Một buổi sớm, trời đổ mưa to, Dương lão ngồi nhàn nhã trên ghế trúc, tay cầm tẩu thuốc quen thuộc, rít từng hơi sảng khoái.
Trần Bạch Hoàng ngồi bên cạnh lão đầu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía màn mưa, im lặng ngắm đất trời.
Dương lão phế phủ đã tệ đến cực điểm, không ngừng ho khan vì khói thuốc.
Thấy vậy, Trần Bạch Hoàng lên tiếng: " Sư phụ! Hay người bỏ hút thuốc đi, nó không tốt cho sức khỏe của người."
" Không sao! Sắp chết rồi, nên hưởng thụ một chút." – Lão nhân cười nhạt, nói.
Trần Bạch Hoàng chỉ biết lắc đầu, rất khó để có thể khuyên răn sư phụ hắn lúc này.
Bích Hải Triều từ trong nhà tranh thất thểu đi ra, ngồi ở bên cạnh hai sư đồ kia, phong thái vô cùng tự nhiên, dường như không quá để ý đến khái niệm chủ khách.
Những ngày này, vị kiếm khách đã dần hồi phục, vết thương đã lành lại, chỉ là hắn vẫn chưa có ý định muốn rời đi nơi đây.
Dương lão và Trần Bạch Hoàng cũng lười để bụng, họ đã quen thuộc với việc có người lạ ở trong nhà, không hề cảm thấy bất tiện.
" Dám hỏi tiền bối, không biết người có phải Ma Trảo Long Thánh?" – Bích Hải Triều ngồi ở một bên, lên tiếng.
Dương lão nghe vậy chỉ cười cười: " Ở đây mấy ngày mới nhớ ra lão phu là ai, trí nhớ thật tệ a."
Nghe Dương lão nói kháy, Bích Hải Triều đưa tay xoa mũi, chỉ biết cười trừ, nói: " Kỳ thực mấy ngày trước trong lòng vãn bối có nghi vấn, xong không dám nói vì không nắm chắc.
Khi còn nhỏ vãn bối đã từng cùng gia phụ gặp qua tiền bối, lúc đó thực vô cùng ngưỡng mộ phong thái vô song của người, hiện giờ vẫn còn khắc sâu hình ảnh tiền bối năm đó."
" Nhưng thiên hạ đều đồn tiền bối đã cập Bờ Bên Kia gần năm trước, vì vậy vãn bối không quá tin tưởng vào phán đoán của mình."
Dương lão nhàn nhạt nói ra: " Cũng chả có gì to tát! Nói ta chết từ năm trước cũng không sai, tâm ta đã chết từ thuở ấy, chỉ còn lại cái xác khô héo mòn theo tháng năm này."
Bích Hải Triều nghe vậy không khỏi nhìn lão nhân với ánh mắt lạ, thế nhưng cũng không vội bình luận điều gì.
Ánh mắt hắn nhìn lại đầm nước, từng giọt nước mưa lay động mặt nước giống như từng mặt trống hội đang bị đánh mạnh theo nhạc điệu, cỏ cây thủy sinh hai bên bờ cũng hưởng ứng nhảy múa theo mua vui.
Ngốc người một lúc lâu, Bích Hải Triều mỉm cười nói: " Nơi đây tuy phong cảnh thường thường, thế nhưng để ẩn cư ngược lại rất tốt."
" Cũng tàm tạm!" – Dương lão chỉ cười nhàn nhạt.
Bích Hải Triều lấy ra Bích Huyết Kiếm, từ từ đưa lưỡi kiếm lên trước mặt mình, thấy vậy, Trần Bạch Hoàng hoảng hốt vội ngăn lại.
" Đại thúc! Ngươi muốn làm gì?"
Bích Hải Triều chỉ cười cười, gạt tay thiếu niên sang bên, nói: " Cạo râu mà thôi, tiểu huynh đệ không cần lo lắng."
