Chuẩn bị xong mọi thứ, thuyền giương buồm xuất phát.
Mắt thấy thuyền cách bờ ngày càng xa, McKee rốt cuộc cũng hết hy vọng. Kỵ sĩ chính nghĩa ngay thẳng như Pierce tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được Kleist thực chất lại hung ác đáng sợ như vậy!
Mỗi khi nghĩ đến đó, hắn lại hối hận sao lúc ấy lại do dự bỏ lỡ thời cơ tố giác.
Hiện tại, hắn chỉ có thể tự nỗ lực.
Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của hắn, Kleist quay đầu lại nhìn.
Hai người chạm mắt với nhau, McKee chột dạ tránh đi. Tự mình nỗ lực rất dễ biến thành cô hồn dã quỷ, hắn vẫn nên cân nhắc lại.
Kleist: “……” Hắn đổ nước ra chậu, nhìn mặt nước sửa sang lại quần áo.
Mặt trời lên cao, hướng dẫn đến bờ chỉ còn là một đoạn đường dài khó xác định.
McKee ngủ gật tỉnh lại, thì nhìn thấy Kleist đang cởi quần áo.
……
“Nóng quá hả?” McKee lau cổ, không có mồ hôi.
Kleist nói: “Tôi xuống nước xem thử, anh ở lại trên thuyền, đừng có chạy loạn.”
McKee muốn đưa tay nắm lấy hắn, nhưng thấy hắn trần trụi nên không biết xuống tay ở đâu, đổi sang vịn lan can, “Dưới nước có gì?”
Kleist nói: “Tìm nguyên tố tinh.”
McKee chuyển tầm nhìn hướng lên từ cơ thể cường tráng của hắn, kinh ngạc nói: “Cậu muốn dùng nguyên tố tinh của ma pháp trận không gian bảo vệ đảo Song Tử để mở cánh cửa không gian hả? Vậy đảo Song Tử phải làm sao?”
“Mở cửa tham quan.” Kleist nhảy xuống nước.
Nước biển mặn đắng đục ngầu, Kleist nhanh chóng mất phương hướng. Hắn biến Honorable Gruson thành kiếm, đảo ngược lại, ngón tay kẹp mũi kiếm, dùng chuôi kiếm dò đường. Là một trong thập đại bội kiếm thuộc về Hoàng đế khai quốc của Mộng đế quốc, thanh kiếm này được coi trọng không phải bởi vẻ ngoài đẹp đẽ, mà là vì nó cảm ứng được dao động nguyên tố. Có mặt nó, ma pháp sư rất khó đánh lén thành công.
Nếu John không nói dối, ma pháp trận không gian qua mười hai giờ đêm mới đóng cửa với bên ngoài, vậy dao động nguyên tố của loại ma pháp trận không gian khổng lồ này hẳn là vẫn còn nguyên.
Hắn thấy bảo thạch trên chuôi kiếm hoàn toàn không phản ứng, bơi xuống càng sâu.
Lấy tu vi của Kleist, ở dưới đáy biển ba ngày ba đêm cũng không lo ngạt thở. Hắn chỉ lo McKee giở trò sau lưng, cứ được một lúc lại ngoi lên nhìn một cái. Nhưng càng mở rộng khu vực tìm kiếm, thời gian hắn ở dưới đáy biển cũng càng lúc càng dài. Lần dài nhất này là gần ba giờ, lúc ngoi lên, hắn phát hiện thuyền biến mất.
Mặt trời lặn, đêm tối không ánh sáng.
Hắn đánh mấy luồng thánh quang ra bốn phía. Ánh sáng như sao băng, xẹt qua mặt nước, truyền tới phương xa, sóng gợn lấp lánh, chỉ có bóng dáng thuyền là không thấy đâu.
Kleist tính toán khoảng cách, bác bỏ khả năng lạc đường. Hắn bơi không nhanh lắm, vẫn lấy thuyền làm trung tâm bơi vòng quanh, cho dù lạc đường cũng không đến mức ngay cả cái bóng của thuyền cũng không nhìn tới. Khả năng duy nhất là thuyền tự rời đi.
Hắn không bất ngờ lắm.
So với kỹ năng diễn xuất siêu đẳng của các tế tự, McKee đơn thuần đến dễ hiểu, tâm tư nho nhỏ rối rắm chưa bao giờ qua được mắt Kleist, hắn chỉ không đoán được hành động lại nhanh như vậy. Đối phương sẽ chạy đi đâu, sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, Kleist hiểu rõ nên cũng không lo lắng. Dù McKee đi tìm Pierce hoặc Pierce và McKee trên đường đi tìm hắn xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng. Khoảng cách ngắn như vậy, hắn hoàn toàn có thể bơi về.
