Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

chương 95: vong linh quy tụ (năm)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối phó với tình huống này, Hayden thành thạo giang hai tay ôm Mundra vào trong ngực,dịu dàng nói: “Tại sao…” Lời còn chưa dứt, đã thấy vai trái lạnh buốt như bị băng tuyết ngấm vào xương cốt, cơ hồ muốn đóng băng cánh tay.

Rhodes vừa lôi ra cái lọ trước đó đã chuẩn bị, vừa niệm chú ngữ.

Lát sau, cánh tay Hayden mới dần dần khôi phục tri giác, nhưng cái lạnh đến mức tận cùng đó đã khắc sâu trong đầu, khiến mỗi lần hắn đong đưa cánh tay đều có cảm giác như mới bừng tỉnh sau một thế hệ.

Hayden hỏi: “Vừa rồi là vong linh?”

Mundra rời khỏi ngực hắn. Cậu vốn định đẩy Hayden ra, nhưng hiển nhiên đã dánh giá cao sức mạnh của mình và đánh giá thấp năng lực chống đỡ của Hayden. “Đúng vậy.”

Rhodes tiếc nuối nhìn cái lọ vác quả bụng mập mạp cứ thế mà bị một linh hồn xa lạ chiếm đoạt. Trong ba cái hắn ưng ý nhất tạo hình này, cảm thấy nó cực kỳ thích hợp với Audis, đáng tiếc, Audis không đủ may mắn.

Đây là lần đầu tiên Frank nhìn thấy cái lọ. Cậu chần chờ mở miệng: “Tượng đất này dùng để làm gì?”

Mundra trả lời: “Đây là lọ chứa linh hồn.”

Frank hỏi: “Audis cũng phải chứa trong này?”

Tổng cộng có ba cái lọ, Rhodes cầm một cái, Mundra cầm hai cái. Cái của Rhodes đã dùng mất, hắn sợ Mundra mang hai cái kia ra, giảm bớt hiệu quả “kinh hỉ”, vội kết thúc câu chuyện: “Không phải, còn hai cái, đến lúc sẽ được thấy.”

Frank lặng lẽ đánh giá bức tượng cao khoảng thước bảy thước tám trước mặt, khuôn mặt đàn ông dài ngoằng và cái bụng to như phụ nữ mang thai mười tháng, gian nan mở miệng: “Lọ nhất định phải làm thành như vầy sao?” Ánh mắt cậu chậm rãi dời xuống, dừng trên cái bụng to phềnh, chẳng lẽ đây mới là nơi cất chứa linh hồn?

Rhodes vội ho một tiếng: “Nói chung, phải có đặc trưng riêng.”

Pohle thấy bọn họ ngươi một lời ta một lời tán gẫu đến hăng say, hoàn toàn quên dưới chân mình là vong linh giới, nhịn không được nhắc nhở: “Chúng ta ra đi thôi chứ?”

Rhodes lẩm bẩm: “Ta không sẵn lòng nghe hai chữ ra đi này ở vong linh giới tí nào.”

Ma pháp sư thấy Rhodes thu lọ lại, nghi hoặc hỏi: “Không cần sao?”

Rhodes đáp: “Mỗi cái lọ chỉ có thể đựng một cái.”

Ma pháp sư giật mình: “Ngươi thu vào lúc nào?”

“Vừa mới rồi.” Rhodes dừng giây lát, giải thích, “Mắt thường không thể nhìn thấy vong linh, chỉ có thể thông qua cảm ứng tinh thần của vong linh pháp sư, với linh hồn vu thi và kỵ sĩ vong linh cũng tương tự.”

Ma pháp sư lại hỏi: “Nói cách khác, vừa rồi vong linh đã xuất hiện?”

Rhodes đáp: “Đúng vậy.”

Ma pháp sư, Frank và hai kỵ sĩ khác đều khẩn trương nhìn bốn phía, giống như xung quanh còn ẩn dấu vô số vong linh.

“Chúng nó ở đâu?” Ma pháp sư hỏi.

Rhodes trả lời: “Chung quanh hiện giờ không có.” Hắn và ma pháp sư là người quen cũ, cho nên giải đáp thập phần kiên nhẫn, “Bởi vì vong linh ở vong linh giới cắn nuốt lẫn nhau, cho nên số lượng vong linh không thể so sánh với số lượng người sống, ngươi ngẫm xem, nếu đồ ăn của người sống là người sống, vậy hiện tại Mộng đại lục còn bao nhiêu người?”

