Treo trên đầu gia huy Telozzo, đội buôn đi rất thuận lợi.
Qua hơn mười ngày ở chung, Dilin, Soso và Ivan đã bắt đầu thành bạn bè. Có điều lập trường hai nước vẫn bất đồng, Dilin và Ivan đều thức thời không nói chuyện quốc gia đại sự, chỉ kể chút phong tục tập quán các nơi trên Mộng đại lục.
Soso cực kỳ hâm mộ nghe hai người trò chuyện trên trời dưới bể. Đối với người như Soso, phía đông mới tới Sonlisgar tham gia trận đấu với học viện Honorable St Sorvi, phía tây mới tới vương đô Fariel của Kanding đế quốc, khi bọn họ nói về Langzan hay Đông Côi Mạc, cậu không thể chen miệng vào được chút nào. Song cậu nhóc vẫn nghe đến say sưa. Kỳ nghỉ sau của St Paders, hay là rủ Dilin cùng đi nhỉ?
Cậu trộm nhìn Dilin, trong lòng âm thầm chờ đợi.
Cảm giác thấy ánh mắt của nhóc con, Dilin nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Ivan cảm thán: “Tình cảm giữa hai cậu tốt thật.”
Dilin mỉm cười: “Đương nhiên, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau mà.”
“Bạn bè từ bé đến lớn chưa chắc đã có thể giữ gìn được tình cảm thắm thiết như hai cậu.”
Soso nói: “Cháu nhớ là tình cảm giữa Ciro và Hayden cũng tốt lắm.”
“Ha ha. Nói cũng đúng.” Ivan cười cho qua.
Tuy tình cảm giữa Ciro và Hayden cũng tốt, nhưng trong đó có một phần là nhờ hai người họ có cùng mục tiêu và lợi ích. Ông ta nhìn ra, giữa Dilin và Soso hoàn toàn không có những suy tính này. Bọn họ là anh em thuần túy – không liên quan gì đến ích lợi thiệt hơn.
Con ngựa phía trước đột nhiên phát ra tiếng hí dài, ngay sau đó là vài tiếng quát tháo, cuối cùng đoàn xe từ từ ngừng lại.
Ivan nhíu mày, bảo Dilin và Soso: “Hai cậu đừng xuống vội.”
Dilin gật đầu.
Ivan nhanh chóng nhảy xuống xe, đi ra phía trước.
Dilin ngẫm nghĩ, ngưng tụ thủy nguyên tố thành một tấm thủy kính nhỏ, dựng thẳng bên cửa sổ. Cậu và Soso ngồi ngược lại, lặng lẽ mở cửa sổ ra một khe nhỏ. Như vậy vừa không sợ đối phương phát hiện, vừa có thể biết chuyện xảy ra phía trước nhờ ảnh ngược của thủy kính.
Phía trước đoàn xe là một đám kỵ sĩ mặc quân trang màu đỏ, trong đó có một tên đội mũ cài lông chim trắng vểnh cao, trông như một con công kiêu ngạo.
Dilin biết, đây là dấu hiệu của quan chỉ huy quân sự tối cao trong thành thị Kanding đế quốc.
Cậu không nghe thấy lời tên quan nói, nhưng cảm nhận được thái độ thù địch từ dáng vẻ ngạo mạn của hắn.
Ivan tận lực muốn giải thích, nhưng hiển nhiên vô ích.
Giằng co hồi lâu, quan chỉ huy đột nhiên quay đầu ngựa, bọn kỵ sĩ phía sau hắn ào qua như lang như sói.
Dilin nhanh chóng phân giải thủy kính, đóng cửa sổ, kéo màn xe.
Soso nhìn cậu, trên mặt hiện rõ vẻ khẩn trương.
Dilin cười cười, ra hiệu im lặng.
Soso thả lỏng hơn.
Tiếng vó ngựa và tiếng bước chân không ngừng đi qua đi lại xung quanh xe ngựa. Đại khái qua mười mấy phút đồng hồ, bánh xe bị ngựa kéo dần chuyển động.
Ivan chưa trở về.
Dilin có dự cảm không tốt.
Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn mãi không dừng.
