Kỉ Kiến Thận và Tuyền Cơ đi theo đoàn người hộ tống Hoàng đế Nhạc Nghịch từ xa, xen lẫn trong đám thương nhân và dân chúng vào kinh kiếm sống, hai người không cần tốn nhiều công sức đã vào được kinh thành Nhạc quốc.
Lần này bọn họ thuê một tiểu viện yên tịnh riêng biệt sau một khách điếm, an tâm chờ đợi đội ngũ đưa tiễn Nhạc Linh công chúa xuất giá.
Sau khi đến kinh thành, Kỉ Kiến Thận đã nói qua kế hoạch của mình cho Tuyền Cơ nghe, bây giờ khắp nơi ở Nhạc quốc đều lùng bắt bọn họ, kinh thành Nhạc quốc ngược lại giống như mắt bão[], là nơi bình lặng an toàn duy nhất ở Nhạc quốc.
[] Mắt bão: là vùng giữa các cơn lốc xoáy của bão.
Bọn họ đã để người của Quỷ Công giáo giả mạo Tuyền Cơ ở khắp nơi xông qua cửa khẩu, trong đó trọng điểm hiển nhiên là đội của Dịch Thanh Vân quấy nhiễu tai mắt của kẻ địch, làm cho lực chú ý của bọn họ hướng ra bên ngoài, tạo ra dấu hiệu giả là bọn họ đã trốn thoát thành công, sau đó họ sẽ chờ đội ngũ đưa tiễn công chúa Nhạc Linh đi đến Kỉ quốc thành hôn vào mấy ngày sau, lẫn vào trong đội tùy tùng trở về nước.
Chi tiết trong đó Kỉ Kiến Thận cũng không nói rõ ràng, nhưng Tuyền Cơ nghe xong lại rất ca ngợi, đây rõ ràng chính là muốn Nhạc Nghịch đưa người góp sức cung kính tiễn bọn họ về nhà a! Giỏi! Thật sự là giỏi!
Công chúa là ngự muội của Hoàng đế, lại sắp là Hoàng hậu của một quốc gia, cho dù phải kiểm tra người đi theo nàng, cũng không dám quá đáng, mà Nhạc Linh công chúa thì Tuyền Cơ đã chắc chắn là người trong nhà, đương nhiên sẽ che giấu bọn họ thật tốt.
Nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của đám người Đại ma vương cùng với Triệu Chính và Lam Tích, Tuyền Cơ cũng thấy an tâm nhiều, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ yên, chờ đợi về nhà.
Sau khi Nhạc Nghịch trở lại kinh thành, lập tức công bố tin tức bị tập kích tại núi Xích Thánh, tuyên bố Quỷ Công giáo âm mưu phản nghịch, dùng thủ đoạn đẫm máu sát hại đại thần, cấu kết quốc sư bắt Hoàng hậu đi.
Người thân trong nhà của các đại thần đã chết đều khóc loạn cả lên, trong kinh liên tiếp ba ngày đều phủ màu tang, truy điệu vong linh các đại thần chết oan chết uổng. Lần này đi theo vốn toàn là quan viên cao cấp, triều đình thiệt hại gần một phần ba trọng thần. Tổn thất có thể nói là nghiêm trọng.
Nhìn không ít khoảng trống trên điện kim loan, Nhạc Nghịch chau mày, sắc mặt xanh mét.
Quỷ Công giáo đáng chết, tuy rằng lần này đến núi Xích Thánh, không ít người là “Nhân tố bất ổn” trong triều, nói thật Nhạc Nghịch không để tâm lắm đến sống chết của bọn họ, nhưng thoáng cái đã chết hơn phân nửa, những việc còn để lại không biết nên đi đâu tìm người thay thế!
Hơn nữa còn phải chi một số tiền lớn làm phí trợ cấp an ủi, vừa mới bán quan bán chức kiếm được tiền dự trữ quốc khố, lại bị hao phí một số lớn.
