Sangtu mấy ngày này vẫn chìm trong sương mù, đất trời âm u mờ mịt, khó phân biệt ranh giới. Quang Minh Thần điện thanh khiết thiêng liêng cũng bị cát bụi bao phủ, tựa như một tòa nhà cổ bình thường bị năm tháng vô tình lấy mất vinh quang và sức sống.
Nhưng không phải ai cũng ghét sương mù. Ít nhất là trong Thần điện, không thiếu tế tự cảm thấy đây là thời điểm đỡ phải lúng túng đối mặt với chất vấn của hoàng thất Sangtu và các tín đồ Quang Minh thần hội.
Nghiêm túc mà nói, chuyện này quả thực quá xấu hổ. Mấy ngày trước, nguyên soái của đế quốc Kanding, người thường xuyên xuất hiện trong các tin tức có liên quan đến phụ nữ, đơn thương độc mã xông vào Thần điện tối cao của Quang Minh thần hội giải cứu một pháp sư vong linh sắp bị hỏa thiêu. Dù không thành công, nhưng việc hắn không kiêng nể khiêu khích đã ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của thần hội. Hơn nữa sau đó, đế hậu và quý tộc Sangtu ở đế quốc Kanding lại để hắn nghênh ngang rời đi ngay trước mặt Giáo hoàng, điều này càng khiến uy tín của thần hội xuống thấp tới cực điểm.
Đa số tế tự đều sâu sắc nhận thấy, thời gian Giáo hoàng xuất hiện trước mặt mọi người càng ngày càng ngắn, hai vị Thần tế tự cũng ngày càng ít lời. Toàn thể Quang Minh Thần điện đắm chìm trong sự năng nề yếu ớt.
Muốn thoát khỏi sự nặng nề này, cần có thanh kiếm sắc bén.
“Kleist chừng nào mới trở về?” Sophiro chặn đường Feta vừa bước ra từ phòng Giáo hoàng.
Feta đáp: “Cái này phải hỏi chính người đó.”
“Nếu có thể hỏi hắn thì ta việc gì phải ở đây nhiều lời với ông.” Đều là Thần tế tự, Sophiro không hợp với Feta không chỉ vì họ là đối thủ cạnh tranh cho vị trí Giáo hoàng kế nhiệm, mà còn vì cái tính thích nói quanh co của Feta.
Feta trầm mặc một lát, nói: “Bệ hạ cũng vừa hỏi ta vấn đề này. Nhưng anh ta đã mất liên lạc mấy tháng rồi.”
“Mất liên lạc mấy tháng?” Tròng mắt Sophiro co rút lại.
Feta nói: “Ta đã hạ lệnh truy tìm tung tích anh ta, tin rằng sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
Sophiro cắn răng nói: “Đoàn trưởng đoàn Thánh kỵ sĩ mất liên lạc mấy tháng, chuyện lớn như vậy sao ông không nói cho ta biết?”
Feta nói: “Ta tưởng ông chỉ quan tâm đến thu chi của Quang Minh Thần điện.”
Sắc mặt Sophiro cứng đờ, biết mấy năm gần đây mình không ngừng nhúng tay vào chuyện tài vụ của Quang Minh thần hội đã khiến ông ta bất mãn, đành mạnh mẽ nén lửa giận, “Ông nên đứng ở vị trí địch thủ mà suy nghĩ. Người có thể kiềm chân Kleist không nhiều, có thể kiềm chân Kleist lại dám đối nghịch với thần hội càng ít.”
Mắt Feta sáng lên, “Ông nghĩ sao?”
“Tình nghi lớn nhất đương nhiên là đế quốc Kanding.” Sophiro cứ nghĩ đến mấy cái tên Ciro, Soso, Hayden gì đó là lại thấy đau đầu, “Tiếp theo là Samanlier. Nghe nói tin tức cuối cùng bảo anh ta đang ở Samanlier. Đều là đế quốc, Samanlier cũng không tốt đẹp hơn đế quốc Kanding bao nhiêu.”
“Ừm.” Feta không biến sắc. Sophiro bề ngoài thì không biết gì cả, nhưng lại bí mật điều tra đến rõ ràng.
“Còn có Xiguimo mà pháp sư vong linh đang ẩn nấp và……” Hắn ngập ngừng, hàm hồ nói: “Dongguimo.”
Feta nói: “Ta sẽ phái người đến thăm dò tin tức ở hai nơi này.”
Sophiro nói: “Đến lúc cần thiết, có thể cho Goblyde ra mặt.”
Feta nhíu mày.
“Không ai quan tâm và hiểu Kleist hơn anh ta.”
Feta đáp: “Cảm ơn đề nghị của ông.”
“…… Không cần dùng giọng điệu cứ như Kleist là con trai của ông nói chuyện với ta.”
