Trên đường về biệt thự, Soso cảm thấy Ciro đi quá chậm, mỗi lần đều là cậu vượt qua, sau đó dừng lại chờ hắn. Có điều nhìn hắn vất vả giả bộ bệnh tật đến tìm cậu, Soso không nỡ thúc giục, cho dù tim cậu đang đập dồn dập đến phát đau.
“Ta có chuyện cần nói với cậu.” Ciro mở miệng.
“Chuyện gì?”
“Ta và Shamanlier vừa giao dịch.”
Soso ngẩn ra: “Giao dịch gì?” Cậu nhớ Kanding đế quốc và Shamanlier là hai quốc gia đối địch, đối địch thì có thể giao dịch cái gì chứ?
Ciro đáp: “Liên quan đến cậu.” Thời điểm hắn nói, vẻ mặt tuy thản nhiên, ánh mắt lại dán chặt vào mỗi biểu tình trên mặt Soso.
“Tôi?” Soso nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ ra mình có gì mà giao dịch.
“Ta dùng cậu đổi lấy một lời hứa của công tước Bassekou.”
Soso dừng bước.
Nhìn đôi mắt tràn ngập kinh ngạc kia, Ciro cảm thấy yết hầu khô khốc, song hắn vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Lấy trao đổi cậu làm điều kiện.”
“Anh… bán tôi sao?” Soso ngơ ngác.
Ciro hạ mắt, tránh ánh mắt cậu, thản nhiên: “Chẳng phải cậu rất muốn trở lại bên người Dilin còn gì?”
“Đúng vậy.” Tuy là đúng vậy, nhưng tuyệt đối không phải bằng phương thức này. Trong lòng Soso khổ sở không nói nên lời. Cậu cảm thấy hình như có chỗ nào sai rồi, nhưng không thể nghĩ ra sai ở chỗ nào.
Kỳ thật Ciro làm vậy đâu có gì sai?
Cậu nghĩ. Bởi vì ngay từ đầu Ciro đã nói, cậu là con tin. Dùng cậu để giao dịch với Shamanlier, còn tốt hơn giao dịch với Julan. Cậu nhớ Ciro từng chém đinh chặt sắt nói với mình, nhất định sẽ đưa cậu về Shamanlier. Chí ít anh ta đã giữ đúng lời hứa, chí ít là vậy.
Soso cúi đầu, tóc vàng mềm mại có chút rối tung.
Giống như nhánh cỏ ủ rũ, Ciro nghĩ thầm.
“Muốn ta hủy bỏ giao dịch không?” Ciro bật thốt lên. Hắn rất nhanh bị lời của mình làm cho ngơ ngẩn. Giao dịch đã hoàn thành. Tuy trên hiệp nghị hai bên không ghi rõ hình phạt nếu bội ước, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, Andre tuyệt đối sẽ không bội ước. Công tước Bassekou dù là kẻ địch hay bạn bè, đều là người đáng giá tôn kính. Hắn càng không có lý do bội ước, bởi vì giao dịch này có lợi nhất cho hắn. Vừa thoát khỏi Soso, tránh khỏi xung đột chính diện với Kastalon II và Quang Minh thần hội, vừa đổi được sự hợp tác của công tước Bassekou.
Không có kết quả nào tốt hơn.
Ciro quả quyết tự nói với mình. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn nhìn đỉnh đầu Soso không chớp, muốn chính tai nghe đáp án của cậu.
Soso rối rắm thật lâu, mới từ từ ngẩng đầu.
Nhìn hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên kia, Ciro cảm thấy trong lòng co lại, tay không tự chủ đặt lên vai cậu.
“Mặc dù vậy, nhưng mà,” Soso cắn môi dưới, một lúc lâu, mới mím miệng, “Tôi vẫn hy vọng có thể nhìn thấy Dilin, hy vọng có thể ở bên anh ấy. A!” Cậu giật mình quay đầu nhìn tay Ciro đặt trên bả vai.
Ciro nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Cố lên!” Giọng điệu thoải mái như thể cái nắm thật mạnh vừa rồi chỉ để động viên cậu.
Soso nhìn bước chân bỗng nhanh hơn của hắn, cẩn thận đuổi theo, “Anh, không phải giả bệnh sao?”
“Bệnh của ta thuộc loại lúc tốt lúc xấu.”
Phía sau nhất thời không có tiếng gì nữa.
Ciro không khỏi đi chậm lại.
Người phía sau vẫn không đuổi tới.
Ciro đợi mãi, cuối cùng lại tăng tốc.
“Anh, có phải mất hứng không?” Soso đột nhiên hỏi.
“Không.” Ciro không quay đầu lại.
Sau đó không còn động tĩnh, mãi đến khi trở lại biệt thự.
Soso bước vào biệt thự, tim đập thình thịch, ánh mắt bay đến từng vị trí có khả năng giấu người, nhưng đáng tiếc nơi nơi đều không thấy Dilin. “Dilin đâu?” Cậu quay đầu hỏi Ciro đang đứng ở cửa không vào.
“Buổi tối cậu ta mới đến.”
“Buổi tối?” Trên mặt Soso viết rõ hai chữ “thất vọng”.
“Ăn chút gì trước đã.” Ciro đi về nhà ăn.
Soso do dự, cùng đi theo.