Nam tử nói vậy khiến Trần Bạch Hoàng bỏ đi vẻ mặt hoảng sợ của mình, song ánh mắt vẫn nhìn đầy nghi hoặc về phía y, chỉ đến khi thấy từng sợi râu của Bích Hải Triều rơi xuống, thiếu niên mới thở dài nhẹ nhõm.
Cầm kiếm cạo râu, quá dọa người rồi.
" Tính cách vẫn giống tiểu tử Bích Vân Nham năm đó mấy phần.
Tính tình bất cần, thích cợt nhả người khác." – Dương lão một bên nhả khói, cười nói.
Nghe vậy Bích Hải Triều chỉ cười khẩy, nói: " Dẫu sao cũng cùng một gốc mà ra, tiền bối cứ đùa."
" Ngươi định sau này trả ơn đệ tử ta thế nào? Nghe nói Bích U Cung lắm tiền nhiều của lắm thì phải?" – Dương lão nói tiếp.
Lời Dương lão khiến Cơm Trắng giật mình, hắn thực tâm không cần Bích Hải Triều trả ơn cái gì, chỉ cần Bích Hải Triều còn sống là được rồi.
"Ấy! Sư phụ, đại thúc không cần trả ơn cái gì cả, con chỉ là tiện tay cứu thúc mà thôi."
Bích Hải Triều nghe vậy vuốt nhẹ thanh kiếm, cười nói: " Gì chứ ơn nghĩa của Trần tiểu huynh đệ Bích mỗ suốt đời không quên được."
" Về phía tiền bối! Tiền bối không cần lo lắng.
Sau này chỉ cần Trần huynh đệ cần, vãn bối nghĩa bất dung từ."
Lời Bích Hải Triều nói đến phong khinh vân đạm, nhưng thực tế đó là lời thật lòng.
Bích Hải Triều biết rõ hôm đó nếu không phải Trần Bạch Hoàng vội vã kéo hắn về rửa ráy, khâu lại vết thương, hắn hẳn phải chết vì mất máu, Trần Bạch Hoàng xem như đã cứu mạng hắn từ Bờ Bên Kia trở về.
Bích Hải Triều vứt cho Trần Bạch Hoàng một tấm lệnh bài bằng đồng đen hình chữ nhật, to bằng ba ngón tay, chạm một chữ Bích thật lớn.
Nam tử nhàn nhạt nói ra: " Chỉ cần sau này gặp người Bích U Cung, tiểu huynh đệ cứ đưa tấm lệnh bài này ra, ắt sẽ được tiếp đón nồng hậu."
" Ít nhất là sau này..."
Lời còn chư nói hết, nam tử lập tức bị Dương lão ngồi bên nhếch miệng cười mỉa mai: " Sau này cái rắm! Ngươi có thể hay không sống trở về Bích U Cung còn khó nói, lại còn muốn kéo đệ tử ta đi chết cùng hay sao?"
Vốn đang phân vân lựa chọn nên giữ lệnh bài hay không, nghe được lời sư phụ nói khiến Trần Bạch Hoàng quả quyết cản tay Bích Hải Triều lại.
Bị vạch trần bùn phong, Bích Hải Triều cười gượng gạo, nhưng vẫn vứt miếng lệnh bài về phía thiếu niên, nói: " Coi như là ta có thể không trở lại được Bích U Cung, nhưng ít nhất miếng lệnh bài đó cũng là đồng đen, đem ra ngoài chợ bán cũng phải được vài chục lạng bạc.
Tiểu huynh đệ cứ cầm đỡ."
Nghe đến sự quý giá của miếng lệnh bài, Trần Bạch Hoàng không từ chối nữa, bèn cẩn thận cất vào túi áo trong, đặt bên cạnh miếng ngọc bội của Tạ lão năm xưa.
