Lúc này chỉ có bi thương mừng rỡ, mừng rỡ bi thương mới có thể hình dung tâm trạng vài phút ngắn ngủi vừa rồi của phu nhân Grantham. Chứng kiến số tài sản khổng lồ rơi vào tay kẻ địch, rồi lại thấy nó bay trở về, cuối cùng chỉ là rổ tre đựng nước, không có gì đáng mừng.
ý nói vô ích, không mang lại kết quả gì
Ngẫm lại sau khi lão gia Grantham qua đời, cuộc sống của mình luôn bị người khác định đoạt, bà đau đớn khôn cùng, ánh mắt nhìn Kleist tràn ngập thù hận.
Twain cầu nguyện cho bà.
Marshall tưởng Twain lén lút giở thủ đoạn, thuyết phục Kleist hiến tặng tài sản, trong lòng ghen ghét không thôi, nhỏ giọng nói: “Trách không được ngài muốn tôi sửa lại kết luận sai cho Kerry · Grantham, thì ra đã ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy. Anh bạn già, đừng quên phần của tôi đấy.”
Twain câm lặng ngậm bồ hòn, khổ không nói nên lời, “Sự tình không phải như ông tưởng đâu.”
“Không sao, tôi có rất nhiều thời gian lắng nghe lịch sử chói lọi của ngài.” Sau khi lão gia Grantham nhắm mắt, ông ta quyết định ngồi cùng thuyền với Twain, trước mắt xem ra, quyết định này vô cùng chính xác.
Biết được kết quả, các cư dân trong trấn thỏa mãn ra về, vừa thấy Kleist hiến tặng tài sản mà tiếc nuối thay, nhưng cũng có chút hả hê không muốn ai biết.
Kim theo dòng người đi ra ngoài, cái liếc mắt cuối cùng lúc sắp ra khỏi giáo đường là dành cho Kleist.
Kleist cảm nhận được ánh nhìn không mang ý tốt của hắn, hoảng sợ rụt vai, trốn ra phía sau Twain.
Twain đang khổ não vì lời nói của Marshall cũng run lên theo, đến khi biết rõ tình huống đằng sau, hắn gần như muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ: Đoàn trưởng đại nhân, xin đừng dọa tôi. Cứ như bị quân đoàn hàng triệu vong linh đuổi giết tới tận cửa ấy!
“Đại nhân Twain.” Phu nhân Grantham nghiêm mặt nói, “Việc quyên tặng tài sản xin cho phép tôi bàn bạc lại với con tôi một lát. Chuyện này vẫn chưa được cả nhà nhất trí.”
Twain nói: “Dù thế nào, ta cũng đứng về phía thiếu gia Kerry.” Đoàn trưởng đại nhân, nhìn xem, tôi trung thành và tận tâm biết bao!
Sắc mặt phu nhân Grantham càng đen.
Marshall cũng nói: “Kerry mới là gia chủ, chuyện này xác thực phải lấy ý kiến của Kerry là chuẩn mực.”
“Xin cho chúng tôi nói chuyện riêng.” Phu nhân Grantham nói, phẫn nộ đứng dậy đi khỏi.
Kleist gục đầu, lo lắng theo sát phía sau.
Audrey cầm tay hắn, thầm nói: “Anh, chuyện này đúng là không ổn lắm.”
Kleist nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Anh chỉ thu xếp cho em với mẹ, còn anh thì sao? Anh cũng đến tuổi kết hôn rồi……” Audrey đột nhiên nghĩ tới của hồi môn của mình. Lúc Kleist đưa ra điều kiện hiển nhiên không suy xét đến chuyện này. Nhưng ngay sau đó, cô lại vui sướng nghĩ thầm, Humphrey ba mươi bốn mà biết nhất định sẽ không thương tiếc vứt bỏ mình, như thế còn gì tuyệt hơn.
Kleist nói: “Anh muốn đi xa nhà chuyến nữa.”
“Đúng vậy, cả tiền lộ phí cũng không giữ lại.” Audrey cẩn thận ngẫm lại cũng thấy đau lòng vì hắn tự dưng không đầu không đuôi đi quyên tặng. Số tiền lớn thế cơ mà!
Đoàn người lên xe ngựa, Kleist còn chưa ngồi vững, phu nhân Grantham đã mắng xối xả.
Kleist và Audrey ngồi im nghe, đây là thói quen mới tập được của họ.