Dilin cảm nhận thấy mộc nguyên tố càng lúc càng ít, nói cách khác, bọn họ đã ra khỏi rừng rậm.
Soso dịch sát vào Dilin, nhỏ giọng: “Có phải chúng ta bị bắt rồi không?”
Dilin lắc đầu, “Không phải.” Nhưng chắc cũng không đến được nơi nào tốt. Ivan đến giờ còn chưa trở về chứng tỏ nhất định ông ấy đã bị giữ lại, đối phương rất có thể là đến vì họ. Đương nhiên, cũng có khả năng là nhằm vào gia tộc Telozzo, nếu vậy, chỉ có thể than bản thân xui xẻo.
Ước chừng lại qua hơn nửa canh giờ, tiếng nói bốn phía dần nhiều hơn.
Dilin không chịu nổi tò mò, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa sổ ra một khe đủ nhỏ để đảm bảo chắc chắn mặt mình không bị bại lộ.
Bên cạnh là quân trang kỵ sĩ màu đỏ.
Mắt tên kỵ sĩ đột nhiên quay sang.
Dilin rụt đầu vào.
Lát sau, cậu đang muốn nằm sấp tiếp, xe ngựa chợt dừng.
Tiếng nói bên ngoài quá nhiều, Dilin nghe không rõ lắm, chỉ biết là kỵ sĩ chắn trước mặt lúc trước không thấy đâu, thay vào đó là những dãy nhà sạch sẽ.bg-ssp-{height:px}
Chắc chắn họ đang ở trong thành.
Dự cảm không tốt của Dilin càng lúc càng mãnh liệt.
Soso kéo tay cậu, nhẹ giọng: “Ngộ nhỡ có chuyện gì, anh phải chạy ngay nhé.”
Dilin sửng sốt, quay đầu: “Anh sẽ dẫn em cùng chạy.”
“Có thể cùng chạy đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể thì anh phải chạy trước đấy.” Soso kiên trì, “Như thế anh mới có thể trở về cứu em.”
Dilin không nói.
Soso ngẫm nghĩ: “Nơi này là Kanding đế quốc, người bắt được em nhanh như thế rất có thể là hoàng đế, Ciro cũng sẽ nghĩ cách cứu em.”
Dilin không hiểu lòng tin của nhóc với Ciro từ đâu mà ra. Nhưng theo cậu nhìn vào, một Ciro mang Soso đi giao dịch hiển nhiên chẳng đáng tin cậy như lời cậu bé tí nào. Có điều cậu không phản bác, cậu nguyện ý để trong lòng Soso có thêm bạn bè, như vậy mới không cô đơn. Dù sao về sau cậu bé và Ciro cũng không có cơ hội gặp lại.
Cửa bỗng bị phá mở.
Dilin theo bản năng kéo Soso ra sau người.
Bước vào chính là Ivan. Vẻ mặt ông ta thoạt nhìn có chút khẩn trương, sau khi đi vào thì tiện tay đóng cửa lại, “Nơi này là phạm vi thế lực của phu nhân Rachel. Có điều trước đây bọn chúng chưa từng dám chủ động chọc vào chúng ta. Lần này thực khác thường, rất có thể đã phát hiện ra cái gì đó.”
Dilin nghi hoặc: “Phu nhân Rachel?”
“Ả là tình nhân của bệ hạ.” Ivan không thừa thời gian đi vạch trần sinh hoạt cá nhân thối nát của hoàng đế, thực tế, ông ta cũng không muốn câu chuyện bát nháo này bại lộ trước mặt con trai nguyên soái Shamanlier. Cho nên ông ta ậm ờ cho qua, nói tiếp: “Hiện giờ bọn chúng chỉ muốn kiểm tra hàng hóa, không cần lo điểm ấy, tất cả hàng hóa đều là thật. Lo lắng duy nhất của ta là bọn chúng sẽ điều tra từ xe ngựa. Bọn chúng đang đi lấy giấy chứng nhận cho phép điều tra đấy, trong khoảng thời gian này chúng ta phải nghĩ ra cách đối phó đi.”
