Lam Tinh, Lam Tích rất vui khi gặp lại Tuyền Cơ. Lam Tích vẫn có dáng vẻ lạnh lùng, nhưng đối với Tuyền Cơ lại tương đối quan tâm, Lam Tinh trông thấy ngầm cảm thấy kỳ lạ. Thật ra sau khi trở về từ kinh thành Ninh quốc thì con người Lam Tích liền thay đổi, tuy rằng vẫn lạnh nhạt với mọi người, nhưng trên người lại thiếu đi một phần cực đoan hận đời lúc trước, lúc này dễ nhận thấy được rằng nàng vẫn ghét Tuyền Cơ, nhưng lại có thái độ cẩn thận quan tâm khác thường. Đại khái là bởi vì Tạ tiểu thư đã cứu muội muội của nàng đi, Lam Tinh âm thầm vui vẻ thay Lam Tích.
Lần này các nàng lẻn vào sứ đoàn, nhiệm vụ chủ yếu không phải là hầu hạ Thái tử và Tuyền Cơ, mà là phụ trách truyền một số văn kiện bí mật của Trầm thị, giờ đây bọn họ đã biết thiếu chủ nhà mình vậy mà lại chính là Triệu thất Vương gia đại danh lừng lẫy Kỉ quốc, bây giờ là Thái tử, vô thức càng tăng thêm sự kính sợ đối với hắn.
Lam Tích đã nhìn quen kiểu cách ở chung không biết lớn nhỏ, nói cười không hề e ngại của Tuyền Cơ đối với Thái tử, Lam Tinh nhìn thì lại rất kinh ngạc, đó là Thái tử nha! Tương lai là Quân chủ của Kỉ quốc và Ninh quốc, sao Tạ tiểu thư lại căn bản chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó vậy?
Hôm đó bởi vì sắp đến kinh thành, giờ ngọ (giữa trưa) sứ đoàn không đến dịch quán để nghỉ chân, chỉ là giữa đường tùy tiện dừng lại nghỉ ngơi ăn trưa tại chỗ, Tuyền Cơ cứ co rút trên xe Triệu Kiến Thận ngủ suốt trên đường.
Đến buổi chiều, Triệu Kiến Thận được mời xuống xe để tiếp kiến một vài quan viên địa phương, Lam Tinh, Lam Tích lên xe thu dọn sắp xếp, phát hiện Tuyền Cơ vẫn còn ngủ, không nhịn được cùng nhau lắc đầu, công lực ngủ của vị cô nương này thật sự là thâm hậu chưa từng thấy.
Tuyền Cơ nghe được tiếng động, nhẹ dụi mắt nhìn hai người, lười biếng nói: “Các ngươi đến rồi, có gì ăn không, ta đói quá…” Lam Tinh bê một cái khay lại, ở trên có món điểm tâm ba màu và một chén canh, Tuyền Cơ vui vẻ nói: “Lam Tinh, ngươi thật tốt!”
“Tiểu thư cám ơn Thái tử đi. Là Thái tử sai bảo chuẩn bị.”
Tuyền Cơ dùng đũa gắp lên một miếng thịt đinh hương thơm ngon nhét vào miệng, ừ hử hai tiếng xem như trả lời.
Lam Tích nhìn bộ dáng heo con của nàng, cười nhạo: “Chỉ biết ăn rồi ngủ, thật không biết Thái tử thích gì ở ngươi nữa.”
Tuyền Cơ trừng mắt liếc nàng một cái cũng không tức giận, Lam Tinh giật nhẹ ống tay áo Lam Tích, lời nói phạm thượng này tuy tiểu thư không để ý, nhưng để cho người khác nghe được thì thật nguy hiểm!
Ăn uống no đủ rồi, Tuyền Cơ ngẩng đầu chỉ thấy Lam Tinh đang quan sát mình muốn nói gì lại thôi, khó hiểu nói: “Lam Tinh, ngươi có chuyện gì thì nói đi, ấp a ấp úng làm gì?”
Lam Tinh nói: “Là nô tỳ nhiều chuyện, có vài chuyện muốn khuyên nhủ tiểu thư… Thái tử đối với tiểu thư sủng ái tất nhiên là không cần nói nhiều nữa, tiểu thư cũng nên suy nghĩ làm sao có thể khiến cho Thái tử vui vẻ mới đúng... Vì lo cho tương lai của tiểu thư, tiểu thư nên nhanh chóng thỉnh cầu Thái tử một danh phận chính thức, mới là kế lâu dài.” Nếu không phải bởi vì lúc trước ở trên thuyền và mấy ngày nay ở chung với nhau khiến cho lòng Lam Tinh bắt đầu yêu mến Tuyền Cơ, thì với tính cách thận trọng từ lời nói đến việc làm của nàng ta, những lời này tuyệt đối sẽ không nói ra.
