Cuối tuần.
Phim trường .
Sau khi đến trường quay, Diệp Thanh không lập tức tới gặp đạo diễn ngay, bởi vì đang quay phim nên chắc đạo diễn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến cô.
Diệp Thanh đến gần một chút, định nhìn xem kĩ thuật trường quay như thế nào.
Đang lúc xem hăng say thì một nhân viên của đoàn đến hỏi cô và Vân Du có muốn vào phòng nghỉ hay không.
Vân Du kéo cô, ý bảo cô về chuẩn bị trước.
Diệp Thanh nghĩ thấy cũng đúng, vì thế liền đi theo anh chàng kia đến phòng nghỉ của diễn viên.
Quá rõ ràng, Diệp Thanh và Vân Du đến sớm.
Vì ngoài Đạo diễn cùng mấy người ở tổ phim đang ở bên ngoài ra, thì lúc cô vào phòng nghỉ chỉ thấy một người thiếu niên đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản mà thôi.
Hình như nhóm vai chính cũng chưa đến.
Người nhân viên đi, Diệp Thanh đi gần tới, kia, không phải Chu Tử Vũ? Chu Tử Vũ cũng là diễn viên trong đoàn làm phim này sao.
Chu Tử Vũ ngước đầu nhìn, vừa trông thấy cô liền nở nụ cười tươi rói: " Xin chào, tôi là Chu Tử Vũ! Chúng ta đã gặp nhau trong buổi thử vai nữ chính! "
" À...!xin chào, tôi là Diệp Thanh..."
Ngũ quan tuấn mỹ không thể soi mói, trong nho nhã lộ ra cơ trí, dưới nụ cười nhìn như vô hại lại cất dấu ý tưởng không muốn người biết.
Rõ ràng là một con cáo gian xảo, nhưng lại đội lót làm chú cừu non.
Nếu không phải cô biết trước nguyên tác, thì cũng sớm bị cái vẻ ngoài kia đánh lừa.
" Chúc mừng chị đã thành công nhận được vai nữ chính Hiên Huyên nhé.
Ngày tháng sau này làm việc vui vẻ, mong được chị chỉ giáo nhiều! "
" Cậu Chu khiêm tốn rồi, tôi mới là người cần được chỉ giáo...!Không biết nhân vật nào được cậu Chu đây đảm đương vậy? "
" Tôi thủ vai nam chính Dương Dương a! Chị chưa nhận được thông báo mới sao? "
" Vai nam chính đổi rồi ư..."
Có điều cô thắc mắc, Chu Tử Vũ hiện tại không phải nên ở sao? Bây giờ lại chạy tới đây làm nam chính rồi?
" Sao vậy? Trông chị có vẻ không hài lòng khi nam chính đổi thành tôi? "
Diệp Thanh thoáng chút bối rối nhưng rất nhanh sau đó cô đã nở một nụ cười chống chế: " Không phải vậy, tôi chỉ là hơi bất ngờ thôi! Được làm việc cùng cậu Chu khiến tôi mừng còn không kịp nữa kìa...!"
Không hổ là con cáo già, còn có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.
Cậu ta có đúng chỉ mới tuổi không vậy?
Hồi sau, những diễn viên khác cũng có mặt đủ cả, chuyên viên trang điểm bắt tay vào công việc.
Diệp Thanh lần này đảm nhận vai nữ chính Hiên Huyên, Hiên Huyên là một nữ tổng tài cường thế, một tay xây dựng lên giang sơn của riêng mình, nhưng cốt vẫn là tìm cách trả thù người cha ruột cùng ả tiểu tam đã hại chết mẹ mình.
Tính cách nhân vật này đặc biệt bá đạo, lạnh lùng, nói cách khác giống như nam chính tổng tài thôi, chỉ là đổi vai vế cho nhau.
Còn nam chính ấy à, tên Dương Dương, bởi vì năng lực nghiệp vụ thực tốt, vào làm trong công ty của Hiên Huyên, được cô ưu ái để mắt tới.
Một đường thẳng thuận lợi, Dương Dương cứ vậy mà trở thành thư ký riêng của nữ nữ tổng tài xinh đẹp, tính cách cậu kiên cường, đôi khi lại ôn nhu đáng yêu, khiến tâm Hiên Huyên cũng mềm đi rất nhiều.
Hai người dây dưa không dứt, về lâu dài ắt sinh tình cảm.
Đại khái, kịch bản đơn giản cũng chỉ có vậy, còn tùy vào cách diễn của diễn viên mà tùy cơ ứng biến, thay đổi làm sao cho phù hợp.
Tạo hình của Diệp Thanh vô cùng soái khí nha, tóc cột bổng gọn gàng, dưới mặc quần đen khoe chân dài, trên áo sơ mi trắng phau ôm trọn cơ thể, đường cong cơ thể cứ vậy mà thật rõ ràng.
Quả là soái tỷ siêu cấp đẹp trai!
" Diệp Thanh, cô ở đây đã quen chưa? "
" Đạo diễn Trần không cần lo cho tôi! Mọi người ở đây đều rất thân thiện! "
" Được, phân cảnh lát nữa đều dựa vào cô rồi! "
" Tôi sẽ cố gắng hết sức! "
Đạo diễn Trần gật đầu cười vui vẻ, sau đó hô lớn: " Mọi người tập trung! Chuẩn bị! ...........!Diễn! "
Hiên Huyên lái xe đưa cậu đến công ty gần đến cửa, Dương Dương nói với cô: "Để tôi xuống lề đường trên kia đi, tôi đi bộ đến công ty là được!"
" Vì sao phải thế?" Hiên Huyên nghi hoặc hỏi.
" Chẳng lẽ chị muốn mọi người bàn tán về quan hệ của hai chúng ta? "
" Ai dám bàn tán về tôi? "
" Chẳng ai bàn tán chị cả người họ bàn tán là tôi! "
" Cậu với tôi có ý gì hay sao mà sợ người khác bàn tán?" Cô trêu đùa nói.
" Tôi chỉ sợ người không biết lại bảo tôi mê hoặc chị thôi! Chị bớt ảo tưởng đi!!! ” Dương Dương gằn giọng.
" Nếu đã không phải thì chẳng việc gì phải làm như vậy."
Nói rồi cô đi thẳng đến cửa ra vào công ty.
Người gác cửa bước ra mở cửa xe cho cô, Hiên Huyên bước xuống vòng qua mở cửa cho cậu.
Thấy cậu nhất quyết không ra cô liền nói: "Cậu định theo tôi đến công ty rồi ngồi lỳ trên xe không đi làm việc?"
“…..” Cậu không nói.
” Chuyện ở nhà không tính toán với cậu nhưng ở công ty tôi có thể trừ lương cậu! “
“……” Cậu vẫn không nói.
” Nếu cậu đã muốn mọi người đều biết tôi liền bế cậu vào làm vậy.
“
Phải biết Hiên Huyên không hề nói đùa, Dương Dương trước cũng được trải nghiệm cảm giác được cô bế kiểu công chúa một lần.
Ai nói phụ nữ thì sức lực không thể lớn? Cậu rõ ràng cũng tính là người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại bị một phụ nữ dễ dàng bế lên, thật đáng xấu hổ!
Lúc cô vươn tay chuẩn bị bế cậu thì câun hắng giọng: " Chị tránh ra để tôi xuống! "
"Được."
Hiên Huyên tránh ra để cậu bước xuống xe rồi đóng cửa xe lại cho người lái xe vào bãi.
Cô bước đi rất nhanh cậu đi theo sau, thấy mãi cậu vẫn chưa đi cạnh mình cô nói: ” Cậu thu dọn bàn làm việc của mình đem lên phòng của tôi! “
Nói rồi cô đi nhanh vào thang máy bấm tầng cao nhất – tầng .
Dương Dương dọn dẹp lên phòng cô, cậu bước đến trước mặt cô nói: ” Chị kêu tôi đem đồ lên đây có việc gì? “
"Từ hôm nay cậu làm tiểu thư ký của tôi."
" Tôi không học ngành thư ký ” cậu lạnh nhạt nói.
"Tôi biết! Nhưng chẳng phải học là biết sao? "
"Tôi thích kế toán, tôi không muốn học thư ký!!!! "
"Nơi này tôi làm chủ! Tôi nói cậu liền phải nghe!"
" Nếu tôi không muốn nghe thì sao? " Dương Dương âm trầm nói.
" Cậu cũng biết tôi rất chiều ý cậu còn gì? Dương Dương, cậunên nhớ tôi mới là người ở thế thượng phong trong cuộc giao dịch này mà không phải cậu! "
" Phòng làm việc của tôi ở đâu? " cậu gằn từng chữ nói.
" Cậu làm việc trong phòng làm việc của tôi đi thuận tiện cho việc cậu luôn ở bên cạnh tôi.
Cậu làm việc ở cái bàn đằng kia đi "
Nói rồi Hiên Huyên chỉ cái bàn làm việc ở đối diện cô, bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy cậu.
Dương Dương hậm hực bước đến sắp xếp đồ lên bàn rồi ngồi xuống thấy Hiên Huyên luôn nhìn mình thì nói: "Chị không làm việc đi nhìn tôi làm gì? "
" Tôi thích thế " Cô cười cười cúi đầu xuống tiếp tục đọc tài liệu.
" Cắt! Hai người diễn tốt lắm! Một lần liền thông qua! Mau nghỉ một chút rồi qua cảnh tiếp theo!"
Vân Du từ xa chạy lại gần, còn đem theo cả vẻ mặt rất sùng bái nhìn Diệp Thanh: " Diệp Thanh, hồi nãy trông chị cứ như nữ tổng tài bá đạo ấy! Cực soái a~ "
" Phải đó, phải đó! Tôi hoàn toàn bị cuốn theo diễn xuất của chị rồi!" - Chu Tử Vũ rất tự nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
" Hai người đừng tâng bốc tôi lên nữa! Vân Du, em mau chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo đi, đừng ở đây tám chuyện! "
" Đã rõ! "- Vân Du nghiêm chỉnh thẳng lưng, làm dáng như chào cờ xong lon ton chạy đi.
" Đó là trợ lý của chị nhỉ? Nhiệt tình ghê! Mà quản lý không đi cùng chị à? "
" Ngoài tôi thì còn có một nghệ sĩ khác cần quan tâm, chị ấy đang bận rộn với bên đó rồi.
".
Rồi Diệp Thanh quay qua Chu Tử Vũ: " Cậu Chu nên dành sức để chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo đi thì hơn là nói mấy chuyện ngoài lề này! "
Nói xong thì cũng tự động rời đi luôn, không để cho Chu Tử Vũ có cơ hội tiếp thêm lời.
Chu Tử Vũ cười cười xoa cằm, thầm nghĩ Diệp Thanh đúng là lạnh lùng, nhưng cũng rất thú vị!
Buổi quay ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Thanh cả người mỏi nhừ, vừa trở về nhà, liền lăn ra giường.
Đôi mắt nặng trịu muốn nhíu lại, chợt âm báo điện thoại vang lên đánh thức cô, Diệp Thanh với tay lấy chiếc điện thoại.
Cô nhấn vào dòng thông báo tin nhắn của một người lạ.
[ Xin chào, tôi là Chu Tử Vũ.
]
Diệp Thanh nhíu mày, ngay lập tức nhắn trả lời.
[ Làm sao cậu biết được số của tôi?]
[ À, là cô trợ lý đáng yêu của chị cho tôi đó! Mà chúng ta đều là người quen biết, sao chị có vẻ đề phòng tôi quá vậy? Coi như đây là nơi trao đổi, trò chuyện đi, tôi muốn thân thiết hơn với chị! Không được sao? ]
[ Có gì để nói sau, tôi đi ngủ.
]
Diệp Thanh nhắn nhanh gọn một câu rồi ném điện thoại lên bàn, sau đó chui vào chăn, đi ngủ!
Mà bên kia, người nào đó đang rất hụt hẫng khi nhận được tin nhắn của cô, chỉ đành ngậm ngùi không nhắn tiếp, tránh làm phiền cô..