Đêm nay là một đêm thật dài.
Soso vốn muốn cùng Ciro thức cả đêm, nhưng khi kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, mắt cậu đã nhịn không được rũ xuống.
Nhìn mái đầu gật gù giống như gà con mổ thóc, Ciro nói: “Cậu đi ngủ trước đi.”
Mắt Soso tức khắc mở to, như có hai cây tăm vô hình chống mí mắt, nhưng ánh mắt rã rời. “Không buồn ngủ.” Cậu nói theo bản năng, sau đó dựng sống lưng thẳng tắp.
Ciro nhìn, đột nhiên cảm thấy mỏi nhừ cả lưng.
Lát sau, mí mắt Soso lại bắt đầu rũ xuống, gần như dính vào.
Ciro yên lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy chờ đợi cả đêm không còn gian nan nữa.
Soso nhắm mắt lại, thân thể bắt đầu từ từ run rẩy.
Ciro nhìn hết nổi, trực tiếp kéo cậu vào lòng.
Soso mơ màng mở to mắt.
“Ta mệt.” Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nói bá đạo mà không mất đi dịu dàng của Ciro.
Soso chớp mắt. Cơn buồn ngủ nồng đậm khiến cậu không còn dư thừa tinh thần mà suy xét tính chân thực trong lời của Ciro, cậu hơi nhích người điều chỉnh tư thế cho thoải mái, sau đó rơi vào giấc ngủ say.
Hô hấp đều đều khiến cho mệt mỏi trong cơ thể Ciro cũng bắt đầu cuộn cuộn trào ra.
Hắn nhíu mày, dì Olivia còn chưa có tin tức, dù thế nào hắn cũng không ngủ được. Nhưng cơ thể mệt mỏi và tinh thần kịch liệt kích động khiến cho hắn bị vây giữa trạng thái tỉnh táo và hôn mê.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa.
Tinh thần Ciro rung lên, “Vào đi.”
Gallon đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy tư thế của Ciro và Soso, trấn tĩnh rũ mắt xuống: “Viện trưởng đã trở về bình an.”
Ciro buông xuống tảng đá trong lòng, “Mundra đâu?”
“Viện trưởng nói, trốn thoát rồi.”
Ciro cau mày: “Dưới sự liên thủ của Vincent và dì Olivia?” Vincent và Olivia đều là đương kim đệ nhất ma pháp sư, hắn khó tưởng tượng có ai có thể trốn thoát dưới sự liên thủ của bọn họ, cho dù là ma pháp sư được xưng danh đệ nhất Hydeine.
Gallon cân nhắc từ ngữ: “Vincent và viện trường hình như không liên thủ.”
Ciro ngẩn ra, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như bọn họ… cãi nhau.” Y nói rất hàm súc, dựa theo tình huống lúc đó, phải nói là… đánh nhau.
Ciro nhíu mày. Ma pháp sư hùng mạnh dường như luôn có chút cổ quái như vậy. Tỷ như Vincent, tỷ như Olivia, tỷ như… Hydeine. “Ngày mai ta tự đi hỏi dì Olivia.” Lấy thân phận của Gallon, có muốn hỏi cũng hỏi không ra.
Gallon cúi người rời đi.
Ciro cúi đầu nhìn Soso, thấy cậu ghé vào ngực mình ngủ đến say sưa, gương mặt tròn tròn hơi hơi phồng lên, nhìn từ trên xuống, có thể thấy hàng mi cong của cậu, có chút giống với búp bê các cung nữ thích.
Tay vô thức đưa ra, chờ đến khi hắn phát hiện, ngón tay đã chọc vào mặt Soso.
Nước miếng lập tức từ trên khóe môi mềm mại hé mở rớt xuống, vừa vặn rơi trên quần Ciro.
…
Ngón tay Ciro cứng đờ giữa không trung, một lúc lâu, mới yên lặng ôm lấy Soso, nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu lên giường.
Hai mắt Soso hé mở.
Ciro đến bên kia giường, thấy thế dịu dàng nói: “Trời chưa sáng đâu.”
Soso lẩm bẩm một tiếng, nghiêng đầu, lộ ra nước miếng bên khóe miệng.
Ciro do dự, cuối cùng vẫn nhịn không được vươn tay lau nước miếng cho cậu, sau đó quen tay ôm Soso, dựa đầu cậu lên vai mình.
Ánh trăng từ từ dời về phía tây, xuyên thấu cửa sổ im lặng chiếu vào hai bóng dáng cũng chậm rãi dịch sang phía tây trên giường.
Về trận chiến giữa Olivia và Mundra, Ciro vốn muốn hỏi Olivia. Nhưng hắn chưa kịp hỏi, Vincent đã tự động đưa lên cửa.
Ciro kinh ngạc nhìn con mắt phải tím bầm của ông ta, “Ai đánh ông vậy?”
Mắt phải của Vincent nheo nheo, phản đối: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu, đây không phải đánh, đây là ấn ký tình yêu.”
…bg-ssp-{height:px}
Xem ra Gallon đã giảm nhẹ sự tình xảy ra giữa bọn họ. Hắn khẳng định nếu chỉ cãi nhau tuyệt đối sẽ không tạo ra một cục máu bầm như vậy.
“Ông và dì Olivia xảy ra chuyện gì?” Ciro hỏi thẳng.
Khóe miệng Vincent giật giật, cuối cùng không nhịn được kể khổ, “Ta chỉ không cẩn thận lỡ tay thôi mà.”
Ciro tỏ vẻ không hiểu.