Phu nhân Grantham mắng thoải mái xong, khẩu khí mới dịu lại: “May là ta đã chừa đường lui cho con. Giờ con nhớ rõ phải nói với Twain thế này, vì cảm động và nhớ tới ơn huệ của nữ thần nên nhất thời xúc động nảy ra ý niệm này trong đầu, giờ đã nghĩ thông suốt rồi, nguyện tự mình làm ra thật nhiều của cải phục vụ cho sự nghiệp từ thiện, vậy mới là biện pháp cảm tạ nữ thần và thần hội tốt nhất.”
Kleist cúi đầu không nói.
“Con nghe thấy chưa?” Bà bất mãn lên tiếng.
Xe ngựa đến trang viên, Audrey mở cửa đi xuống, “Mẹ, đến nhà rồi, chuyện này tí nữa lại……”
Cô vừa xuống xe xong, cửa “rầm” một tiếng đóng lại, còn chốt bên trong.
“Mẹ!” Audrey tưởng phu nhân Grantham muốn làm gì Kleist, căng thẳng gõ cửa.
Cửa đóng chặt, rèm được kéo lên bịt kín không gian bên trong.
Phu nhân Grantham hoảng sợ nhìn Kleist như biến thành người khác, khẩn trương kêu lên: “Con định……”
Kleist bóp chặt của cổ bà, thấp giọng nói: “Xin giữ im lặng, phu nhân. Từ giờ trở đi hãy nghe tôi nói.”
“Bà vẫn có thể ở lại trang viên như trước.”
“Mỗi tháng sẽ được cấp ba đồng vàng, đủ để bà an dưỡng tuổi già.”
“Muốn có được điều này, trước tiên phải biết thân biết phận.”
“Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
Phu nhân Grantham hung tợn trừng hắn, “Đồ lang sói chết bầm, lần này ngươi trở về là để trả thù ta, trả thù nhà Grantham, trả thù……”
“Bà đánh giá mình hơi cao rồi đó.” Kleist lạnh lùng nói: “Nếu không phải đúng lúc đi qua đây, tôi căn bản đã quên mất đường đến trang viên.”
“Ta sẽ đem bộ mặt thật của ngươi công khai cho tất cả biết……”
“Ai sẽ tin?” Kleist bỏ tay ra, “Đặc biệt là trong lúc bà đang cực kỳ bất mãn với tôi.”
Phu nhân Grantham nói: “Ta với Marshall là bạn tốt nhiều năm……”
“Vậy bà nhất định rất rành thủ pháp bán đứng tình bạn phản bội bạn bè của ông ta.” Kleist giễu cợt cười cười, mở cửa, trong nháy mắt khi đối mặt với Audrey, lại khôi phục thành thanh niên thành thật đôn hậu.
“Anh không sao chứ?” Audrey bắt lấy tay hắn, lo lắng xem xét mặt và tay hắn.
Kleist nói: “Tâm trạng phu nhân không tốt.”
“Em sẽ khuyên nhủ bà.”
“Buồn cười!” Phu nhân Grantham quả thực bị tiết mục tình anh em thắm thiết đâm mù mắt. “Audrey · Grantham, nhớ kĩ ai mới là người thân của con. Người này căn bản là sói đội lốt cừu. Hắn âm hiểm ngoan độc, nhà Grantham sa sút đến tình trạng hôm nay đều nhờ công của hắn! Con tỉnh lại đi.”
“Mẹ, mẹ thật quá đáng. Chúng ta đi.” Audrey kéo Kleist rời đi.
Phu nhân Grantham chán nản.
Quyên tặng tài sản là chuyện rất phức tạp, may mà lão gia Grantham ra đi bất ngờ, phu nhân Grantham lại vì chuyện thừa kế di sản chạy vạy khắp nơi, trước giờ chưa kịp xử lý. Bởi vậy, ngân hàng tư nhân, bất động sản đứng tên lão gia Grantham nhờ sự hỗ trợ của Marshall nhanh chóng được chuyển hết cho Kleist. Hôm sau, Kleist tìm Twain làm thủ tục hiến tặng.
Twain dè dặt hỏi: “Ngài thực sự muốn hiến tặng toàn bộ tài sản sao?”
“Ngươi hoài nghi lòng trung thành của ta với nữ thần?”
“Đương nhiên không phải!” Twain nói, “Tôi chỉ muốn xác định lại thôi.”