Chuyến đi tràn đầy cam go, rung động lòng người mà chứa chan ánh mặt trời, một chuyến đi đầy hoa tươi và quả ngọt cũng rất…… không thú vị chút nào. Sau sự kiện chị em song sinh, câu chuyện mạo hiểm của đám người Kleist đã biến thành nhật ký lữ hành. Mới đầu còn ban ngày dò đường buổi tối gác đêm, cẩn thận từng chút một. Nhưng càng về sau, số lần dò đường ngày càng ít đi, thời gian gác đêm cũng ngày càng ngắn. Đến hiện tại, Taiya và Danco xem như đang hưởng thụ ngày nghỉ. Đối với long đã quen cố thủ trên Long đảo mà nói, mỗi ngày được nhìn thấy những cái cây khác nhau chính là hưởng thụ.
Chỉ có Kleist là vẫn buộc chặt thần kinh.
“Tôi nói, vô số lãnh chúa có khi là nói dối đấy!” McKee gặm táo, lười biếng duỗi lưng, “Rừng bóng rối có lẽ chỉ hai ma vật chúng nó.”
Kleist nói: “Chỗ bị dây leo siết còn đau không?”
McKee thấy Kleist nhìn mình, không tự nhiên ngoảnh mặt đi: “Hết đau lâu rồi.”
“Sẹo tốt rồi sẽ quên đau.”
“……” Sao hắn lại nghĩ Kleist quan tâm mình chứ? Có thật sẹo tốt rồi thì sẽ quên đau không! McKee vứt lõi táo, lau khóe miệng, “Đi cả ngày rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút thôi.”
Kleist hỏi: “Một ngày của anh chỉ có sáu tiếng thôi sao?”
McKee đáp: “Nghỉ ngơi dưỡng sức để đối mặt với vết sẹo lớn hơn.”
Kleist nói: “Chỉ trong một ngày, anh ba tiếng bị thương, ba tiếng dưỡng thương.”
McKee xoa xoa cái bụng phình nhồi đầy trái cây, vẫy vẫy Danco, sau đó nằm ngửa xuống.
Kleist hít một hơi thật sâu, xoay người đi nhặt củi. Vì có được đồng bạn ưu tú nhất đại lục, nên hắn đặt tiêu chuẩn rất cao với đồng bạn, nhưng đồng thời, kề vai chiến đấu với đồng bạn xuất sắc cũng khiến hắn nuôi thói quen dung túng. Rõ ràng không phù hợp tiêu chuẩn nhưng thần xui quỷ khiến lại trở thành đồng bạn như McKee vì vậy mà được lợi không ít.
Nửa đêm McKee tỉnh lại, Kleist, Danco và Taiya đều không có ở bên. Đống lửa sắp tàn chỉ còn vài cụm lập lòe nhỏ như móng tay cái. Hắn hoảng sợ đứng lên, nhìn về bóng tối sâu thẳm.
Nơi đó, vang lên tiếng hít thở yếu ớt như có như không.
Hắn dè dặt bước tới, chân giẫm lên cành khô, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
“Hu hu hu……” Tiếng hít thở biến thành tiếng khóc nỉ non. Một cô bé bảy tám tuổi đứng quay lưng về phía hắn.
McKee giật mình, há miệng muốn kêu, cô bé kia đột ngột quay đầu……
“A!” McKee tỉnh lại, ngốc ngốc nhìn nửa bên mặt đang ngẩn ngơ của Danco.
Danco cúi đầu, xác nhận đũng quần của mình không dựng thành cái lều nhỏ, cũng không đụng tới chỗ nào trên thân thể đối phương, yên tâm ngủ tiếp.
McKee lấy lại tinh thần, chậm rãi ngồi dậy.
Mặt trời vừa lộ một nửa, sắc trời nửa tối nửa sáng, rừng bóng tối vẫn say giấc nồng, xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở dồn dập nặng nhọc của hắn. Hắn lau mặt, tìm một cái lá to một mặt đỏ một mặt xanh gần đó. Đây là phát hiện nửa tháng trước của bọn họ, càng xâm nhập sâu vào rừng cây, vật liệu tiêu hao cũng nhiều hơn, bọn họ bắt đầu kiếm vật liệu ngay tại chỗ. Loại lá to này chứa rất nhiều nước, mà nước lại rất thơm và ngon miệng, dùng để uống hay tắm rửa đều tốt.
Hắn dùng nước rửa mặt, lau mồ hôi lạnh trên người, sau đó đi tìm thức ăn.
Lúc hắn ôm trái cây về, Kleist đã tỉnh, có chút đăm chiêu nhìn hắn.
“Tôi bị ác mộng ngủ không được.” Không đợi Kleist hỏi, McKee đã tự khai báo.
“Ác mộng thế nào?” Kleist hỏi.
McKee ném trái cây cho hắn, “Sao tự nhiên lại quan tâm ác mộng của tôi?”
Hắn cố trấn định, nhưng nỗi hoảng hốt và khổ sở lưu lại trong mắt không qua được mắt Kleist. “Tò mò.”