Tuyền Cơ ngờ vực nói: “Chúng ta ở cùng một chỗ rất vui vẻ, ta thấy Thái tử của các ngươi cũng rất vui, còn muốn làm thế nào để khiến hắn vui? Về phần danh phận. Không cần, rất phiền phức…”
Vừa nghĩ đến chuyện trên đầu đội lên cái danh hiệu Thái tử phi hay thậm chí là Hoàng hậu, mỗi ngày mặc tầng tầng lớp lớp triều phục đoan trang, mũ phượng hoặc châu ngọc quý báu trên đầu đè nặng muốn chết, thường xuyên bị gọi thức dậy sớm để nhận một loạt cái khấu đầu về phía mình, hơn nữa còn quỳ lạy để hành đại lễ, nói chuyện, cử chỉ còn phải trang nghiêm thanh lịch để làm mẫu nghi thiên hạ, Tuyền Cơ liền cảm thấy đời này chẳng còn gì lưu luyến nữa.
Lam Tích ở bên cạnh nghe xong, nói giễu cợt: “Lam Tinh ngươi không cần nhiều lời với nàng, trong đầu nàng chỉ có những thứ cổ quái kỳ lạ, không giống với người bình thường đâu.”
Lam Tinh không biết làm sao đối với thần kinh thô của Tuyền Cơ. Nói thẳng ra: “Tiểu thư có nghĩ đến ngày nào đó Thái tử không còn sủng ái đối với ngài nữa thì tiểu thư phải xử lý thế nào đây?”
Nghe nói Thái tử vì Tạ tiểu thư mà phân phát tất cả thê thiếp, ca cơ trong Vương phủ ở kinh thành, nhưng là nam nhân thì ai biết được có thể có một ngày nào đó lại vì một nữ nhân khác mà gạt bỏ tiểu thư không? Hơn nữa, tiểu thư và Thái tử đã là vợ chồng chân thật. Trước đây ở trên thuyền hai người còn chia phòng mà ở. Bây giờ hàng đêm lại cùng phòng. Ngày ngày cùng xe, bản thân là nô tỳ Lam Tinh sao lại có thể không biết quan hệ thân mật của hai người.
Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Chúng ta thỏa thuận rằng nếu có một ngày hắn không thích ta nữa, chúng ta sẽ chia tay ai đi đường nấy.”
Nghĩ đến tương lai có thể có một ngày phải rời xa Triệu Kiến Thận, trong lòng Tuyền Cơ lại dâng lên sự đau đớn khôn nguôi.
Lam Tinh, Lam Tích nghe xong lắp bắp kinh sợ, Lam Tích cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Nếu thật sự có một ngày như vậy, cho dù Thái tử cho người đi, người có thể bỏ đi không?”
Tuyền Cơ ngẩng đầu thở dài, ngơ ngẩn nói: “Không bỏ được cũng phải bỏ, nếu không thì thật có lỗi với bản thân mình. Một năm không bỏ được thì hai năm, hai năm không bỏ được thì ba năm… Quê hương của ta có câu, thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất.”
Lam Tinh trầm mặc nhìn hai người, hơi hối hận đã tùy tiện đề cập đến vấn đề nặng nề này, gượng cười nói sang chuyện khác: “Nghe nói đêm nay sẽ nghỉ ngơi một đêm ở dịch quán, buổi sáng ngày mai sẽ vào kinh, trước kia ta đều ở bên ngoài kinh thành làm việc, còn chưa được vào kinh nha, nhất định rất là náo nhiệt.”
Lam Tích gật đầu nói: “Rất là sầm uất náo nhiệt, em gái ta bọn họ ở vùng lân cận phía Nam, mấy tháng nữa sẽ sinh đứa nhỏ, đúng lúc có thể đi thăm nàng.”
Tuyền Cơ vốn không phải là người đa sầu đa cảm, nghe Lam Tích nói đến em gái Vân Ca, sự chú ý liền chuyển đổi.
Buổi tối Triệu Kiến Thận vội vàng xử lý công việc chồng chất như núi, càng đến gần kinh thành, việc truyền đạt tin tức càng dễ dàng, công việc của Triệu Kiến Thận cũng càng nhiều, thấy Tuyền Cơ buổi chiều đã ngủ đủ, dứt khoát lôi kéo nàng vào phòng ngủ dịch quán để cùng làm việc.