Soso nói: “A, cháu có thể ngụy trang thành Mike con trai chủ tiệm tạp hóa trong một trấn nhỏ nơi biên thùy đế quốc. Dilin vẫn là anh họ của cháu, thế nên anh ấy là con trai của một chủ tiệm tạp hóa khác.”
Dilin: “…”
Ivan lắc đầu: “Trong đội của ta mà xuất hiện đến hai đứa con của chủ tiệm tạp hóa thì càng khiến cho người ta nghi ngờ.”
Dilin hỏi: “Trong số bọn họ có ma pháp sư không?”
Yvan cau mày: “Cậu định chiến đấu với chúng?” Để đảm bảo an toàn cho họ, gia tộc Telozzo đúng là đã cử ra rất nhiều cao thủ. Nhưng nơi này ở trong thành, một khi ra tay sẽ rất ầm ỹ, đến lúc đó thì sự tình càng không thể cứu vãn.
“Tôi nghĩ tôi có thể dùng phong hệ ma pháp đưa Soso tạm thời rời khỏi đội buôn. »
“Rời đi?” Mày Ivan càng nhíu chặt. Ciro đã nói qua cho ông về giao dịch giữa hai bên, mà cơ sở của cuộc giao dịch này chính là Soso, một khi Soso và Dilin rời đi rồi, rất có thể sẽ không trở lại. Làm gì có tên nào ngu đến mức tự dẫn xác về chứ. Cứ như vậy giao dịch giữa hai bên rất có khả năng sẽ tan vỡ. Kết quả đó không tốt chút nào.
Như nhìn thấy sự nghi ngờ của ông ta, Dilin nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu.”
Ivan im lặng.
Soso nhìn Dilin rồi lại nhìn Ivan. Cậu cũng rất muốn nói cho Ivan biết, cậu nhất định sẽ trở về. Nhưng người phải tuân thủ hiệp định là Dilin, nếu anh ấy quyết định muốn nuốt lời, mình sẽ… ủng hộ, dù trong lòng cực kì không muốn phá vỡ hứa hẹn.
Ba người ngồi yên lặng suy nghĩ, cho đến khi cửa xe bị gõ hai cái.
Ivan cả kinh, hạ giọng: “Ai?”
“Là tôi, Pan.” Người nọ thấp giọng, “Tôi thấy Keane vừa mang theo người đến cổng thành rồi.”
Ivan sửng sốt, ” Ý ngươi nói, bọn họ ném chúng ta ở trong này rồi rời đi sao?”
“Nhìn bề ngoài thì đúng vậy.” Pan nói. Y là phụ tá của Ivan, công việc trong đội buôn đều do y phụ trách.
Ivan nói: “Đi tìm hiểu trước đã.”
Pan đáp: “Đã đi tìm hiểu rồi. Chúng ta làm sao bây giờ?”
Ivan trầm ngâm: “Trước tiên không nên có hành động.” Ông ta chần chờ, quay đầu nói với Dilin và Soso, “Các cậu xuống xe trước, nếu không xảy ra chuyện gì thì trở về. »
Dilin biết, đây là niềm tin lớn nhất ông ta có thể bày ra. Cậu gật đầu với ông ta, như đang thể hiện sự quyết tâm của mình, lập tức lôi Soso từ trên xe ngựa xuống, lặng lẽ đi vào rìa đường, che giấu cả mình và Soso.
Đoàn xe mà phải dừng giữa chừng thì rất phiền phức, thỉnh thoảng có người oán giận. Lát sau, oán giận càng ngày càng ít, bởi vì bọn họ đều chạy về hướng cửa thành.
Dilin và Soso đang đoán nguyên nhân, thì thấy Ivan chạy tới: “Chúng ta nhanh lên xe rời đi.”
Dilin sửng sốt, “Xảy ra chuyện gì?”
Ivan đáp: “Hoàng thái tử điện hạ vào thành. Keane phải phụ trách an toàn của hoàng thái tử, nhất định sẽ không đếm xỉa tới chúng ta, đi mau.”
Soso theo bản năng nhìn hướng cửa thành, chỉ thấy toàn đầu người.
Trong nháy mắt, cậu đột nhiên ý thức được, Ciro từng cùng cậu ôm nhau ngủ giờ đây đã xa xôi đến mức không thể thấy được nữa rồi.