Vincent kể: “Lúc ta đến, Olivia đang đánh nhau với quân đoàn vong linh đến khó phân thắng bại. Dưới tình huống đó, ta đương nhiên vội vàng ra tay giúp đỡ, tên pháp sư vong linh kia bố trí ma pháp trận truyền tống vong linh, không ngừng truyền tống vong linh đến, tuy tốc độ tiêu diệt của ta và Olivia rất nhanh, nhưng tốc độ truyền tống của nó càng nhanh hơn. Cho nên… tại thời điểm thi pháp, ta đã phạm chút sai lầm nho nhỏ.”
Miệng ông ta nói sai lầm nho nhỏ, nhưng trên mặt chẳng có tí ảo não nào, thậm chí có thể nói, khá là sung sướng.
“Ông bảo sai lầm là…”
“Dùng phong hệ ma pháp quá tay.” Vincent nói, “Ngươi nên biết phong hệ ma pháp có bao nhiêu bác đại tinh thâm. Ta nghiên cứu nhiều năm như vậy mà mới chỉ là nhập môn thôi.”
“Dùng quá tay nghĩa là…”
“Không cẩn thận đập vào người bà ấy.” Vincent nói xong, còn liếm liếm môi.
“Chỉ có vậy thôi à?”
Vincent cảm thấy giọng hắn quá mức bình thản, không nhịn được lật át chủ bài lên, “Miệng đối miệng.”
“…” Ciro nhìn từ trên xuống dưới ông ta.
Vincent nhướng mày: “Làm sao?”
“Chỉ có vậy thôi à?”
Vincent bị giọng điệu ung dung của hắn làm cho buồn bực. “Đó chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
“Ý ta là dì Olivia chỉ đấm cho ông một cái thôi à?” Lấy hiểu biết của hắn về Olivia, hẳn phải phát động quyết đấu mới đúng.
“Tình huống lúc ấy thực nguy cấp… Về sau, mọi người lại quá mệt mỏi.” Kỳ thật ông ta vừa thấy giải quyết xong việc, lập tức bôi dầu vào lòng bàn chân chuồn mất. Nghĩ cũng biết Olivia tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Ciro không quá hứng thú với chuyện tình cảm giữa hai người, cho nên rất nhanh chuyển sang chuyện khác: “Mundra đâu?”
“Trốn mất rồi. Có điều tinh thần lực của hắn bị tiêu hao lớn lắm, rất khó khôi phục ngay lập tức.”
Ciro nhíu mày. Cho dù không thể lập tức khôi phục, nhưng nghĩ đến bên người Kastalon II có một pháp sư vong linh như vậy, hắn vẫn rất bất an. Vincent và Olivia có thể nói là ma pháp sư hùng mạnh nhất đương thời, Mundra lại có thể trốn thoát dưới liên thủ của bọn họ, có thể thấy được thực lực của hắn.
Mối quan tâm của hắn và Vincent hoàn toàn khác nhau. Ông ta không có hứng thú với đế quốc phân tranh, giúp đỡ Ciro bởi vì hắn là nhà đầu tư của ông ta, xem như cùng hợp tác. Hôm qua ra tay vì Olivia, cho nên Mundra có chết hay không chẳng có gì khác biệt với ông ta. Olivia không phải kẻ yếu, lần này Mundra thất bại, lần sau rất khó có cơ hội tốt như vậy. Hắn lo lắng đến một chuyện khác.
“Hôm qua ngươi có gặp Olivia không?”
Ciro hoàn hồn, “Còn chưa có.”
“Giúp ta… thăm dò ý tứ nhé.” Vincent dùng giọng điệu bình tĩnh gắng sức che dấu.
Ciro chậm chạp nói: “Thật ra…”
Hắn mãi không mở miệng khiến cho Vincent ý thức sâu sắc rằng những lời hắn muốn nói kế tiếp cực kì quan trọng, “Cái gì?”
“Nếu ông muốn theo đuổi dì Olivia,” Ciro đáp, “Tốt nhất phải mua chuộc được mẫu thân ta trước.”
“Hoàng hậu Samantha?” Vincent liếc hắn, như cười như không.
Ciro biết ông ta cho rằng mình đang lợi dụng, trong lòng không vui, thản nhiên: “Dì Olivia và mẫu thân ta là bạn bè tốt, từ khi dì ấy biết mẫu thân ta tới nay, mỗi quyết định quan trọng trong đời dì đều có mẫu thân ta đóng góp ý kiến.”
Vincent nhíu mày. Tình bạn giữa Olivia và hoàng hậu Samantha ông ta sớm nghe thấy, nhưng không ngờ đến trình độ này. Nếu vậy, chướng ngại trên con đường theo đuổi tương lai của ông ta lại có thêm một ngọn núi lớn rồi. Hoàng hậu Samantha tuyệt đối là nhân vật khó chơi không kém Olivia.
“Điện hạ.” Gallon hô ngoài cửa.
Vincent nháy mắt biến mất.
“Vào đi.” Ciro nói.
Gallon đẩy cửa tiến vào, hạ giọng: “Sứ giả Shamanlier đã đến, đang chờ ở cung điện của điện hạ.”
Ciro nhếch môi.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên khó chịu khôn tả, trong óc hiện ra bộ dáng ngủ say không hề phòng bị của Soso. Nhưng sự khó chịu cùng bộ dáng kia chỉ chợt lóe qua, rất nhanh bị hắn đẩy ra sau đầu.
“Đêm nay ta sẽ tiếp bọn họ.”
Việc hắn phải nghĩ bây giờ chính là trao đổi điều kiện như thế nào.