Cơm trưa rất thịnh soạn, thịnh soạn nhất từ trước đến giờ.
Soso ăn chẳng yên lòng.
Ciro thấy cậu nhanh chóng dừng dao nĩa, cau mày: “Ăn thêm nữa đi.”
“No rồi.” Soso lau miệng bằng khăn ăn rồi đứng lên, “Thật xin lỗi. Xin cho phép tôi rời bàn trước.”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Về phòng.” Soso thành thành thật thật trả lời, trên mặt khó nén hưng phấn, “Tôi muốn ngủ một giấc thật dài, như vậy rất nhanh có thể nhìn thấy Dilin.”bg-ssp-{height:px}
“Từ từ, ta có lời muốn nói với cậu.” Ciro theo bản năng gọi cậu lại.
Tuy không biết hắn muốn nói gì, nhưng Soso vẫn ngồi xuống.
Ciro ăn chậm rì rì, động tác thong thả như thể vừa ăn vừa nghỉ.
Vất vả ăn xong bữa trưa, Soso mở to mắt chờ Ciro nói đến chủ đề chính, hắn lại quay sang hỏi về việc học của Soso.
Soso nhất nhất đáp lại.
Ciro thấy Soso tuy ngồi trên ghế, nhưng tâm tư rõ ràng đã bay đến buổi tối, bất giác có vài phần rã rời hứng thú, phất tay: “Cậu đi ngủ đi.”
“Nhưng không phải anh muốn nói gì sao?” Soso mờ mịt.
“Đã nói xong.”
Soso đứng lên, bước về phía thang lầu hai bước, đột nhiên dừng lại quay đầu nói với hắn: “Có lẽ, những lời này không hề quan trọng với ngài. Nhưng tôi vẫn muốn cho ngài biết, tôi không trách cứ ngài. Tôi hiểu là một hoàng tử, không, là một hoàng thái tử thì phải gánh vác trách nhiệm. Cho nên, xin ngài đừng quá áy náy.” Cậu chầm chậm cúi đầu, “Cảm tạ ngài đã quan tâm trong thời gian này, dù ngài coi tôi là con tin hay là gì khác, nhưng không hề nghi ngờ, thời gian ở đây tôi đã được hưởng đãi ngộ của khách quý. Còn nữa, thật sự cám ơn ngài đã lựa chọn Shamanlier. Dù nghĩ như vậy có chút ích kỷ, nhưng mà… cám ơn.”
Nhìn bóng dáng như trút được gánh nặng sau khi nói xong của Soso, nỗi không vui trong lòng Ciro chậm rãi lan tỏa như vết mực trên trang giấy.
Bởi vì Dilin đến rồi, cho nên những người khác làm gì cũng không sao, không hề quan trọng ư?
Mặt Ciro điềm tĩnh, nhưng tay đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt.
Soso nằm trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có một ý nghĩ – Dilin đã tới, Dilin đã tới…
Sự chờ đợi mãnh liệt khiến cậu trằn trọc gần ba tiếng mới ngủ say.
Khi cậu tỉnh lại, bầu trời đã tối sầm.
Cậu ngồi bật dậy, nhảy khỏi giường xỏ chân vào giày chạy xuống.
Một tiếng nói ấm áp khẽ cười: “Em muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi gặp…” Soso đột nhiên trừng to mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn bóng dáng cao ngất đứng bên cửa sổ, “Dilin?”
Dilin nghiêng đầu, yên lặng giơ tay ra.
“Dilin!” Soso nhanh chóng tiến lên, nhào vào ngực cậu.
Là mùi thơm quen thuộc của Dilin!
Đầu Soso trong ngực Dilin dụi đến dụi đi, xác nhận lần nữa.
Dilin siết tay, ôm cậu vào lòng.
Bọn họ đều quá mức quen thuộc lẫn nhau, cho nên rất nhanh cũng cảm giác thấy sự thay đổi của đối phương.
“Em cao lên.” Dilin nói.
Soso tiếp lời: “Anh gầy đi.”
Dilin một tay ôm nhóc, một tay xoa đầu, “Tìm em thật là vất vả.”
“Thực xin lỗi.” Soso nhớ tới giao dịch Ciro nói, áy náy bảo, “Tại em mà anh và dượng bị phiền phức.”
Dilin xoa mạnh đầu cậu bé, “Cho nên đừng có đi nữa.”
“Vâng.”
Dilin nghiêm mặt: “Về sau xảy ra chuyện gì cũng phải nói ra.”
“Vâng.” Soso tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
“Cam đoan?”
“Cam đoan.”
“Ngoéo tay?”
“…” Soso ngẩng đầu, nhìn Dilin hình như trở nên có chút ngây thơ hơn trước, ngoan ngoan giơ ngón tay.
Dilin đột nhiên lấy từ túi không gian ra một cái vòng đeo vào cổ tay cậu.
“Đây là cái gì?” Soso tò mò vuốt vòng tay, mặt trên được nạm hồng ngọc.
“Vòng tay phòng ngự của ma pháp hỏa hệ, tại thời khắc mấu chốt, sẽ tự động tạo hỏa hệ kết giới. Kiệt tác của Hydeine.”
Soso cảm động nói: “Cám ơn.”
“Đừng khách khí.”
Ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn chậm rãi rời đi.