– Mộng nhi….
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Mộng Tịch dừng bước. Xoay người lại, liền nhìn thấy cung nữ bên người Liễu phi vội vàng chạy ra theo.
Cung nữ kia nguyên bản còn không chắc chắn lắm, thấy nàng ngừng lại, tâm trạng có vài phần vui mừng, sau khi hành lễ hướng Mộ Dung Diệc Hàn liền nói với Mộng Tịch:
– Muội là Mộng nhi?
Mộng Tịch gật đầu, mỉm cười:
– Thúy Nhi tỷ tỷ. – Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng khi vừa vào cửa Mộng Tịch cũng đã nhận ra nàng. Thật không nghĩ tới năm đó nàng một lòng thoát khỏi Phẩm Hương lâu không có tiến cung, cuối cùng người tiến cung theo Liễu phi lại là nàng.
– Hai người quen biết? – Mộ Dung Diệc Hàn nhướng mày. Cung nữ thân cận bên người Liễu phi làm sao sẽ quen biết với Mộng Tịch? Hơn nữa lại còn thân thiết như vậy, trong ấn tượng của hắn, hình như chỉ có tiểu tử Hạo Khiên kia mới gọi Mộng Tịch là Mộng Nhi.
– Hồi bẩm thái tử, trước khi nô tỳ tiến cung từng có duyên quen biết với Mộng nhi cô nương. – Thúy nhi cẩn thận trả lời. Đi tới nơi này nhiều năm như vậy, nàng biết rõ tại trong cung này, từ mỗi một lời nói đến việc làm đều phải thận trọng, nếu không sẽ rất dễ đưa tới hoạ sát thân.
– Thì ra là như vậy. – Trước khi tiến cung, vậy hẳn là lúc Mộng Tịch còn chưa có tới Thiên Thanh đi. Khi đó khoảng chừng nàng chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi, vừa nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt với Mộng Tịch, khoé miệng Mộ Dung Diệc Hàn không tự chủ được giơ lên.
– Thái tử, nô tỳ có vài lời muốn nói với Mộng nhi cô nương.
Có lời gì không thể nói ngay trước mặt hắn? Mộ Dung Diệc Hàn nhíu mày, thấy Mộng Tịch gật đầu, liền cũng chỉ có thể đồng ý, sờ sờ đầu nàng nói:
– Vậy ta đi phía trước chờ nàng, nàng phải cẩn thận.
Mộng Tịch ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Mộ Dung Diệc Hàn liền dẫn Thi Vương cùng đám cung nữ thái giám này ra ngoài hơn mười trượng.
Đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Dung Diệc Hàn, Thúy nhi lại gần Mộng Tịch thêm một bước:
– Mộng nhi, muội cùng thái tử điện hạ…
– Hắn là sư huynh của muội. – Thấy Thúy nhi có chút không rõ, Mộng Tịch lại bổ sung thêm.
– Ngày ấy sau khi muội cùng Hinh Nhị rời khỏi Phẩm Hương lâu, liền đi Thiên Thanh bái sư, muội chính là lúc đó mới quen biết với sư huynh.
– Thiên Thanh… – Cái chỗ này Thúy nhi từng nghe qua một lần, vẫn là tháng trước lúc Mộ Dung Diệc Hàn hồi cung mới nghe nói. Hai tay nàng lôi kéo ống tay áo, lầm bầm mở miệng.
– Mộng nhi, mấy năm nay, muội sống có tốt không?
Mộng Tịch có chút khó hiểu, không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, bất quá vẫn là cười trả lời:
– Có, muội rất tốt, sư phụ cùng sư huynh rất yêu thương muội. Thúy nhi tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại hỏi như vậy?
– Tỷ… – Ánh mắt Thúy nhi có chút né tránh, muốn nói lại thôi.
– Có một chuyện, tỷ vẫn luôn muốn nói với muội.
– Chuyện gì? – Mộng Tịch hỏi. Từ khi nàng đuổi theo bon họ chạy ra, nàng liền biết Thúy nhi gọi lại mình nhất định là có chuyện.
Thúy nhi nhìn khăn tay trong tay, trầm mặt một hồi mới hạ quyết tâm nói:
– Kỳ thật, ngày ấy lúc muội và Hinh Nhị trốn đi bị má hai phát hiện, không phải trùng hợp, mà là…
Thúy nhi chưa nói hết câu, Mộng Tịch đã chen vào nói trước nàng:
– Là tỷ nói cho má hai, có đúng hay không?