Nghĩ đến tiền, không tránh khỏi việc nghĩ đến Tuyền Cơ, Nhạc Nghịch buồn bực một trận, nhìn về phía Lí công công đang hầu hạ bên cạnh. Lí công công vội vàng lớn tiếng nói: “Có việc thì trình tấu, không việc bãi triều.”
Đại thần ở phía dưới vẫn còn một bụng muốn nói. Ví dụ như chức vụ những quan viên đã chết do ai thay thế, rất nhiều việc nguy cấp chất chồng quyết định làm sao v.v… quan trọng nhất chính là vài ngày gần đây việc lùng bắt nghịch tặc Quỷ Công giáo, giam giữ, tra xét nữ khách (du khách nữ) ở khắp mọi nơi đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến dân chúng, thậm chí một vài quan viên địa phương lợi dụng việc này mà không e dè bắt người đòi của cải, hơn nữa còn dẫn đến việc một vài người nhân cơ hội ức hiếp dân nữ, việc này nếu buông lỏng nữa, chỉ sợ là còn chưa bắt được người của Quỷ Công giáo, đã bùng nổ dân biến (dân chúng nổi dậy) trước.
Nhưng nhìn sắc mặt của Nhạc Nghịch, ai dám ra mặt mở miệng? Trong lòng mọi người đều biết, Hoàng thượng đối với việc Hoàng hậu mất tích cực kỳ căng thẳng, ai dám mở miệng nói muốn hắn đừng điều động binh lực tìm người, chỉ sợ mới lên tiếng đã bị lôi ra chém.
Vì thế mọi người đều dời ánh mắt lên người của thừa tướng Tả Kính Tùng, người được Nhạc Nghịch tin tưởng nhất. Tả Kính Tùng lại giống như đầu gỗ không phản ứng gì, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đành phải cam chịu lặng im không lên tiếng để phát tài, hành lễ lui ra.
Sau khi bãi triều, Nhạc Nghịch không trở lại thư phòng cũng không đến tẩm cung, ngược lại đi thẳng một đường đến Ý Hoa cung, Dung ma ma cùng Vương công công cũng đã từ đội ngũ trở lại trong cung, nơm nớp lo sợ quỳ ở cửa cung nghênh đón thánh giá, hai người đều rất sợ Hoàng thượng nhìn thấy cung điện trống trải, giận dữ sẽ đem bọn họ ra chém cho hả giận. May mắn là Nhạc Nghịch dường như không có lòng dạ nào để ý đến bọn họ, chỉ phất tay để bọn họ lui ra.
Trong Ý Hoa cung, tất cả đều giống như lúc trước khi vẫn còn Tuyền Cơ. “Cờ năm quân” mà Tuyền Cơ chơi vẫn còn đặt trên chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ, một quyển sách chưa đọc xong bị mở ra úp xuống bên cạnh, bình thường nàng sẽ ngẫu nhiên chơi đàn, cầm cũng lẳng lặng được xếp gọn ở một góc đại điện…
Tuyền Cơ không thích người ngoài ra vào phòng nàng, cũng không thích người khác làm lộn xộn đồ vật của nàng, cho nên mấy ngày nàng ở lại Ý Hoa cung là thời điểm Ý Hoa cung bề bộn nhất, nhưng thời gian này, nơi này cũng là nơi duy nhất khiến người khác cảm thấy ấm áp an nhàn nhất trong chốn Hậu cung lạnh như băng.
Nhạc Nghịch cẩn thận cầm lấy sách trên chiếc bàn nhỏ, đó là một quyển sách về chuyện thần tiên ma quái xưa rất có tiếng ở Nhạc quốc, Nhạc Nghịch lúc nhỏ cũng đã từng thấy qua ở trong phòng huynh trưởng, thái phó không cho bọn họ đọc loại sách này giải trí, hoàng huynh lén lút xem trộm, Nhạc Nghịch lén nhìn vài lần cũng bị mê hoặc bởi chuyện xưa trong đó, hy vọng mình cũng có thể biết phép thuật, có thể tùy ý bay tới bay lui, như vậy các huynh đệ tỷ muội khác sẽ không thể khi dễ hắn.