Tuyền Cơ đầu tiên xem các khoản tiền của Trầm thị và Vương phủ, những thứ này tuy rằng đã gác lại hơn nửa năm, nhưng đối với nàng mà nói thì khó khăn không lớn, hơn nữa cả hai bên đều tiếp tục phương pháp ghi chép sổ sách mà nàng đã phổ biến lúc trước, không đến hai canh giờ đã xem toàn bộ và chỉnh lý xong hết.
Ngẩng đầu thấy Triệu Kiến Thận còn đang cau mày miệt mài đau khổ làm, không nén được thở dài một tiếng, đúng là số khổ nha! Cũng không quấy rầy hắn, rón ra rón rén chuồn ra ngoài đi tìm Lam Tinh, Lam Tích chuẩn bị bữa ăn khuya.
Khi trở về thấy công việc của Triệu Kiến Thận dường như không có tiến triển, vì thế nhẹ nhàng gọi Lam Tinh, Lam Tích, bưng đồ ăn khuya vào đặt trên bàn.
“Bây giờ là giờ nào?” Triệu Kiến Thận đột nhiên ngẩng đầu nói.
Lam Tích hơi khom người nói: “Đã gần đến giờ tý (từ giờ đêm đến giờ sáng).”
Triệu Kiến Thận nhìn miệng Tuyền Cơ đang len lén ngáp, cười nói: “Vậy thì đi ngủ đi, không cần theo giúp ta.”
Tuyền Cơ nháy mắt nói: “Ta ăn khuya rồi đi ngủ. Huynh cũng đến ăn đi, đói bụng làm việc thì làm gì cũng không nhanh đâu. Hì hì, ngày mai ta có thể ngủ ở trên xe, huynh phải xuống xe gặp người khác, hai đôi mắt đen thật mất mặt quá đi.”
Triệu Kiến Thận đứng lên duỗi tay véo nhẹ mũi Tuyền Cơ một cái nói: “Bây giờ nàng nhàn rỗi nhất!”
“Hừ! Ta giúp huynh xem sổ sách ghi chép nha! Huynh xem ta đã làm xong hết rồi! Hắc hắc! Rõ ràng là động tác của huynh chậm chạp thôi!” Tuyền Cơ cười nhạo không hề nể tình chút nào.
“Đúng đúng! Tốc độ của nàng là nhanh nhất, không thấy bóng dáng cậu và đại ca của nàng đâu, Trầm thị vốn làm sính lễ cho nàng, nếu không nàng tiếp quản trước đi.” Triệu Kiến Thận nghiêm túc nói.
Lam Tinh, Lam Tích chấn động, cái này… cái này… Thái tử thế nhưng lại muốn đem toàn bộ Trầm thị tặng cho người ta?! Tặng cho tiểu thư?! Sính lễ? Chính là nói Thái tử muốn cưới tiểu thư! Hai người vừa mừng vừa sợ, thật tâm vui thay cho Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ bi thương kêu một tiếng, nói: “Huynh coi như ta chưa nói gì hết đi, ăn khuya, ăn khuya không nói chuyện công việc!” Phải tiếp nhận Trầm thị, bản thân mình còn không mệt đến chết!
Triệu Kiến Thận không ép nàng, cười mắng một câu “Nha đầu lười” xem như không có gì.
Ăn khuya xong, Triệu Kiến Thận tiếp tục số khổ làm đêm, Tuyền Cơ tâm trạng tốt hiếm thấy, giả bộ làm “vợ hiền” một lần, thay hắn phân loại tài liệu thư từ còn thừa sau đó dựa vào mức độ tầm quan trọng khẩn cấp để tới trước mặt hắn. Lúc này mới lên giường ngủ. Triệu Kiến Thận làm xong công việc, đã qua giờ sửu (từ đến giờ sáng), xoay người nhìn Tuyền Cơ đã sớm làm ổ ngủ say trên giường, không nén được cười, văn kiện thư tín sau khi được Tuyền Cơ sắp xếp lại xong rồi mới xem, quả thật hiệu suất cao hơn nhiều, đáng tiếc trợ thủ thông minh lanh lợi giống Tuyền Cơ thật sự chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Cũng không kêu Lam Tinh, Lam Tích hầu hạ, Triệu Kiến Thận tự bỏ đi áo ngoài và giày, nhẹ nhàng nằm lên giường. Lúc này thời tiết đã từ từ rét lạnh, Tuyền Cơ đang ngủ phát hiện bên cạnh có thêm nguồn nhiệt. Trong lúc ngủ mơ liền tự động dịch người lại gần.