McKee thấp giọng nói: “Mơ bị Hydeine đuổi giết……”
Kleist nói: “Mặt dữ tợn lắm à?”
Hiếm có lần Kleist trêu chọc, McKee cười cười, “Đâu chỉ vậy, y như Thụ tinh của nhân loại.”
“Vậy hắn gặm bắp ngô nhất định rất nhanh.”
“Ha ha ha……”
Danco và Taiya tỉnh lại trong tiếng cười của McKee, nhật ký lữ hành của hai người hai long lại lật sang trang mới.
Giữa trưa, mặt trời lên cao. Dù đang ở trong rừng cây, bọn họ vẫn cảm giác được từng đợt oi bức.
McKee nói: “Nhớ hồ nước quá.”
Danco nói: “Biển thú vị hơn.”
“Không uống được.”
Danco nhìn sang Taiya.
Taiya nói: “Uống được, nhưng không giải khát được.”
Danco lại nhìn McKee.
McKee nói: “Được rồi, nó nói đúng hơn. Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, có đôi khi ta nghĩ Taiya mới là kỵ sĩ của ngươi. Mỗi lần các ngươi đứng chung một chỗ, ta lại có cảm giác dư thừa.”
Taiya nói: “Kỵ sĩ của ta là Kleist.”
McKee nhìn Kleist đang yên lặng đi đằng trước, thở dài nói: “Nhưng cậu ta không tạo cảm giác tồn tại.”
Gió mát thổi nhẹ.
McKee bỗng nhiên giật giật mũi, “Các ngươi ngửi thấy mùi gì không?”
Kleist ở phía trước dừng cước bộ, “Mùi gì?”
“Bánh mì sữa.” McKee nuốt nước miếng, bước nhanh lên phía trước.
Kleist cẩn thận hít ngửi, quả nhiên có một mùi hương thơm ngọt.
Taiya và Danco liếc nhau, hai cái mũi dốc sức tìm kiếm mùi hương xung quanh.
Danco nói: “Đó là cái gì?”
Taiya lắc đầu.
“Nhìn chỗ đó kìa!” McKee chỉ đến phía trước, kêu to, “Một trấn nhỏ!”
Sâu trong rừng cây, một thị trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa hiện lên như ảo ảnh vô thực.
Kleist giữ chặt McKee đang tiến lên trước, im lặng đánh giá thị trấn này. Cái trấn này vẫn ở đó sao? Tại sao vừa rồi hắn không thấy.
“Chúng ta đi xem thử nhé?” McKee hưng phấn nói, “Cho dù có vấn đề cũng đâu còn cách nào, đằng nào cũng phải đi hướng này.”
Kleist gật đầu.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Taiya khẽ hỏi Kleist: “Các ngươi muốn đi nhìn cái gì?”
“Ngươi không biết sao?” Kleist quay đầu nhìn Taiya, phát hiện nó đột nhiên đứng thẳng người, hờ hững tiến lên, tựa như người mới vừa hỏi không phải nó.
……
Kleist lấy nước thánh ra, hắt cho Taiya hai giọt. Giọt nước dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ dị thường trượt xuống, đọng lại ở cằm, rồi nhỏ xuống vạt áo. Taiya giống như không có cảm giác gì, vẫn tiếp tục đi tới.
“…… McKee.” Kleist muốn ngăn McKee tiến vào trấn, vừa nâng mắt đã nhìn thấy bọn họ đứng trong trấn.
Ảo thuật, nhưng không giống cách chị em song sinh kia lừa gạt mình.
Lọt vào cạm bẫy, nhưng Kleist không hề khẩn trương, quay đầu nhìn McKee. Hắn đứng tại chỗ, tim đập loạn nhịp, bả vai hơi phát run, dường như đang nhìn thấy hình ảnh gì rất khủng bố.
Danco ôm vai McKee: “Đừng sợ.”
McKee đẩy nó ra, nhanh chân bỏ chạy.
Kleist mơ hồ nhận thấy ảo thuật này có quan hệ với McKee, lập tức đuổi theo. McKee càng chạy càng nhanh, Kleist dần lực bất tòng tâm, mà đấu khí…… hoàn toàn không sử dụng được!
Kleist hỏi Danco: “Có thể biến thân không?”
Danco nhìn McKee dần mất hút, không nói hai lời cởi quần áo – số lần biến thân gấp gáp quá nhiều, quần áo vá không nổi nữa. Để không xuất hiện hai thanh niên trong đội ngũ, Kleist đành phải ra quy định cởi quần áo khi biến thân.
Nhưng đợi Danco cởi quần áo xong, lộ mông rồi, bộ dáng vẫn là hình người.
Kleist nhìn Danco trần trụi hoảng hốt đứng giữa dòng người, rồi lại nhìn phản ứng của Taiya, thấy nó vẫn lạnh nhạt nhìn về phía trước, xem nhẹ mọi chuyện xảy ra xung quanh.