Hắn một lần nữa lặn xuống nước, tiếp tục dùng kiếm dò xét ma pháp trận. Nếu đi năm trăm mét nữa vẫn không có, hắn sẽ dừng lại không đi tiếp nữa. Biển rộng, sa mạc, đồng cỏ vô biên vô hạn rất dễ mất phương hướng, lệch khỏi quỹ đạo hơn ngàn dặm chút xíu, thì ngay cả Kleist cảm giác phương hướng cực chuẩn cũng không dám chủ quan.
Nước biển lạnh lẽo thấu xương, bóng tối khổng lồ giống như lỗ đen sâu thăm thẳm, lẳng lặng cắn nuốt vạn vật.
Kleist vừa dùng đấu khí xua đi cái lạnh vừa tìm kiếm, thời gian vô thức lại trôi qua thêm hai giờ, chuôi kiếm vẫn âm u, không có động tĩnh gì. Hắn ngoi lên khỏi mặt nước, ánh trăng rọi xuống đỉnh đầu, càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Mặt biển im ắng, chỉ khi hắn nâng tay mới vang lên tiếng nước. Hắn cầm lấy Honorable Gruson, đang tự ngẫm lại xem mình đem hy vọng ký thác vào một thanh cổ kiếm có phải quá ngây thơ hay không, thì nhìn thấy bảo thạch đủ màu sắc trên chuôi kiếm đồng loạt sáng lên, tuy yếu ớt, nhưng chắc chắn không phải ảo giác.
Kleist kinh ngạc xem xét bốn phía.
Nơi này ngoài nước biển, thì chỉ có gió.
Gió……
Chẳng lẽ trận pháp ở trên không trung?!
Tim Kleist đập mạnh vài nhịp, rồi bình tĩnh trở lại. Nếu người thiết lập ma pháp trận là nữ thần Quang Minh, thế thì trận pháp ở giữa không trung cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đối với thần mà nói, điều bọn họ phải suy nghĩ có lẽ chỉ là dáng vẻ lúc thiết lập ma pháp trận.
Hắn dùng chuôi kiếm dạo qua một vòng, xác định hướng Bắc ánh sáng phát ra mạnh nhất, từ từ bơi đến, lúc bơi tới hơn năm mươi mét, trận pháp khổng lồ như ẩn như hiện. Nó cũng không lơ lửng giữa không trung như Kleist tưởng, mà nổi trên mặt biển như lá sen.
Kleist đến gần chút nữa, trận pháp lại biến mất, khi hắn lui ra phía sau một mét mới hiện ra lần nữa.
Vì muốn leo lên đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất, mọi lĩnh vực tri thứ hắn đều đọc qua, bao gồm cả chuyện vì lực cảm ứng quá thấp nên không học được ma pháp. Khổ công năm đó bỏ ra không hề uổng phí, hắn có thể một bước lên mây ở Quang Minh thần hội là bởi có thể nhanh chóng đúng lúc một mình xử lý rất nhiều vấn đề khó giải quyết. Ma pháp trận trước mắt này so với ma pháp trận đang lưu hành trên Mộng đại lục không giống nhau lắm, hình vẽ trận pháp vô cùng cổ xưa, sức mạnh hao phí rất nhiều, cũng rất dễ dỡ bỏ. Kleist bơi vòng tròn, nâng một hòn nguyên tố tinh màu lam lên, ma pháp trận đột nhiên từ trạng thái hư vô trong suốt biến thành hiện vật……
Giữa biển rộng mờ mịt tìm một người tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nhưng muốn hủy diệt một người lại vô cùng dễ. McKee vừa gấp đến độ da đầu run lên, vừa cảm thấy mình bị Kleist ngược đãi lâu như vậy còn lo lắng cho an nguy của hắn quả thực là bệnh rồi.
“Mi chắc là hướng này?” Pierce bình tĩnh hỏi.
McKee nhìn quang cảnh từng hướng đều không khác nhau lắm, mờ mịt, “Chắc vậy.”
Pierce nhíu mày, nửa tin nửa ngờ với lý do thoái thác của hắn.
Thuyền tiếp tục tiến lên, mặt trời dần lộ ra từ phương Đông.
