Soso lại gật đầu.
“Vậy cậu nhất định đã qua hoàng thái tử mà quen biết với Hayden đại nhân rồi đi?” Giọng người nọ rất lớn, dần dần át tiếng của những người khác, thu hút sự chú ý của toàn thể những người khác về đây.
“Đúng là tớ có quen Hayden, nhưng mà…”
“Thật tốt quá!” Người nọ ngắt lời cậu, “Cậu đã quen biết Hayden đại nhân, vậy thì nhất định có thể làm đội trưởng mới của quân đoàn Tulip! Như vậy, chúng ta không cần dựa vào Frank nữa rồi.”
Những người khác lập tức hoan hô vang dội.
Soso ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa hồ không hiểu hắn nói gì.
Người nọ kích động nhìn cậu: “Cậu sẽ hỗ trợ chứ?”
Vóc dáng của hắn rất cao, đứng quá gần liền có tư thế áp bách từ trên cao nhìn xuống Soso. Vài thị vệ lập tức tiến lên một bước, bức người nọ lui lại.
Soso nhân cơ hội sắp xếp suy nghĩ: “Tớ tôn trọng quyết định của Frank.”
Tươi cười của người nọ biến mất, tiếng hoan hô giống như bị chặn ngang cổ họng, im bặt khựng lại.
Soso cố gắng chui đầu vào giữa khe hở đám người để nhìn quanh, tìm kiếm bóng người quen thuộc. Nhưng không có, Frank không ở đây, Patrick cũng không ở đây. Giữa lúc cậu cảm thấy thất vọng, một hình dáng quen thuộc rơi vào mắt.
Những người khác nhìn theo ánh mắt cậu, không khí đang im lặng càng thêm cứng ngắc.
Audis chậm rãi đi tới, dừng bên người Soso.
Soso ngẩn ra.
“Tại sao không vào?” Audis hỏi.
Soso tròn mắt kinh ngạc, không ngờ Audis lại chủ động nói chuyện với cậu. Cậu đáp: “Nhiều người quá.”
Audis lạnh lùng đảo mắt qua.
Đám đông đang đứng chật như nêm cối tự động tránh đường.
Soso nhìn Audis, thấy hắn không phản đối, liền chủ động băng qua đám người, đi đến trước cửa biệt thự, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Frank, tớ là Soso.” Cậu cao giọng.
Audis đứng ở đầu kia của con đường, lẳng lặng nhìn cậu.
Soso gõ một lúc lâu, cửa rốt cục mở ra . Một người mang bộ dáng quản gia hỏi: “Là Vingtras vương tử điện hạ sao?”
Soso gật đầu.
“Mời vào.” Quản gia nghiêng người nhường đường.
Soso quay đầu liếc mắt nhìn Audis một cái, lại chỉ thấy bóng dáng cao ngạo rời đi.
Thị vệ ở dưới, Soso một mình lên lầu.
Frank đang vòng hai tay sau gáy, ngồi trên xích đu nhìn trần nhà ngẩn người.
Soso đi qua, phát hiện thấy trên đùi cậu ta có một quyển sách, tên là [ Những kỳ ảo sau lúc phút tử vong].“Cậu có khỏe không?” Nhóc càng thêm lo lắng.
Frank cười cười, “Không tồi.”
“Tại sao phải giải tán quân đoàn Tulip?”
“Có rất nhiều nguyên nhân.” Frank ngồi xuống, đặt gót chân lên ghế dựa, tiện tay vứt sách sang bên cạnh,“Tớ cảm thấy không còn ý nghĩa. Việc này rất lãng phí thời gian, đáng lẽ chúng ta nên dành thời gian học tập ma pháp chứ không phải suốt ngày đấu đá lẫn nhau.”
“Tại vì Audis à?”bg-ssp-{height:px}
Frank mím môi, lắc đầu, “Không chỉ vì hắn.” Cậu đứng lên,“Còn có Patrick, tớ biết gần đây cậu ta luôn trốn tránh cậu.”
“Do tớ lừa cậu ấy trước .”
“Nhưng cậu ta phản ứng quá mức.” Frank nói,“Tuy tớ có thể hiểu được cảm nhận của cậu ta, nhưng không thể chấp nhận hành động cậu ta làm.”
“Cậu sẽ giao quân đoàn Tulip cho cậu ấy sao?”
Frank dừng bước.
Cậu hướng mặt về phía ánh mặt trời, vô số vầng sáng màu vàng hắt lên người cậu, hình thành một vòng tròn vàng nhạt. Cho dù nhìn Frank rất trầm tĩnh, nhưng Soso lại cảm giác được nội tâm rối rắm của cậu ấy.
“Kỳ thật,” Giọng cậu ta đột nhiên dịu xuống, “Sau khi tuyên bố giải tán tớ liền thấy hối hận, giải tán quân đoàn Tulip hay không không phải một mình tớ có thể quyết được.”
“Cậu có thể đổi ý .”
“Đúng vậy, tớ có thể, nhưng không muốn. Tớ hối hận vì mình đã quyết định một cách độc đoán, chứ không phải không muốn giải tán quân đoàn Tulip nữa.” Cậu dừng giây lát, “Vì vậy, nếu Patrick muốn tiếp nhận, tớ sẽ ủng hộ cậu ta .”
“Bọn họ còn muốn liên hệ được với Hayden.”
Frank xoay người lại, “Tớ vốn đã đồng ý với Patrick sẽ tiến cử cậu ta với nguyên soái.”
“Cho nên quân đoàn Tulip vẫn sẽ tiếp tục tồn tại?”
“Quân đoàn Tulip sẽ tiếp tục tồn tại, nhưng tớ rút lui.” Frank cầm lấy quyển sách kia,“Giờ tớ chỉ muốn một mình tĩnh tâm suy nghĩ vài vấn đề.”
“Nếu cậu có chuyện gì không vui có thể nói cho tớ biết, tớ sẵn sàng lắng nghe cậu.”
Frank nhớ Ciro từng nói những lời tương tự với mình, im lặng cười cười.
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đừng đi học muộn nhé.” Trước khi rời đi, Soso nhịn không được nhìn quyển sách trên tay Frank.
Bìa sách lấy màu đen làm chủ đạo, hình vẽ rất mơ hồ, giống như lời mời gọi của tử thần.
Ra khỏi biệt thự, đa số người đã về hết, những kẻ lưu lại nhìn chằm chằm thị vệ bên cạnh Soso, rồi rất nhanh dời mắt đi.
Soso thấy thời gian còn sớm, quyết định về biệt thự của Ciro trước. Cậu đi được nửa đường, chợt nhìn thấy Audis đang đứng giữa đường, nhìn tư thế thì xem ra đã đứng đợi rất lâu.[ Phong: Audis si tình của ta. Đọc bộ này rồi mới đọc đến Vong tích mới thấy tình yêu của hai bạn trẻ có bn trắc trở, phí hoài bao thời gian a!]
[Tĩnh: Ừ, chưa đọc Đế hỏa mà đọc Vong tích trước thì thấy Frank trong Vong tích khổ sở quá, cảm giác trong cuộc tình của hai người Frank trả giá nhiều hơn, khó khăn lắm mới tỉnh lại thì Audis lại do dự tự kỷ xoắn xuýt đến phát bực, nhất là trong phiên ngoại, cứ như thể tất cả những hy sinh của Frank sắp đổ sống đổ bể tới nơi rồi, đọc Đế hỏa rồi mới thấy tình cảm của Audis cũng không ít tí nào, chắc chắn là yêu trước Frank, chịu đựng nỗi khổ tương tư trước Frank nhiều]
“Audis?” Soso nhớ tới khi nãy xem như hắn giúp mình một phen, liền chủ động đi qua,“Cám ơn anh.”
Audis hờ hững hỏi: “Cậu ấy có nói cho ngươi biết nguyên nhân không?”
Soso ngẩn người, lập tức nghĩ ra “cậu ấy” trong lời hắn là chỉ Frank, “A, anh hỏi nguyên nhân giải tán quân đoàn Tulip à? Đúng vậy, cậu ấy có nói.”
“Tại sao?”
Soso do dự: “Anh nên đích thân đi hỏi cậu ấy.”
Audis bất mãn trừng cậu.
“Chưa hỏi ý kiến cậu ấy, tôi không thể tùy tiện tiết lộ nội dung cuộc nói chuyện được.”
Audis xoay người bước đi.
Soso nghĩ nghĩ, đột nhiên đuổi theo hai bước: “Hình như Frank đang đọc một quyển sách có liên quan đến tử vong, nếu có thể, xin anh hãy khuyên nhủ cậu ấy. Tôi biết, cậu ấy rất quý trọng tình bạn với anh.”
Audis thoáng dừng chân, rồi lại sải bước tiếp tục đi về phía trước .