Động tác nhỏ của bọn họ đều bị Triệu Kiến Thận nhìn vào mắt, nhưng hắn cười không nói. Trong mắt hắn, đối với nhân tài nên dùng thái độ đối đãi nhân tài, cho dù Vân Ca thân là tì thiếp nhỏ bé, nhưng nàng có tài hoa xuất chúng nên đáng được hắn tôn trọng, tuy rằng hắn thực thích thú trêu cợt, hù dọa nàng nhưng sẽ không tùy tiện làm nhục nàng.
“Còn hai chỗ ngồi, không bằng hai vị cô nương cũng ngồi xuống dùng bữa đi.” Ánh mắt Vân Ca xoay chuyển đề nghị.
Hai mỹ nhân Chu Bích ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Vân Ca, cả kinh đáp: “Nô tỳ không dám!”
Bạch Chí Dao cười, nói: “Nếu phu nhân đã mời, Chu Nhi, Bích Nhi, các ngươi liền ngồi xuống đi!” Có mắt đều nhìn ra được Trầm Kiếm đối với vị ái thiếp này có bao nhiêu dung túng cùng nuông chiều, nếu muốn cùng hắn hợp tác, tự nhiên nên chiều theo ý nữ tử này thì tốt hơn.
Chu Nhi, Bích Nhi không dám nhiều lời, thật cẩn thận ngồi xuống hai bên Bạch Chí Dao, trong lòng thầm oán giận Vân Ca không hiểu quy củ, thân phận các nàng làm sao xứng cùng ngồi với công tử.
Bữa cơm chỉ có thanh âm trò chuyện của ba nam nhân, Vân Ca nghĩ nói nhiều sai nhiều, vùi đầu vùi cổ ăn, Triệu Kiến Thận không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, Vân Ca kìm nén ý nghĩ muốn đập bàn trở mặt, nhịn không được đành ở dưới bàn trộm giựt ống tay áo Triệu Kiến Thận. Có vậy mới miễn cưỡng không bị no chết dưới hành vi nhồi vịt ăn của hắn.
Chu Nhi, Bích Nhi căn bản không dám động đũa, hết sức lo sợ nên nhanh chóng lùa sạch chén cơm trong tay xong cứ như lấy được đại xá, liền đứng dậy rời bàn.
Bạch Chí Dao cuối cùng cũng chú ý đến sự xấu hổ của các nàng, không muốn gọi các nàng tiếp tục hầu hạ, phân phó cho các nàng lui xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì có người ngoài ở đây, Triệu Kiến Thận không chút khách khí liền kéo Vân Ca về phòng. Vân Ca thấy trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, quay sang nhìn Triệu Kiến Thận thở dài: “Cho người đem thêm một bộ chăn mền đến đi, ta ngủ trên mặt đất cũng được.”
“Sao cũng được, dù sao ngươi cũng đã ngủ một ngày, buổi tối không ngủ cũng không sao.”
Vân Ca mếu máo, cõi lòng tràn đầy hy vọng hỏi han: “Ngươi có phải còn có chuyện cần thương thảo với Trương tiên sinh?”
“Ân?”
“Ta muốn tắm rửa, ngươi có thể tránh mặt một chút hay không?” Thanh âm càng nói càng nhỏ.
“Không thể.”
“A?”
Triệu Kiến Thận thấy vẻ mặt nàng ủy khuất, bộ dáng đầy bất mãn của Vân Ca, nhịn không được cười ha ha. Ở cùng một chỗ với nữ tử này thật khiến tâm trạng hắn tốt hẳn.
Không đùa cợt Vân Ca nữa, Triệu Kiến Thận có lòng tốt rời khỏi, tiến đến phòng của Trương Kiều Dư.
Trương Kiều Dư mở cửa phòng ra, mời hắn vào trong phòng, cười nói: “Thiếu gia sao lại bỏ rơi nhuyễn ngọc ôn hương chạy đến đây tìm lão nhân?”
Triệu Kiến Thận mỉm cười: “Trước đem chính sự giải quyết rồi nói sau.”
Quay trở lại phòng, sắc trời cũng đã tối, nhìn thấy ở nơi cách xa giường nhất trong phòng đã trải nệm chăn thật tốt, Vân Ca đã ngủ say rồi.
Triệu Kiến Thận tiến lại gần, cúi người nhìn tiểu mỹ nhân đang trong ám ảnh ngủ không an giấc, trong mũi ngửi được mùi thơm quen thuộc, nhịn không được mỉm cười, thân thủ nhẹ điểm vào huyệt đạo sau gáy của nàng, giúp nàng ngủ sâu hơn, sau đó nhẹ nhàng đem nàng ôm đến trên giường.
Ôm giai nhân trong lòng, tận tình hít lấy hương thơm trên người nàng, Triệu Kiến Thận ngủ vô cùng tốt, thẳng một giấc đến sáng.
Khi Vân Ca tỉnh lại, trời đã lên cao, người cũng đã ở trên xe, Triệu Kiến Thận cởi mặt nạ xuống, đang ngồi ở một bên trầm tư xem xét một quyển sách trên chiếc bàn nhỏ. Không dám kinh động hắn, Vân Ca nhẹ nhàng duỗi thẳng thân mình, cố gắng hồi tưởng lại cũng chẳng nhớ được mình làm cách nào từ trên sàn nhà mà lên được trên xe.
“Tỉnh rồi thì lại đây xem xét cái này.” Triệu Kiến Thận cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vào một chồng tập sách khác trên bàn nhỏ nói.
Vân Ca đẩy tấm chăn mỏng trên người ra, dịch chuyển một chút đến cạnh bàn nhỏ, trên người vẫn mặc một bộ thường phục mới đổi trước khi ngủ tối qua, còn may. Bởi vì ở cùng phòng với Triệu Kiến Thận, không dám mặc áo ngủ đơn bạc đi ngủ, vì thế sau khi tắm xong dứt khoát mặc một bộ thường phục không quá dễ nhăn, tuy rằng không được thoải mái, nhưng ít ra cũng an tâm đôi chút.
Trên bàn con là một đống sổ sách, ghi lại các khoản mục ra vào, hạng mục kinh doanh của các cửa hiệu của Trầm thị ở Vân Xuyên nửa năm trở lại đây.
Vân Ca tự động lôi ra một quyển sổ trắng và bút mực, đem các sổ sách kia phân ra, bắt đầu soạn lại.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ly chè xanh cùng một mâm điểm tâm nhỏ, Vân Ca ngạc nhiên ngẩng đầu.
Triệu Kiến Thận nói: “Ăn một chút lót dạ rồi tiếp tục, không gấp gáp.”
Lão bản tính tình cũng không đến nỗi xấu, Vân Ca sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, vui vẻ nói cảm ơn, Triệu Kiến Thận chỉ nhướng mi cười.
Giữa trưa xe dừng lại nghỉ dùng bữa, Chu Nhi phát hiện tay áo Vân Ca có vết mực, Triệu Kiến Thận cười ái muội, ngón tay điểm điểm vào cái trán Vân Ca nói: “Đã cho nàng bướng bỉnh gây sự quá rồi.” Bạch gia một hàng bừng tỉnh đại ngộ, chắc là Trầm Kiếm ở trên xe xử lý công vụ, sủng thiếp quấn quýt si mê, đùa giỡn gây ra. Vân Ca nhìn sắc mặt bọn họ cũng thừa biết bọn họ hiểu lầm cái gì, trong lòng buồn bực vô cùng.
Bữa trưa, Chu Nhi, Bích Nhi vẫn là cùng ngồi chung bàn ăn cơm, hôm nay so với hôm qua tự nhiên hơn một chút, chắc là Bạch Chí Dao vì lấy lòng Vân Ca, cố ý căn dặn qua các nàng.
Hôm nay Bạch Chí Dao cùng hai mỹ nhân Chu Bích ngồi chung một xe ngựa, dùng qua ngọ thiện liền trở về xe, Bạch Chí Dao hỏi hai nàng: “Đồng hành một ngày, các người cảm thấy Trầm Kiếm này như thế nào?”
Hai mỹ nhân Chu Bích liếc nhìn nhau, Bích Nhi e dè nói: “Trầm lão bản quả thực thần bí, nói cũng không nhiều, không giống người thân thiện, chỉ có điều thực sự sủng ái Vân Ca phu nhân.” Nhớ tới buổi sáng Trầm Kiếm ôm Vân Ca mê man lên xe ngựa, nhịn không được đỏ mặt cùng hâm mộ, nếu công tử ôn nhu săn sóc như vậy với nàng, cho dù muốn nàng đổi lấy mạng mình, cũng là nguyện ý.
“Nô tỳ thấy hắn không giống người trầm mê nữ sắc, không biết vì sao đối với Vân Ca phu nhân thực phá lệ yêu sủng.” Chu Nhi cũng nói, đáy lòng nàng đối với Vân Ca hâm mộ vạn phần, nhưng lại âm thầm cảnh tỉnh bản thân, công tử là người làm đại sự, mình tuyệt không được học Vân Ca được sủng mà kiêu, không phân tôn ti, phá hỏng chuyện của công tử.
Thân là nữ tử, những chuyện quan tâm đương nhiên chỉ có như vậy, Bạch Chí Dao nguyên cũng không trông cậy vào hai nha hoàn này mà có thể cho hắn một đáp án, chỉ là cùng Trầm Kiếm tiếp xúc cho đến nay, vẫn không rõ chi tiết đối phương, khó tránh có chút tâm phiền ý loạn.
Nghe ra trong lời hai nha hoàn này có sự hâm mộ đối với Vân Ca, lại thấy các nàng nũng nịu e ấp, kiềm không được động lòng, thân thủ ôm lấy Chu Nhi, trêu đùa: “Đến, để công tử cũng hảo sủng ái ngươi.”
Bích Nhi ở một bên gượng cười, nghĩ công tử thật bất công, nhất thời trong xe tràn đầy xuân ý.
Bên này Triệu Kiến Thận ở trên xe nhưng không triền miên tuyệt sắc giống như người ngoài tưởng tượng, một nam một nữ dựa vào hai bên bàn nhỏ, khi múa bút thành văn, khi nhíu mày cân nhắc, chẳng hề để tâm phong cảnh vô hạn bên ngoài xe.
Thật vất vả làm xong một khối công việc, Vân Ca duỗi thân một chút thả lỏng chân tay, nhìn Triệu Kiến Thận vẫn một bộ dáng mặt cau mày có, nhịn không được trộm đánh giá hắn.
Không nghi ngờ gì hắn là người đàn ông đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy qua hai đời người, tuy rằng một bụng xấu xa còn cực thích ức hiếp nàng, nhưng khi hắn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh như vậy, vẫn thực mê người. Nhìn phớt qua nhịn không được quay lại nhìn thêm lần nữa, thầm nghĩ chỉ muốn quan sát kĩ hơn… Vân Ca giống như bị mê hoặc, đột nhiên nhớ tới cảnh mình bị hắn ôm vào trong lồng ngực hôn thật sâu, chợt nghĩ bản thân bị một cực phẩm mỹ nam phi lễ như vậy thực ra cũng không tính là bị thiệt nha!
Chỉ có điều cùng người như vậy có mối quan hệ, thì đừng mong sống được những ngày bình yên an ổn, cho nên tốt nhất vẫn là cách xa ra một chút đi, kẻo chết lúc nào cũng chẳng hay.