“Nhìn chỗ đó kìa!” McKee hưng phấn kêu lên. Theo hướng ngón tay hắn chỉ có một vật đang nổi.
Thuyền tăng tốc, vật nổi dần dần hiện rõ, đúng là ma pháp trận khổng lồ. Ở phía trước, Kleist đang vững vàng ôm một hòn nguyên tố tinh nhấp nhô trên biển. Hắn mặt bị nước biển làm cóng đến phát xanh, không có chút tinh thần nào. Lúc Pierce vớt hắn từ trong nước lên, hắn thậm chí nói chuyện cũng không rõ ràng, miệng phun ra khói trắng.
McKee lấy hai bức màn trong khoang thuyền ra bọc lấy hắn.
Pierce giúp hắn nấu chút nước ấm, đặt trong lòng hắn.
Qua hồi lâu, Kleist tỉnh táo lại, “Các anh đến rồi.” Ánh mắt nhìn McKee có chút u oán.
McKee thấy hắn không sao, áy náy đứng lên, cười hì hì nói: “Nước biển uống ngon không?”
Pierce nhìn sang ma pháp trận, hơi hơi tin lời McKee nói, hỏi Kleist: “Cậu là kỵ sĩ cấp sáu?”
Sắc mặt Kleist xám trắng, chán nản cúi đầu: “Phải.”
“Đấu khí của cậu……”
“Tôi dùng biện pháp đặc biệt xử lý……” Kleist chỉ nói một nửa.
Pierce không vặn hỏi thêm. Trước mắt, Kleist chưa từng hại hắn, quá lắm chỉ là bỏ lại hắn không thèm để ý, mà chuyện này vốn cũng không phải nghĩa vụ. Về phần hung tàn độc ác mà McKee nói, hắn bây giờ vẫn chưa nhìn ra, chỉ có thể ngầm phòng bị trước.
“Nguyên tố tinh lớn thật!” McKee nhìn nguyên tố tinh còn to hơn cái bàn chảy nước miếng, “Nhất định rất đáng giá. Chúng ta lấy được chúng rồi là có thể rời khỏi đảo Song Tử đúng không?”
Kleist hỏi: “Anh không tìm cánh cửa không gian sao?”
“Đương nhiên muốn tìm.” McKee từ mộng phát tài nhảy sang mộng Long kỵ sĩ, “Chúng ta mau mang mấy hòn nguyên tố tinh gì đó lên thuyền thôi.”
Pierce chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn bị dục vọng tìm long đánh bại, cùng McKee mang nguyên tố tinh trên ma pháp trận lên.
“Bây giờ đi tìm cánh cửa không gian thôi nhỉ.” Có Pierce làm chỗ dựa, thái độ của McKee đối với Kleist thay đổi độ, “Cậu đi tìm đi!”
Kleist xốc màn đứng lên, không nói tiếng nào lái thuyền đi.
Bị không thèm chú ý đến, McKee đột nhiên rùng mình một cái. Người bị nhiễm lạnh rõ ràng là Kleist, tại sao hắn lại thấy cả người lạnh thế này?
Kleist vốn lo lắng cánh cửa không gian cũng ở một nơi vô cùng bí ẩn giống như ma pháp trận không gian, nhưng lập tức nhận ra mình lo lắng hơi quá. Ma pháp trận không gian sở dĩ bí ẩn là do không muốn người phát hiện, mà cánh cửa không gian vốn ba năm mở một lần, không cần phải che giấu.
Bọn họ đi về hướng Đông đảo Song Tử hơn ba giờ thì nhìn thấy một cánh cửa gần ba mét bị vây quanh bởi một ma pháp trận không gian, ngang nhiên sừng sững đứng trên mặt biển.
“Tìm thấy rồi!” McKee vừa lên tiếng, đã bị Kleist đánh hôn mê bất tỉnh.
Pierce từ khoang thuyền đi ra, thấy Kleist cầm trường kiếm trong tay, chém về phía mình, đấu khí sục sôi khiến hắn lắp bắp kinh hãi, càng giật mình là, giữa đấu khí lại mang theo Quang Minh thần lực!
“Quang minh phá cấp mười?!” Pierce vội vã rút kiếm ra cản, lại bị bắn vào khoang thuyền, nặng nề đập lên tường gỗ phun ra một búng máu! Hắn che ngực, ngẩng đầu nhìn thanh niên thấp bé chậm rãi đi vào khoang thuyền, sắc mặt xanh mét, “Cậu là……”