Bích Hải Triều nhìn về phía Dương lão, nhàn nhạt nói ra: " Tiền bối ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc này vậy mà cũng biết thế sự ngoài kia."
" Ẩn cư không có nghĩa là mắt mù tai điếc." – Dương lão nhếch miệng, nói.
Bích Hải Triều chỉ thở dài, nói: " Đúng là bản thân vãn bối cũng khó lòng biết mình có thể trở lại Bích U Cung hay không.
Nội bộ lục đục, sư huynh đệ đồng môn chém giết lẫn nhau khiến thiên hạ chư hùng chê cười."
" Trong tâm thực rất muốn đền đáp ân tình của Bạch Hoàng, thế nhưng ngày mai còn chưa rõ sống chết, chẳng dám hứa suông."
Kỳ thực, Dương lão từ Thanh Thản Kiếm Thánh biết được rất nhiều chuyện trên giang hồ dạo vừa qua, trong đó nội loạn Bích U Cung là được Thanh Thản Kiếm Thánh kể tỉ mỉ nhất, bởi vì Bích U Cung là một thế lực lớn không chỉ ở đông bắc Tâm Châu mà còn cả ở Cửu Địa, bất kỳ một biến động nào cũng có thể gây sóng gió trên giang hồ, hơn nữa giao tình của Thanh Thản Kiếm Thánh với Bích U Cung cũng không tệ...
Bích U Cung được hình thành từ thời Cửu Chủ Bích Diệu Phong hay còn gọi là Bích Chủ, là một môn phái kiếm tu, xây dựng trên một vùng sơn cước rộng lớn phía đông bắc Tâm Châu, gần với U Hạp Cốc ở Khôn Xứ.
Bích Chủ năm xưa nổi tiếng với Bích U Kiếm Pháp, lấy kiếm phong thần, lại kết hợp chiến đấu cùng ái thê U Diệu Huyền ngộ ra phương pháp đấu kiếm hai người, đặt tên Song Kiếm Hợp Bích chi pháp, vô cùng nổi tiếng trên giang hồ.
Sau khi trở thành Cửu Chủ, Bích Chủ tự lập ra môn hộ, cái tên Bích U là lấy từ chữ Bích trong tên của y, ghép cùng chữ U trong tên của ái thê U Diệu Huyền.
U Diệu Huyền vốn là con gái của cốc chủ U Hạp Cốc khi ấy nên từ khi đó mối quan hệ của Bích U Cung cùng U Hạp Cốc trở nên tương đối vi diệu.
Nhân sĩ Bích U Cung luôn khách khí đồng thời luôn coi U Hạp Cốc là đồng minh của mình, ngược lại thái độ của U Hạp Cốc có phần hời hợt hơn, chỉ tùy ý tiếp nhận nhân tình của Bích U Cung mà không hề bày tỏ thái độ gì.
Bích U Cung lúc này đang xảy ra nội loạn cực lớn, cơ hồ gây ra biến động không nhỏ đến cách cục Cửu Địa.
Cung chủ Bích U Cung đời trước, vốn chính là gia gia của Bích Hải Triều, thu ba cái đồ đệ, cộng thêm nhi tử là Bích Vân Nham tính vào môn hạ là bốn.
Trong bốn người này, đại đồ đệ Lăng Thiên Trí chính là người có chiến lực mạnh mẽ nhất, nhưng lại không mang dã tâm lớn, cực kỳ trung thành tận tâm với môn phái.
Sau khi cung chủ qua đời, Lăng Thiên Trí một mực ủng hộ tứ đệ Bích Vân Nham, vốn là con trai của cung chủ, lại có thiên phú kiếm đạo cao nhất trong đám đồng môn sư huynh đệ lên làm cung chủ.
Những tưởng đó là lẽ phải thế, thế nhưng tam đệ tử Vân Xung tuy ngoài mặt không biểu lộ gì song trong lòng luôn không phục, luôn ngấm ngầm quấy phá nội bộ Bích U Cung.