Thúy nhi nghe vậy ngẩng đầu, thấy nét mặt Mộng Tịch vẫn tươi cười như hoa như trước, bộ dạng giống như đang nói chuyện người khác không liên quan đến mình, lắp bắp nói:
– Muội đều biết?
Nhưng lời này vừa mói nói ra, Thúy nhi liền cảm thấy có chút dư thừa. Nếu không phải nàng đã biết, tại sao lại nói như vậy.
– Vậy muội… không trách tỷ sao?
– Không trách. – Mộng Tịch lắc đầu. Năm đó lúc bị má hai bắt lấy nhìn thấy Thuý nhi đã ở đó, nàng liền biết chuyện này cùng Thuý nhi không thoát khỏi có liên quan. Mấy ngày kia chỉ có Thuý nhi ở bên người nàng, nên có thể biết kế hoạch của nàng cùng Hinh Nhị, ngoại trừ nàng cũng không có ai khác. Mặc dù những nữ đầu bếp đó nói là thấy nàng cùng Hinh Nhị lén lút đến cửa sau dò đường, nhưng nếu không có người biết kế hoạch của các nàng, như thế nào liền sẽ ngay lúc nàng cùng Hinh Nhị thoát đi chờ ở nơi đó đâu?
Bất quá cho dù là như vậy, Mộng Tịch vẫn rất cảm kích nàng. Nếu không phải Thúy nhi làm như vậy, chặn hết tất cả đường lui của hai nàng, vậy sư phụ cũng không có khả năng sẽ ra mặt cứu nàng. Lấy tính tình của sư phụ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ trước mắt là sẽ không ra tay. Nếu là khi đó nàng cùng Hinh Nhị thuận lợi trốn khỏi Phẩm Hương lâu, cho dù được phụ mẫu nhờ vả, tin chắc sư phụ cũng sẽ chỉ âm thầm bảo vệ nàng. Như vậy bây giờ…
Cho nên nàng không trách Thuý nhi, thậm chí còn muốn cảm tạ nàng.
Mộng Tịch kéo tay Thúy nhi, lòng bàn tay ẩm ướt cho nàng biết rằng nhiều năm như vậy hẳn là nàng cũng rất tự trách, an ủi nàng nói:
– Thúy nhi tỷ tỷ, muội thật sự không có trách tỷ, vì thế tỷ không cần phải để trong lòng. Chỉ là, tỷ có thể nói cho muội biết, vì sao tỷ lại theo Liễu Phi nương nương tiến cung hay không?
Thúy nhi cảm động nhìn Mộng Tịch:
– Tỷ đã từng nói với muội là tỷ được má hai cứu, từ nhỏ đã lớn lên ở Phẩm Hương lâu, thế nhưng tỷ tuyệt đối không thích chỗ đó, giống như các muội muốn chạy trốn, tỷ cũng đã từng nghĩ qua, nhưng là tỷ không có gan lớn như hai muội. Ngày ấy sau khi muội cùng Hinh Nhị biến mất, mặc dù má hai không có trách tội tỷ, nhưng là tỷ biết cũng bởi vì nương nương sắp tới, má hai không có thời gian cùng tinh lực đi trách cứ tỷ. Nhưng chờ sau khi nương nương đi liền không biết được, vì thế tỷ thừa dịp đêm đó lúc đưa thức ăn cho nương nương, cầu nương nương mang tỷ tiến cung. Vốn chỉ muốn thử một lần, vẫn không có ôm nhiều hi vọng, lại không thể nghĩ rằng nương nương chỉ hỏi tỷ mấy câu liền đồng ý.
– Vì thế tỷ liền tiến cung. – Mộng Tịch hiểu rõ. So sánh cùng với Phẩm Hương lâu, nếu là nàng cũng sẽ chọn hoàng cung đi.
