, chẳng cần Patrick giật dây, thẳng thắn kể chuyện này luôn.
Patrick cực kỳ hâm mộ: “Ma pháp sư thổ hệ à?”
Soso nhớ tới hắn là hỏa hệ, có chút áy náy: “Để tớ hỏi Ciro xem có ma pháp sư hỏa hệ hay không.”
Patrick đã miễn nhiễm với việc cậu thường xuyên gọi thẳng tục danh của hoàng thái tử, cảm động gật đầu: “Vậy nhờ cậu.”
“Ừ.”
“Tớ sẽ coi chừng thầy Danton cho, không cần lo lắng.” Patrick trượng nghĩa vỗ vỗ ngực.
Soso cảm động: “Nhờ cậu nhé .”
“Yên tâm.”
Lần thứ hai đến biệt thự nhỏ của Ciro, Soso đã quen thuộc lắm rồi.
Canh giữ ở cửa vẫn là hai vị đội viên đội cận vệ ngày hôm qua. Chỉ có điều lần này bọn họ không cần thông báo, mà trực tiếp để cậu đi vào .
Sau khi lên lầu Soso không nhìn thấy ma pháp sư thổ hệ, chỉ thấy Gallon đang đứng trước mặt Ciro báo cáo gì đó, đại khái nghe thấy tiếng bước chân của cậu, giây phút cậu tới cửa, tiếng nói liền dừng lại.
“Vương tử điện hạ.” Gallon hành lễ.
Soso vội vàng đáp lễ.
Ciro nói: “Ma pháp sư còn đang ở trên đường, đại khái phải qua mấy giờ nữa mới đến, cậu có thể ăn chút điểm tâm trước.”
Lúc này Soso mới chú ý thấy thức ăn trên bàn trà bên cạnh rõ ràng phong phú hơn hôm qua nhiều lắm. Chẳng những có hoa quả thịt nguội, còn có các loại điểm tâm. “Cám ơn.” Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà. Tuy đã ăn no, nhưng xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn lấy hai khối điểm tâm nhỏ bỏ vào miệng.
Ciro bảo Gallon: “Ngươi tiếp tục.”
Gallon liếc nhìn Soso một cái, sau đó nói tiếp: “Trước mắt, Quang Minh thần hội không có thêm hành động gì, thế cục Sangtu tạm thời coi như ổn định. Nhưng công tước Bassekou vẫn không ngừng phái binh lính làm ầm ĩ trước trận tiền của nguyên soái Hayden, nguyên soái chưa áp dụng biện pháp gì cả.”
Soso trừng to mắt, hết nhìn Ciro lại đến Gallon, dường như muốn nói gì đó mà không dám tùy tiện cắt ngang.
Ciro gật đầu với Gallon.
Gallon thức thời lui ra.
Cireau quay đầu hỏi Soso, “Cậu muốn nói gì?”
“Dượng đánh nhau với Hayden sao?”Soso khẩn trương, “Vì tôi sao?”
Cireau tỉnh như không: “Không phải cậu đã viết thư cho Dilin à? Không có giải thích?”
“Giải thích.” Như sợ hắn hiểu lầm, Soso nói, “Tôi viết đang đi lữ hành, Dilin đọc được nhất định sẽ yên tâm .”
“Vậy cậu còn lo lắng cái gì?”
“Anh vừa bảo dượng không ngừng phái binh lính tới trước trận tiền của Hayden…”
“Đó là quy tắc khiêu chiến, không có gì.” Ciro nói, “Không có thương vong hay xung đột.” Bởi vì Soso nằm trong tay hắn, cho nên Andre • Bassekou chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ đồ. Cái gọi là làm ầm ĩ chỉ có thể coi như biểu đạt thái độ, một phần trong đó chỉ sợ là diễn trò cho Quang Minh thần hội xem. Nếu hắn đoán không sai, lần này Andre • Bassekou có ý trung lập.
Soso nghe thấy hắn nói vậy, rốt cục yên lòng, “Kỳ thật, dượng là người tốt lắm, rất ôn hòa, thật hy vọng hai người có thể làm bạn bè.” Cậu cũng biết nguyện vọng này không dễ thực hiện, dù sao mối thù truyền kiếp giữa Kanding Đế Quốc và Shamanlier đã trải qua bao niên đại, tuyệt đối không thể nói hai ba câu mà triệt tiêu được.
Không ngờ, Ciro lại đáp: “Ta rất tôn kính ông ta.”
Soso tròn mắt.
“Hayden cũng vậy.” Dù Hayden hy vọng có thể đánh bại ông ta trên chiến trường hơn.
Soso rất vui vẻ: “Đã có nền tảng như vậy, không chừng về sau mọi người thật sự sẽ biến thành bạn tốt.”
Ciro trả lời nước đôi: “Có lẽ đi.” Nếu Andre • Bassekou bằng lòng đầu nhập dưới trướng hắn, hắn sẽ rất vui sướng mà tiếp nhận .