Triệu Kiến Thận nghiêng người, duỗi tay ôm nàng vào lòng, trên mặt Tuyền Cơ dùng thuốc nước dịch dung, đã không còn nhận ra dáng điệu tuyệt mỹ vốn có, nhưng mà nghe tiếng hô hấp chầm chậm của nàng, ngửi thấy mùi thơm mát trên người nàng phát ra, vẫn khiến Triệu Kiến Thận cảm thấy bình an yên tĩnh. Chỉ cần nữ nhân này ở bên cạnh, hắn có thể dễ dàng thả lỏng thể xác và tinh thần… Cơn buồn ngủ rất nhanh đến thăm.
Sáng sớm ngày thứ hai, sứ đoàn Thái tử sẽ vào kinh thành, toàn bộ người trong sứ đoàn Thái tử đều rất hưng phấn, từ sớm đã thức dậy chuẩn bị, dịch quán vốn không lớn, Tuyền Cơ không thể tránh khỏi việc bị đánh thức.
Vén lên bức màn sa, trong cơn mơ màng nhìn thấy Triệu Kiến Thận đã thay triều phục Thái tử. Kỉ quốc gần biển, hoàng tộc mặc màu lam. Trang phục chủ yếu của thành viên hoàng gia đều là màu lam đậm. Bản thân Triệu Kiến Thận chính là mỹ nam thiên hạ vô song (trên đời có không ). Mặc vào triều phục màu lam đậm thêu rồng vàng mây trắng, càng thấy lộng lẫy uy nghiêm, tuấn lãng bất phàm.
Cái người đẹp trai đến mức hồ đồ lại không ai có thể so bì này bây giờ lại thuộc về mình! Tuyền Cơ nghĩ đến đó suýt nữa thì cười ra tiếng.
Triệu Kiến Thận thấy nàng tỉnh, vẻ mặt mơ màng nhìn mình, không nhịn được cười tiến đến, vỗ vỗ khuôn mặt nàng nói: “Làm sao ngây ngốc vậy, còn chưa ngủ đủ thì ngủ thêm một lúc đi, chút nữa ta ôm nàng lên xe.”
Lam Tinh, Lam Tích đang giúp Triệu Kiến Thận chỉnh lại phát quan, vuốt góc y phục, nghe xong lời nói của Triệu Kiến Thận, âm thầm hâm mộ vận may của Tuyền Cơ, Thái tử đối với nàng thật sự sủng ái đến không còn lời nào để nói rồi.
Tuyền Cơ ngượng ngùng đứng lên, lúc mình hôn mê bất tỉnh không biết gì thì thôi bỏ đi, dưới ánh mắt nhiều người bị Triệu Kiến Thận ẵm lên xe, như vậy cũng thật mắc cỡ, vội vàng lắc đầu, duỗi tay với lấy trang phục nữ quan ở đầu giường, dự định rời giường thay quần áo.
Lam Tinh cười nói: “Tiểu thư đừng vội, nô tỳ đến hầu hạ người thay quần áo.”
Tuyền Cơ le lưỡi nói: “Cũng không phải con nít ba tuổi, mặc quần áo thôi mà, còn muốn người khác hầu hạ sao?”
Lời này vừa nói ra, hai nha hoàn Lam Tinh, Lam Tích xấu hổ không nói, Thái tử đại nhân vừa mới được hầu hạ thay quần áo xong dở khóc dở cười, đưa tay búng cái trán của nàng một cái, cười mắng: “Nàng, nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn, ngay cả ta cũng dám châm chọc tiêu khiển!”
“Oan uổng quá! Nhất thời vô ý thôi, so đo tính toán như vậy làm gì chứ!” Tuyền Cơ phát hiện chính mình trong lúc vô ý chọc phải Triệu Kiến Thận một cái, ngoài miệng tuy rằng xin tha thứ, nhưng vẻ mặt vẫn rất đắc ý.
“Hôm nay vào thành, không muốn phiền phức thì ngoan ngoãn ở trong xe, ta kêu người trực tiếp đưa nàng về Vương phủ, ta còn phải vào cung bàn bạc công sự, ta đã kêu Trương mẫu từ biệt trang trở về, đến Vương phủ rồi để bà xử lý nàng!” Triệu Kiến Thận sờ mái tóc dài của Tuyền Cơ, cười dặn dò một câu liền ra cửa đi gặp các quan viên khác của sứ đoàn. Chỉ cần Tuyền Cơ đồng ý, nàng có thể là siêu cấp vợ hiền, tuy nhiên, vẫn là làm sâu gạo thì hạnh phúc hơn một chút.