Ma pháp sư nhíu mày thật sâu, “So sánh này chẳng dễ chịu tí nào.”

Rhodes hỏi: “Nếu ta nói ‘đồ ăn của bánh ngọt là bánh ngọt’, ngươi khẳng định ngươi hiểu được chắc?”

Ma pháp sư: “…”

Frank lén lút hỏi Hayden, “Ngài thấy được không?”

Hayden cười lắc đầu, “Ta không nhìn thấy vong linh, nhưng ta thấy Mundra.” Hắn tin tưởng nếu vong linh xuất hiện lần thứ hai, Mundra nhất định sẽ lại nhào qua đây như vừa rồi.

Một vị kỵ sĩ khác tên Henry vẫn luôn im lặng mở miệng: “Cho nên, cơ hội gặp được vong linh của chúng ta cũng không nhiều?”

Rhodes nói: “Tốt nhất nên cầu nguyện như vậy. Vong linh ở vong linh giới không yếu ớt vô hại như vong linh ở Mộng đại lục. Bởi vì chúng cắn nuốt lẫn nhau, cho nên còn tồn tại đều là cường giả. Lần ta và lão Mundra đến, suýt nữa bị một vong linh tra tấn tới chết, khi đó chúng ta đã dùng hết lọ, không thể không dùng tinh thần lực vật lộn với nó, tinh thần lực của vong linh đó cường đại đến đáng sợ, thật sự là tinh thần lực quái đản. A, khiến người ta chẳng muốn nhớ lại mà!”

Ma pháp sư bỗng nói: “Cách phát âm của ngươi cực kì giống người bạn kia của ta!”

Rhodes bật người bóp cổ họng: “Có lẽ chúng ta là đồng hương.”

“Ta cũng không biết nữa.” Ma pháp sư trả lời, “Quê quán của hắn liên tục thay đổi, ông bà ba mẹ… còn có bản thân hắn, chẳng lần nào giống lần nào.”

Rhodes: “…” Đó là hắn nói dối quá vụng về. Trên thực tế ở hoàn cảnh như vậy không khí như vậy hắn không chút nào muốn nhớ lại đoạn quá khứ dọa người kia của mình.

Sau khi biết hình thái và nguy hại của vong linh ở vong linh giới, bọn họ tiếp tục lên đường. Có điều lần này không còn đi nhanh như trước, ngoại trừ phải tìm đường, còn phải nhìn sắc mặt Rhodes và Mundra –

Chủ yếu là nhìn sắc mặt Mundra, bởi vì áo choàng của Rhodes thật sự quá lớn, chỉ có lúc nào hắn nói chuyện mới nhìn thấy cái cằm ẩn hiện. Có điều rất là hay nhé, dù áo choàng che hết cả đầu hắn, nhưng chẳng gây khó khăn cho việc đi đường của hắn tí nào.

“Ta nghĩ đây là phía tây Fariel.” Hayden nói.

Frank kinh ngạc hỏi: “Phía tây? Nhưng trước đó chúng ta ở mặt nam của thành Fariel.”

Hayden nói: “Chắc là trong quá trình tìm đường đã đi lệch khỏi phương hướng ban đầu.”

Frank hỏi: “Vậy làm sao ngài nhận ra được?”

Hayden chỉ vào một một khối đá lớn: “Cậu không biết mặt trên của nó chính là ghế đá cho người đi đường nghỉ ngơi ở con đường phía tây sao?”

Frank ngẩn ra, lập tức kích động nhìn sang phía đông, “Nói cách khác, Audis cách đây không xa.”

Hayden không trả lời, vì hắn phát hiện Mundra và Rhodes cùng bất động.

“Ta cảm thấy…” Ma pháp sư vừa nói ba chữ, liền nhìn thấy Hayden đột nhiên rút kiếm, bổ một đạo đấu khí vào khoảng không.

Đấu khí vàng rực như ánh nắng ban trưa, mãnh liệt đến mức không thể nhìn thẳng.

Đấu khí như sóng dồn từ không trung lao qua, nhằm vào phía xa tầm mắt không dõi tới.

Mundra nói: “Nó đi rồi.”

Rhodes nhẹ nhàng thở phào, đưa tay lau mồ hôi, “Qua vài lần như vậy, có khả năng ta sẽ theo bước Audis mất thôi.”

Ma pháp sư hỏi: “Vừa rồi lại có vong linh?”

Mundra gật đầu: “Rất cường đại.” Cường đại đến mức cậu không dám xuất lọ ra thu nó, sợ nó đập vỡ lọ.