Kleist nói: “Không nên hoài nghi chữ tín của Thánh kỵ sĩ.”
Từ lúc biết Kleist tới nay, người này đều biểu hiện vô cùng chính trực, nhưng mỗi lần tới gần hắn, Twain vẫn có cảm giác gió lạnh quét qua sống lưng.
Có Marshall, việc quyên tặng tiến hành vô cùng thuận lợi.
Kleist nói: “Tôi sắp đi xa.”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc phu nhân Grantham và tiểu thư thật tốt.”
Kleist động môi, vẽ thành một nụ cười ý vị thâm trường, “À vâng, ông cứ liệu rồi làm.”
Sau khi hắn rời đi, Marshall thầm nói: “Vừa rồi Kerry hình như không giống lúc trước lắm.”
“……Quyên tặng số tiền lớn như vậy, đương nhiên sẽ được nữ thần quan tâm.”
“Hy vọng cậu ta cũng có thể được phu nhân Grantham quan tâm. Cuộc sống ngày bé của cậu ta không tốt lắm, lần này trở về vất vả lắm mới kế thừa được tài sản, cậu ta lại đi hiến toàn bộ ra ngoài, tôi nghĩ phu nhân Grantham tạm thời sẽ không cho cậu ta vẻ mặt hòa nhã.”
Twain cảm giác mình vừa biết được chuyện khó tin, “Thiếu gia Kerry trước đây sống không tốt sao?”
Là bạn bè thường xuyên ra vào trang viên Grantham, Marshall rất có quyền phát ngôn, “Bạo lực lạnh lẽo làm người ta khắc sâu ấn tượng.”
Twain trở lại giáo đường, thấy lão Twain cha mình ngồi trước tượng nữ thần cầu nguyện, rón ra rón rén ngồi phía sau ông, chờ ông cầu nguyện xong mới chào hỏi: “Sao cha lại đến đây?”
Lão Twain nói: “Dọc đường ta có thấy anh ta.”
“Đoàn trưởng đại nhân? Anh ta là thật sao?” Thành thật mà nói, Twain vẫn hơi nghi ngờ thân phận của Kleist. Người đứng trên đỉnh Quang Minh thần hội lại là đồng hương của mình, nghĩ sao cũng thấy khó tin.
“Đúng là anh ta.” Dù Kleist là tồn tại vô cùng thần bí ở Quang Minh thần hội, nhưng lão Twain đã may mắn gặp qua một lần, “Anh ta cao hơn hồi đó một chút. Nhưng lúc đứng cạnh con, cũng không khó coi.”
Twain sờ sờ mặt mình, “Xem ra lời đồn toàn là nói quá.”
“Con phải nhớ kỹ điều này, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không được đắc tội anh ta. Ở Quang Minh thần hội, có đắc tội đại nhân Feta, đắc tội đại nhân Sophiro, cũng không thể đắc tội anh ta.”
“Cha chỉ xếp anh ta dưới Giáo hoàng?”
“Chỉ Giáo hoàng có thể sai khiến.”
Trên đường về nhà, xe ngựa của Kleist bị tung lên, người đánh xe hét lên một tiếng bỏ chạy.
Đây là một con đường nhỏ ở nông thôn, hoa cải đong đưa, phong cảnh nên thơ, rất ít người qua lại. Kim to con đứng trong phong cảnh đẹp như vậy vô cùng không hợp.
Kleist leo từ trong xe ngựa ra, đứng chưa kịp vững đã bị Kim nhấc lên, bóng dáng người đánh xe đã biến thành một chấm đen xa tít mù.
“Nhóc con đáng ghét, mày gần đây đường làm quan rộng mở quá nhỉ.”
“Anh muốn gì?”
“Đánh cho mày tàn phế, khiến mày nửa đời sau không thể tự gánh vác sinh hoạt!”
“Sẽ có người đến.” Kleist nói.
Kim cười dữ tợn nói: “Mơ đi. Tao đã quan sát qua, giờ này con đường này có rất ít người qua lại, nhưng có người đến thì sao, không ai cứu được mày.”
“Vậy tôi đây an tâm.” Kleist thu hồi vẻ kinh hoảng, bình tĩnh bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng vung.
Kim tức khắc bay xa năm sáu mét, kinh ngạc cái người nhút nhát kia thong dong đi tới, mỉm cười với mình.
“Xin hỏi anh muốn đánh tàn bộ phận nào?”