Thúy nhi gật đầu:
– Đúng vậy, nương nương thật là một người rất tốt, chỉ là muốn sinh tồn tại trong hậu cung này, không thể không thận trọng, chỉ có thể làm cho mình đứng càng cao, mới có thể càng an toàn. Vì thế Mộng nhi, muội quen biết với thái tử như vậy, tỷ hi vọng muội có thể nói mấy câu tốt đẹp dùm cho nương nương…
Mộng Tịch đã hiểu, dịu dàng cưới với nàng:
– Muội biết, Thúy nhi tỷ tỷ. Tỷ yên tâm đi, nói như thế nào thì Liễu phi nương nương cũng xem như là một nửa ân nhân của muội, sư huynh cũng không phải hạng người đa nghi, nếu hắn đã đồng ý với nương nương, thì cũng sẽ không nuốt lời. Phiền phức tỷ trở lại cám ơn Liễu phi nương nương dùm muội, nói cho nàng biết chỉ cần muội dùng thứ này xong rồi, lập tức sẽ trả lại cho nàng, bảo nàng không cần lo lắng, mấy ngày nay, muội nghĩ sư huynh nhất định có biện pháp bảo vệ nàng thật tốt.
Có lời nói của Mộng Tịch, Thúy nhi cũng yên tâm cười. Sau khi lại cùng nàng trò truyện mấy câu đơn giản, lo lắng Mộ Dung Diệc Hàn chờ lâu quá, liền lưu luyến không rời nói lời từ biệt với nàng. Nhìn Mộng Tịch chạy chậm đến bên người Mộ Dung Diệc Hàn, vô cùng thân thiết nói gì đó với hắn, nàng mới thật sự thở dài một hơi. Hi vọng chuyện sai lầm nàng làm năm đó, thật không có tạo nên cái thương tổn quá lớn gì đối với nàng đi.
– Vừa nãy nàng ta đã nói những gì với nàng? – Mộ Dung Diệc Hàn thấy Mộng Tịch, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, đột nhiên tò mò hỏi.
– Không có việc gì cả, chỉ là một ít chuyện nhỏ mà thôi.
Đùa à, sao có thể nói cho sư huynh nghe chuyện Phẩm Hương lâu được! Nếu hắn biết nàng từng bị lừa gạt vào thanh lâu, mặc dù đây chỉ là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng khẳng định cũng sẽ bị hắn trêu chọc thật lâu! Không được, nàng mới không cần mất mặt như thế!
Nhưng Thi Vương lại ở đằng sau vẻ mặt cười gian tiến tới bên người Mộng Tịch:
– Cái Phẩm Hương lâu kia là cái gì? Má hai là ai? Thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ngươi nhắc tới qua?
Ách, hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn nghe trộm, chỉ là, khụ khụ, tu vi và pháp lực của hắn rất cao, rất mạnh mẽ, thế cho nên lỗ tai hắn rất thính, hắn cũng không muốn mà…
Mộng Tịch cau mày, quay người lại tàn bạo liếc mắt trừng Thi Vương một cái, cắn răng nghiến lợi nói:
– Ngươi dám nghe trộm chúng ta nói chuyện?!
Thế là, linh thú Thi Vương đáng thương dưới chủ nhân minh ước hạn chế ngay cả phản kháng cũng không thể, bị Mộng Tịch đuổi đánh một đường tới cung điện của Mộ Dung Diệc Hàn. Mà Mộ Dung Diệc Hàn chỉ là đi theo sau lưng bọn họ, mỉm cười nhìn hai người đem hoàng cung phá đến gà bay chó sủa, thiếu chút nữa kinh động đến chỗ hoàng thượng, may là bị nhanh tay lẹ mắt, ngăn cản cái tiểu thái giám chuẩn bị đi báo tin để được lĩnh thưởng kia.
Lấy được đồ vật, kế tiếp Mộng Tịch cùng Thi Vương cũng muốn rời đi. Mộng Dung Diệc Hàn rất có lòng tốt chuẩn bị một chiếc xe ngựa đưa bọn họ ra ngoài, dù sao ban ngày ban mặt này, hoàng cung lại lớn như vậy, hơn nữa đều là một ít người phàm không biết pháp thuật, cũng không thể để bọn họ giống như lúc tới, leo tường hoặc ngự kiếm đi.
Chỉ là xe ngựa vừa đưa bọn họ ra khỏi cửa cung, liền nghe một tiếng ngựa kêu bén nhọn, tiểu thái giám lái xe sợ đến mức lăn trên mặt đất. Mộng Tịch cùng Thi Vương vừa chui ra nhìn, liền thấy Mộ Dung Diệc Hàn cởi bỏ quần áo vừa rồi, đổi lại cẩm bào màu lam hắn thường xuyên mặc, ôm cánh tay đứng ở trên thân kiếm, vẻ mặt tươi cười hướng về phía bọn họ giơ cằm lên.
Hắn cư nhiên cứ quang minh chính đại ngự kiếm đi ra như vậy? Vậy tại sao bọn họ còn muốn ngồi xe ngựa? Mộng Tịch không nói gì lau mồ hôi:
– Sư huynh, huynh đây là muốn làm gì?
Mộ Dung Diệc Hàn từ trên thân kiếm nhảy xuống dưới, phất tay một cái đối với tiểu thái kia, ý bảo hắn có thể trở về đi:
– Này còn cần hỏi sao, đương nhiên là đi cùng hai người .
– Huynh không cần ở lại làm thái tử sao? – Mộng Tịch chớp mắt.
– Muội yên tâm, mạng của cha ta còn dài lắm, tạm thời không cần canh giữ bên người ông. Ở tại trong cùng này hơn một tháng đều sắp buồn chết, cũng là lúc nên ra ngoài hít thở không khí.
– Ừm.
– Này, nha đầu xấu xí, thái độ của nàng là gì ? Không hi vọng ta đi, hay là cảm thấy ta sẽ gây phiền hà cho nàng?
– Không đúng không đúng, đương nhiên không phải!
Mộng Tịch vội vã xua tay, vẻ mặt cười tươi:
– Sư huynh lợi hại nhất, làm sao sẽ kéo chân sau của muội đâu! – Bất quá không lợi hại bằng sư phụ, sư phụ còn lợi hại hơn so với lợi hại nhất, trong lòng Mộng Tịch bổ sung thêm một câu.
– Vậy cũng không sai biệt lắm. – Mộ Dung Diệc Hàn hài lòng gật đầu. – Đúng rồi, mau lấy ba khối linh thạch ra đi, chúng ta đi tìm khối tiếp theo.
– Ừ! – Mộng Tịch gật đầu, hiện nay trên tay nàng có ba khối linh thạch, hẳn là có đủ lực hấp dẫn để bọn họ tìm được hai khối còn lại đi.
Từ trong túi càn khôn lấy ra hoả linh thạch, thuỷ linh thạch cùng thổ linh thạch, đặt bọn chúng lại gần nhau. Mộng Tịch đột nhiên nghĩ tới khảo nghiệm của Thiên Thanh lúc nhập môn, ở núi Tử Hà nàng cùng Hạo Khiên ca ca chính là tìm thấy Hinh Nhị như vậy, tâm trạng không khỏi có vài phần hoài niệm, không biết bây giờ Hạo Khiên ca ca sống có tốt không?
Ba khối linh thạch trôi trên không trung, hình như có lực dẫn tụ lại cùng một chỗ, làm thành một vòng tròn. Lửa đỏ, đất vàng, nước đen, ba loại màu sắc đan vào cùng một chỗ, ánh sáng phóng xạ ra choá mắt người. Ngay lúc Mộng Tịch cùng mọi người che mắt lại, đột nhiên ánh sáng ba khối linh thạch càng sáng hơn, một đạo ánh sáng màu hồng chanh xông thẳng lên trời, chiếu về hướng phương tây, hào quang vạn trượng.
– Đi, đi theo hướng ánh sáng! – Mộ Dung Diệc Hàn bước lên kiếm. Mộng Tịch giơ tay đem ba khối linh thạch nắm trong tay, cũng bước lên Không Mộng kiếm, bay lên tận trời.
Chỉ có Thi Vương, lúc nhìn thấy Mộng Tịch tay không cầm ba khối linh thạch còn đang phát ra ánh sáng lên, hơi nhíu mày lại. Theo lý thuyết hào quang chói mắt như thế, nhất định có lực lượng rất mạnh, bọn họ ngay cả tới gần cũng không thể, sao Mộng Tịch lại có thể dễ dàng lấy được như vậy, trái lại một chút chuyện cũng không có đâu? Hơn nữa, nếu hắn không nhìn lầm mà nói, trong nháy mắt lúc Mộng Tịch cầm ba khối linh thạch, ánh sáng này tựa hồ còn sáng hơn
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?