Pohle hỏi: “Nó rời đi có liên quan đến nguyên soái Hayden không?” Đều là kỵ sĩ, hắn rất quan tâm vấn đề này. Bọn họ phụng mệnh đi theo bảo vệ, nhưng tình huống trước mắt lại là Mundra và Rhodes bảo vệ bọn họ. Điều này khiến cho lòng tự trọng và trách nhiệm của hắn đều chịu đả kích.

Mundra đáp: “Không biết.”

Rhodes nói: “Chúng ta mới biết rất ít về vong linh. Chúng đến cùng có hình thái thế nào, có trí tuệ không, có thể sử dụng ma pháp không, mục đích và ý nghĩa tồn tại của chúng là gì… Hết thảy hết thảy chúng ta đều không biết.”

Ma pháp sư trợn mắt há mồm nhìn hắn, “Ngài bây giờ giống như một vị học giả.”

Rhodes thâm trầm: “Mỗi pháp sư vong linh đều là học giả, từ trước đến giờ đều thế.”

Ma pháp sư không khỏi lộ vẻ xúc động, ánh mắt nhìn hắn mang theo khâm phục. Tuy những việc pháp sư vong linh làm rất kinh hãi thế tục, tuy đối tượng nghiên cứu của pháp sư vong linh người khác khó có thể chấp nhận, nhưng không thể phủ định, bọn họ đích xác có chỗ độc đáo của mình.

Mundra thình lình chêm vào một câu: “Bởi vì ma pháp sư cung đình không thu pháp sư vong linh.”

Rhodes: “…” Tại sao khi hắn là ma pháp sư cung đình, thời thời khắc khắc đều phải lo lắng thân phận pháp sư vong linh bị vạch trần, mà đến lúc trở lại làm pháp sư vong linh, lại phải sợ quá khứ làm ma pháp sư cung đình bị cười nhạo?

“Chúng ta nhanh theo sau thôi.” Ma pháp sư nói với Rhodes vẫn đang đứng tại chỗ.

Rhodes hơi nâng đầu, nhìn cảnh trước mắt.

Mundra, Hayden và Frank đã đi xa, Pohle và Henry đi ở chính giữa, hiển nhiên để không cho bọn họ tụt lại phía sau mà ra sức đi chậm lại. Chỉ có ma pháp sư vẫn luôn chờ đợi mình…

Rhodes bị cảm động. Quả nhiên bạn già vẫn là bạn tốt.

“Tuy ta ngồi mốc ở Fariel năm năm, nhưng cũng chịu không thể phân rõ phương hướng ở nơi hoang vu này đâu, cho nên…” Ma pháp sư cúi đầu nhìn góc áo bị nắm chặt của mình, khó xử nói: “Ngươi có nắm quần áo ta cũng vô dụng.”

“…”

Bước chân của Frank bất giác càng lúc càng gấp. Sau khi xác định được vị trí nhờ ghế đá kia, cậu dường như về lại tòa thành Fariel phồn vinh ồn ào nhốn nháo quen thuộc, thành thạo xuyên qua bình nguyên trống trải bát ngát nơi đây.

Thấy Mundra theo quá vất vả, Hayden dứt khoát bế cậu lên.

May là giữa đường không gặp phải vong linh nào khác, Mundra mừng rỡ vùi vào lòng Hayden ngủ gà ngủ gật.

Đi gần nửa giờ, Frank đột nhiên dừng bước, sau đó ngồi xổm xuống.

Từ góc độ của người ngoài, khu vực này và khu vực vừa rồi chẳng có gì khác nhau, cùng bằng phẳng, cùng hoang vắng, nhưng ánh mắt Frank thay đổi. Cậu chỉ vào tảng đá dưới chân: “Nơi này là cửa lớn của gia tộc Dana, đi vào trong chính là…” Cậu từng chút nhớ lại, từ cửa chính đến phòng Audis.

“Cậu ấy ở lầu ba, lên cầu thang xong, gian thứ hai bên phải…” Frank đột nhiên ngừng lại, vì cậu không nghe thấy Mundra trả lời. Nếu Audis thật sự ở đây, Mundra hẳn phải mở miệng thông báo mới đúng.

“Không có đây sao?” Frank buồn bã sụp vai.

Hayden buông Mundra xuống.

Mundra lắc đầu.

Hayden vỗ vỗ vai Frank: “Cậu biết cậu ta nhiệt tình yêu thương học tập cỡ nào mà, có lẽ đã đến học viện ma pháp học rồi.”