Nhạc Nghịch ngồi bên cửa sổ nhìn trang giấy mỏng manh, nhìn một lúc lại cảm thấy chữ viết trước mắt dần dần trở nên mơ hồ…
Thái giám ở trước điện tiến đến bẩm báo nói thừa tướng Tả Kính Tùng xin gặp, Vương công công rón ra rón rén đi vào Ý Hoa cung, phát hiện Hoàng thượng đang ngả lên ghế ngủ say, trong tay còn cầm một quyển sách không đặt xuống, nhất thời thấy lúng túng, chỉ sợ bị trách phạt vì quấy nhiễu giấc mộng yên tĩnh của Hoàng thượng, lại sợ nếu không gọi Hoàng thượng tỉnh lại lỡ như làm nhỡ chuyện lớn thì gay go!
Đang lưỡng lự, đột nhiên thấy Nhạc Nghịch mở to mắt nói: “Chuyện gì?”
Nhạc Nghịch rất cảnh giác, nhiều năm chịu đựng không ít việc bị tấn công ngấm ngầm lẫn công khai, làm cho hắn ngủ không sâu, lúc có người bước vào, hắn đã tỉnh lại, nhưng mà tạm thời không muốn tách khỏi cảnh trong mơ, mở to mắt đối mặt với sự thật là tất cả sự ấm áp đều đã bỏ mình đi xa.
Vương công công thở ra một hơi, vội vàng bẩm báo chi tiết.
Nhạc Nghịch gật đầu, ngồi dậy, đưa tay đặt lên quyển sách lật lại trang giấy Tuyền Cơ đã từng xem, cẩn thận đặt lại chỗ cũ, xác định giống y như lúc trước, lúc này mới đứng dậy rời đi, ra trước cửa điện đột nhiên nói với Vương công công: “Các người hãy giữ gìn đồ vật trong cung này thật tốt, một cái cây ngọn cỏ cũng không được di chuyển!”
Vương công công liên tục gật đầu nhận lệnh, nhìn bóng dáng Nhạc Nghịch xa dần rồi biến mất ở cuối đường, lúc này mới giơ tay áo lên, ra sức lau mồ hôi lạnh trên mặt.
Trong ngự thư phòng, Tả Kính Tùng lén trộm nhìn đánh giá Nhạc Nghịch một chút, trong lòng thở dài, chỉ mấy ngày sau sự cố, Hoàng thượng dường như đã thay đổi, sự mong đợi nhảy nhót ẩn nơi đáy mắt đã bị sự mệt mỏi lạnh nhạt thay thế. Hắn đã sớm biết vị Hoàng hậu kia ảnh hưởng rất lớn đối với Hoàng thượng, cũng cảm thấy hành trình đến núi Xích Thánh có vấn đề, lại không thể kiên quyết ngăn cản… Bây giờ nói việc này thì đã muộn rồi.
“Vi thần đến đây là muốn xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không nên tiếp tục bố trí trạm kiểm tra những nữ nhân đáng nghi.” Tác phong của Tả Kính Tùng từ trước đến giờ chính là đi thẳng vào vấn đề chính.
Nhạc Nghịch nhìn hắn không nói.
Tả Kính Tùng biết, với sự ngoan cố của Hoàng thượng hơn nữa còn có sự cố chấp đối với Hoàng hậu, không thể dễ dàng thuyết phục hắn như vậy, trừ phi mình có thể có phương pháp tốt hơn so với trạm kiểm tra.
“Hoàng thượng, từ ngày khởi hành rời khỏi núi Xích Thánh, đã nhiều chỗ báo cáo có người giống Hoàng hậu muốn lén lút rời đi, cuối cùng đều phát hiện là nghịch tặc giả mạo, vi thần nghĩ, khi mà địch ở trong tối ta ngoài sáng thì điều động binh lực lùng bắt khắp nơi không phải là phương pháp tốt để giải quyết vấn đề.”
“Vậy ngươi nói cho trẫm biết thế nào mới là phương pháp tốt?” Nhạc Nghịch gằn giọng nói.