Chỉ có nhị đệ tử La Thiền, vốn là một nữ nhân tính tình hời hợt, không quan tâm nhiều đến sự vụ nội bộ trong môn phái, là mặc kệ không để ý đến quyền lực cùng tranh đấu nội bộ, chỉ quan tâm đến tu luyện kiếm pháp.
Mười lăm năm trước, Bích Vân Nham khi ấy mới ngoài bốn mươi tuổi, gần như tiếp cận đỉnh phong kiếm đạo, chỉ cần khổ tu thêm một thời gian chiến lực liền có thể đạt tới hạng người vô địch, có thể phong kiếm thần, thế nhưng không hiểu thấu bị tẩu hỏa nhập ma sau đó chết bất đắc kỳ tử.
Lăng Thiên Trí vốn luôn cho rằng có hắc thủ sau màn hại chết sư đệ mình, vì vậy luôn lo lắng bảo bọc cốt nhục của Bích Vân Nham là Bích Hải Triều, hòng mong muốn cháu mình có thể yên ổn trưởng thành, sau này tiếp quản vị trí cung chủ.
Bích Hải Triều lộ ra thiên phú kiếm đạo không hề kém cha mình năm đó, lại được sư bá cho chấp trưởng thần binh Bích Huyết Kiếm, mới ngoài hai mươi tuổi chiến lực đã gần đạt tới cực hạn trong cao thủ nhất lưu, chỉ cần khổ luyện vài năm chắc chắn có thể nhập tuyệt thế.
Ngoài Bích Hải Triều vốn là thiên kiêu trong môn phái, hắn còn có một vị sư tỷ tên Lăng Như Cẩm, vốn là con gái rượu của Lăng Thiên Trí, mỹ mạo tuyệt vời, tư chất kiếm đạo cũng không hề kém cạnh Bích Hải Triều, thế nhưng đời nàng rất nhiều phong ba.
Lăng Như Cẩm đem lòng yêu một cái lãng khách giang hồ, kỳ danh U Hồn Lang Quân, tên tuổi thực sự của y chỉ có nàng và cha nàng biết rõ.
U Hồn Lang Quân đích thực là một cái thiên hạ kỳ nhân, võ công người này vô cùng trác tuyệt, chiến lực tiệm cận vô địch, thậm chí có thể đánh ngang tay với Lăng Thiên Trí.
Tính tình người này vô cùng kỳ lạ, không thích người thiên hạ khám phá ra lai lịch của bản thân, đồng thời cũng không rõ là người ma đạo hay chính đạo bởi vì U Hồn Lang Quân cực kỳ ít ra tay, mà đã ra tay thì toàn là nhất kích tất sát, không ai có thể sống sót, công pháp của y lại cực kỳ thần bí, không hề để lại một chút dấu vết của kình lực, chỉ để lại một bãi chiến trường bầy nhầy thịt nát do y ra tay cực kỳ tàn độc.
Trai anh hùng gái thuyền quyên, Lăng Như Cẩm và U Hồn Lang Quân yêu nhau say đắm, thế nhưng lại vấp phải sự phản đối kịch liệt của Lăng Thiên Trí và thậm chí là nhị sư thúc La Thiền do hai người cho là lai lịch của U Hồn Lang Quân bất minh, có thể là đang lợi dụng con gái mình để đoạt lấy Bích U Kiếm Pháp.
Tuy nhiên, gái lớn không nghe lời cha mẹ, Lăng Như Cẩm vô cùng ương bướng, lén lút cùng tình nhân kết bái thiên địa nên nghĩa vợ chồng, thậm chí hai người còn có với nhau một người con.
Chuyện này khiến Lăng Thiên Trí uất hận vô cùng nhưng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, nhắm mắt cho qua.
Thế nhưng hơn một năm trước, biến loạn bắt đầu nổi lên, nhị sư thúc của Bích Hải Triều là La Thiền không hiểu thấu bị người giết chết, bị một thanh trường thương đinh ghim ở giữa vách núi tại U Hạp Cốc.
Cảnh tượng khi ấy khiến cho nhân sĩ U Hạp Cốc cùng Bích U Cung thật hãi hùng khiếp vía, La Thiền một thân áo trắng đỏ thấm đỏ máu huyết, đan điền bị đánh cho nát bấy, nội tạng trào ra dính lủng lẳng trên thân người.
Tình cảnh diễn ra khiến thằng ngu cũng có thể hiểu được là có kẻ đang muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa U Hạp Cốc và Bích U Cung.
Thế nhưng mọi chuyện còn phức tạp hơn khi không biết từ đâu thả ra tin tức La Thiền là bị U Hồn Lang Quân một thương giết chết, để xác lại U Hạp Cốc hòng nhiễu loạn lòng người.
Bởi vì mọi chuyện thật là khéo khi cùng với xích mích giữa hai người từ trước, vết thương trên người La Thiền cũng rất giống với cách ra tay của U Hồn Lang Quân, và còn khéo hơn khi U Hồn Lang Quân lại là bạn vong niên với lão tổ của U Hạp Cốc tên U Huyễn, thường xuyên xuất nhập sơn cốc này như chốn không người.
Mặc dù U Hồn Lang Quân một mực phủ nhận liên quan song với mối quan hệ vi diệu phức tạp trước tất cả mọi chuyện, tất cả nhân sĩ Bích U Cung đều chĩa mũi mâu chỉ trích về phía U Hồn Lang Quân ngoài sáng, song cũng ngầm chỉ trích U Hạp Cốc lưu giữ tội nhân.
Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi tam trưởng lão Vân Xung mặc kệ can ngăn của sư huynh Lăng Thiên Trí, tiến nhập U Hạp Cốc làm loạn, hòng giết chết U Hồn Lang Quân trả thù cho nhị tỷ.
Thế nhưng trộm gạo không được lại còn mất nắm thóc, Vân Xung bị U Hồn Lang Quân đánh cho trọng thương hồi cung.
Cảm thấy giới hạn cuối cùng đã mất, Lăng Thiên Trí không thể nhịn thêm được nữa, mặc kệ quan hệ cha vợ con rể, mặc kệ tình cảm con gái cùng cháu ngoại, đích thân bái phỏng U Hạp Cốc, hỏi tội U Hồn Lang Quân.
Thế nhưng U Hồn Lang Quân cũng là nhịn nhục không được, cũng tức giận liên thủ cùng U Hạp Cốc lão tổ U Huyễn đẩy lùi Lăng Thiên Trí.
Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn bởi vì sau khi bị đánh lui, Lăng Thiên Trí đột nhiên biến mất không tăm hơi khiến Bích U Cung loạn thành một bầy.
Khi Lăng Như Cẩm biết tin cha mình trọng thương mất tích, cầm kiếm đến hưng sư vấn tội U Hồn Lang Quân.
Mặc dù U Hồn Lang Quân đau khổ phủ nhận liên quan đến mọi chuyện nhưng Lăng Như Cẩm như đã hóa điên, không hề tin tưởng lời phu quân.
Nghĩa phu thê cũng không lại cốt nhục tình thân, nàng một kiếm đâm xuyên thấu ngực chồng, ân đoạn nghĩa tuyệt đường ai nấy đi, đồng thời thề chỉ cần U Hồn Lang Quân còn sống, khi nàng đủ thực lực sẽ đích thân đến lấy đầu y.
Những tưởng mọi chuyện đã phần nào lắng xuống, thế nhưng hóa ra đó mới chỉ là bắt đầu cho một hồi thanh trừng nội bộ Bích U Cung, và Bích Hải Triều tiếp tục trở thành nạn nhân tiếp theo của hồi biến loạn này...