Frank quay đầu lại, cố cười nói: “Cũng đúng. Sau khi cậu ấy trưởng thành, đa số thời gian đều ở trong học viện, hiện tại còn chưa đến lúc nghỉ, chắc là đang ở học viện ma pháp.”

Hayden vỗ vai cậu. Rất nhiều lời khuyên giải an ủi đều đã nói lúc Audis ngủ say, kỳ thật, sự tình đến ngày hôm nay, mỗi một bước đều là tra tấn dành cho Frank.

Cậu đã trải qua nhiều lắm, chờ đợi nhiều lắm.

Đôi khi Hayden nghĩ, không ngừng cho cậu hy vọng lại không ngừng để cậu thất vọng, mới là tàn nhẫn nhất. Có lẽ ngay từ đầu nên nói cho cậu biết không hề có hy vọng, như vậy, tuyệt vọng và thống khổ sẽ chỉ ngắn ngủi, chí ít sẽ không giống như bây giờ, không ngừng quanh quẩn giữa mong mỏi và đả kích.

Rồi hắn lại tự hỏi lòng, nếu Mundra gặp phải chuyện không may…

Có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà lựa chọn giống như Frank nhỉ? Ít nhất còn có hi vọng, không phải sao?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi ôm lấy Mundra.

Hắn chẳng muốn lựa chọn trải qua tra tấn đau dài hay đau ngắn, cho nên biện pháp tốt nhất chính là không lúc nào để cho người kia nằm ngoài vòng tay bảo vệ của mình.

Rời gia tộc Dana, bọn họ lại chuyển hướng về phía học viện ma pháp hoàng gia.

Đối với con đường này, Hayden và Frank đều có ấn tượng, cho nên rất nhanh đã tới nơi.

Học viện ma pháp hoàng gia ở vong linh giới không khí thế như ở Mộng đại lục. Vừa không có mặt cỏ xanh rờn, vừa không có biệt thự hoa lệ, thậm chí cả mặt sàn cũng không bằng phẳng bóng loáng bằng.

Frank đi đến cửa học viện, đang muốn tiến về trước, thình lình bị Mundra giật mạnh.

Rhodes vọt lên vài bước, cũng nhìn phía trước.

Frank vừa chờ mong vừa sợ bị tổn thương hỏi: “Các ngài cảm nhận được sao?”

Rhodes lẩm bẩm: “Cảm nhận được.”

Frank khó nén kích động: “Audis thật sự ở trong này?”

Rhodes nói: “Địch ý quá mãnh liệt.”

Tinh thần lực có thể biểu đạt cảm xúc. Với ma pháp sư nguyên tố, cảm xúc của tinh thần lực chính là cách câu thông giữa bọn họ và nguyên tố, nếu cảm xúc tinh thần lực của ma pháp sư được nguyên tố hoan nghênh, bọn họ sẽ cảm ứng nguyên tố rất mạnh, ngược lại, nếu bị chán ghét hoặc không thể sinh ra thiện cảm, lực cảm ứng sẽ rất hữu hạn.

Cùng lý luận đó áp vào pháp sư vong linh, cũng có thể lý giải lực khống chế. Tinh thần lực của pháp sư vong linh dùng để khống chế linh hồn vu thi và kỵ sĩ vong linh. Bởi vì phần lớn linh hồn trên Mộng đại lục không thể phản kháng năng lực của vong linh pháp sư, cho nên pháp sư vong linh cũng không thể cảm nhận được cảm xúc tinh thần lực của chúng. Còn vong linh ở vong linh giới vì đã hấp thu rất nhiều vong linh khác, tinh thần lực tăng mạnh, đến mức có thể phân cao thấp với tinh thần lực của pháp sư vong linh, cho nên Mundra và Rhodes mới có thể cảm nhận được địch ý từ nó.

Frank tiến lên một bước, thử thăm dò kêu: “Audis?”

Mundra cau mày: “Không xong.”

Frank hiện tại sợ nhất chính là nghe được từ không xong, vội hỏi: “Sao thế?”

Mundra đáp: “Bởi vì chúng ta không biết vong linh có còn nhớ ký ức trước kia không, cho nên bây giờ ta còn chưa có cách nhận ra thân phận của vong linh.”

Sắc mặt Frank trắng nhợt, “Nói cách khác, Audis có khả năng không còn ký ức?”

“Đó là tình huống tốt nhất.” Rhodes hơi dừng lại rồi mới nói tiếp, “Tình huống xấu nhất là, ta cảm thấy hắn hình như muốn tấn công chúng ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio