“Bạch hổ giả, tuổi trung hung thần, thường cư tuổi hậu tứ thần. Sở cư nơi, phạm chi, chủ có tang phục tai ương.”
Bạch hổ, ở phương tây, thuộc kim, chủ sát, sắc bạch.
Đây là Mộng Tịch từng gặp trong sách, nhưng không ngờ vừa rơi xuống đất liền được thấy hình tượng sinh động như vậy.
Nếu nói là kinh ngạc, cũng không tính kinh ngạc, Mộng Tịch liếc mắt liền nhận ra nó. Nếu nói là kỳ, cũng không kỳ, nó ngoại trừ bộ lông màu trắng dài phủ lên thân thì không khác hổ là mấy.
Lúc này nó ngoan ngoãn tựa vào một gốc đại thụ cách đó không xa, nhắm mắt lại tựa hồ ngủ gật. Lông nó dài, nhìn qua có cảm giác mềm mại, ánh lên huỳnh quang màu trắng. Có lẽ lúc ở trên vách núi bọn họ đã nhìn thấy ánh sáng từ bộ lông này.
-Nó cũng đang tu luyện sao?
Mộng Tịch chỉ vào Bạch hổ hỏi.
-Vì sao nói như vậy?
Thi vương không dám đến gần, đứng cách Bạch hổ mười trượng tỉ mỉ quan sát.
Mộng Tịch nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói:
-Bởi vì lần đầu tiên ta thấy ngươi, ngươi cũng thế này .
Bất quá lúc đó Thi vương là hình người, còn trước mắt là hổ…
Nghe lời này của Mộng Tịch Thi vương không biết nên khóc hay nên cười. Qua một lúc hắn mới chậm rãi nói:
-Ta không dám so với nó.
-Vì sao?
Mộng Tịch hiếu kì, đột nhiên cảm giác được tựa hồ xung quanh có một luồng áp lực, khiến nàng có chút vô lực.
-Ách… Bởi vì…
Sắc mặt Thi vương có chút xấu hổ:
-Nó là thần thú.
Mà hắn, chỉ là yêu trải qua tu luyện ngàn năm. Hiện tại chỉ là một tiểu linh thú, sao dám so sánh cùng một bạch hổ vừa sinh ra đã là thần thú?
Mộng Tịch kinh ngạc nhìn biểu tình của Thi vương, hiểu ra suy nghĩ trong lòng hắn. Vỗ vỗ vai Thi vương, nói:
-Ngươi yên tâm đi. Một ngày nào đó ta nhất định tu luyện thành tiên. Đến khi đó ngươi là linh thú của thần tiên! Không cần đố kị với nó!
Mộ Dung Diệc Hàn nghe xong không khỏi lắc đầu. Hắn không phủ nhận chuyện có Dịch Vân Lạc là sư phụ, Mộng Tịch thành tiên là chuyện sớm muộn. Thế nhưng… Tiên linh thú và thần thú, khác biệt vẫn rất lớn. Huống chi Mộng Tịch là tiên, nhưng tiên linh thú của nàng vẫn chưa lợi hại đâu.
Thi vương lại không nghĩ nhiều như vậy. Hai mắt hắn lóe sáng nhìn Mộng Tịch:
-Thật không?
-Ừm! Yên tâm đi. Coi như là vì ngươi, ta sẽ cố gắng tu thành tiên!
Mộng Tịch cam đoan bằng lời hứa sắt son. Sau đó nàng ghé vào tai Thi vương, đôi thủy mâu xoay chuyển không ngừng, nhẹ giọng nói:
-Kỳ thực ngươi không cần hâm mộ nó . Nó là hung thần, không phải là điềm tốt!
Thi vương hết nói nổi. Hung thần dù sao cũng có chữ thần …
Đúng lúc này Bạch hổ tựa như nghe được động tĩnh bọn Mộng Tịch tạo ra, hai mắt nhẹ nhàng rung động.
Mộ Dung Diệc Hàn chú ý tới động tĩnh này của nó, vội vàng kéo Mộng Tịch ra sau:
-Nó tỉnh rồi.
Nhanh như vậy sao? Mộng Tịch không khỏi liếc mắt sang Thi vương. Thời gian tỉnh lại không có khác biệt bao nhiêu. Kì thực Thi vương và Bạch hổ này vẫn có thể ngang nhau về mức độ tỉnh lại từ tu luyện…
-Mộng Tịch, ngươi chắc chắn mảnh vỡ thứ tư của đá Nữ Oa ở đây sao?
Chú ý tới động tác của Bạch hổ, Thi vương trở nên cảnh giác hơn.
Mộng Tịch gật đầu:
-Ừ. Bạch hổ thuộc kim. Nếu ta đoán không sai, ở đây hẳn có Kim linh thạch.
-Kim linh thạch?
Mộ Dung Diệc Hàn nhìn bón phía. Nơi này ngoại trừ thạch bích cũng chỉ có thạch bích, gốc cây duy nhất lại có Bạch hổ nằm đó.
Mộ Dung Diệc Hàn không hiểu, tự hỏi:
-Nhưng không thể nào được. Kim linh thạch có thể ở đây sao?
-Có thể… Ở trên người nó không?
Ánh mắt Thi vương dừng lại trên bộ lông phát sáng của Bạch hổ. Cho dù là thần thú thì bộ lông cũng không có khả năng tự phát sáng mạnh mẽ như vậy. Nếu không có nguyên nhân khác, chỉ có một cách giải thích: Kim linh thạch ở trên người Bạch hổ này.
Ở trên người Bạch hổ… Làm sao lấy…
-Mộng Tịch, ngươi thử dùng ba khối linh thạch kia xem. Biết đâu chúng nó có thể hút Kim linh thạch tới.
Mộ Dung Diệc Hàn nhỏ giọng nói.
-Không được!
Thi vương ngắt lời hắn.
-Nếu Kim linh thạch ở trên người Bạch hổ thì làm vậy nhất định sẽ kinh động nó. Bạch hổ bản tính hung tàn, một khi nó điên cuồng lên, đừng nói tới lấy linh thạch, ba người chúng ta đều có khả năng chết dưới vuốt của nó.
-Vậy phải làm sao?
………….
Trong khi ba người Mộng Tịch thương thảo cách lấy Kim linh thạch, Bạch hổ bên này dần tỉnh lại. Mí mắt vừa nhấc, một đôi mắt đen kịt lập tức nhìn thẳng tới ba vị khách không mời mà đến. Có lẽ do vừa tỉnh ngủ, động tác của Bạch hổ chậm chạp hơn Mộng tịch nghĩ. Chậm rãi đứng thẳng, cách bọn Mộng Tịch mười trượng, Bạch hổ hiên ngang nhìn bọn họ. Sau đó chân trước bắt đầu vuốt vuốt mặt đất, mấy sợi ria bên miệng giật giật. tựa hồ nó đã xem bọn họ là mỹ thực, chỉ cần nhệ nhảy về phía trước là có thể xé bọn họ thành mảnh nhỏ.
Mộ Dung Diệc Hàn và Thi vương che chở Mộng Tịch cùng lui về sau. Mãi đến khi lưng bọn họ đụng phải thạch bích, không còn đường lui nữa, bất đắc dĩ dừng lại.
-Nó muốn làm sao vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn nắm chặt kiếm. Hắn một mặt chú ý cử động của Bạch hổ, một mặt nhìn nhanh bốn phía xem có khả năng đánh về trước mở đường thoát thân không.
-Không biết. Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Thi vương lắc đầu, cũng nhìn chung quanh.
So với hai người họ Mộng tịch trấn định hơn nhiều. Không phải nàng không sợ. Bọn họ vất vả khổ cực tìm mảnh vỡ đá Nữ Oa, hiện tại thấy đã gần hợp nhất được, không có lí do gì bỏ cuộc. Huống chi, Sư phụ còn nằm ở Sương Vân điện, chờ nàng đem đá Nữ Oa về cứu hắn.
Chỉ là…
-Mộng Tịch, ngươi làm sao vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn quay đầu lại thấy sắc mặt Mộng Tịch tái nhợt, vội kinh hô một tiếng, hàng mày rậm nhíu chặt, mi tâm lộ vẻ lo lắng.
Mộng Tịch lắc đầu:
-Ta không sao, chỉ là cảm thấy rất buồn…
Rất khó chịu.
Vừa rồi rơi xuống đất liền cảm nhận được cảm giác áp bức rất mạnh, khiến nàng vô lực chống đỡ. Vốn cho rằng nơi đây địa thế thấp, lại là đáy vực nên cũng không để ý. Nhưng bây giờ Bạch hổ tỉnh lại, ánh mắt nó dừng trên người nàng, bồi hồi lưu luyến, khiến nàng cảm thấy toàn thân đột nhiên vô lực cực độ. Giống như có thứ gì đó đang ở trên người nàng, hấp thu lực lượng của nàng.
-Không thoải mái sao? Vậy chi bằng chúng ta rời đi. Chờ nghĩ ra biện pháp lại đến tìm Kim linh thạch sau.
-Không nên.
Trong tay Mộng Tịch cầm ba khối linh thạch.
-Chúng ta đã làm kinh động nó. Lần này nếu đi thì lần sau đến sẽ không dễ dàng đâu.
Mặc dù hiện tại cũng không dễ nhưng chí ít bọn họ đã tìm được Bạch hổ này. Mộng Tịch không dám cam đoan lần sau đến linh thạch có còn ở đây hay không. Một tháng đã trôi qua hơn phân nửa, thời gian còn lại không nhiều lắm. Huống chi Chưởng môn nói đó là thời gian tối đa kéo dài được. Có lẽ, thời gian căn bản không được lâu như vậy. Vì thế Mộng Tịch muốn trong thời gian ngắn nhất có thể, tìm được đủ năm mảnh vỡ đá Nữ Oa.
Thi vương dĩ nhiên biết nàng đang nghĩ gì, mở miệng nói:
-Như vầy đi, ngươi đợi ở đây đừng đi đâu cả. Ta và sư huynh ngươi dẫn nó rời khỏi đây, thử xem có tìm được Kim linh thạch không.
Mộng Tịch gần như bác bỏ ngay lập tức mà không cần nghĩ:
-Không được. Như vậy quá nguy hiểm!
Nếu Kim linh thạch thật sự ở trên người Bạch hổ, biện pháp duy nhất là giết nó đoạt lấy linh thạch. Nhưng bằng vào hai người Mộ Dung Diệc Hàn và Thi vương, sao có thể giết được một thần thú? Rõ ràng là đi chịu chết! Lại nói ở đây nhỏ như vậy, bọn nó dẫn dụ nó đến đâu được? Nếu Bạch hổ phát uy, ngay cả chỗ trốn cũng không có!
Nàng tuyệt đối sẽ không cho bọn họ đi chịu chết!
Thi vương nhìn chằm chằm Bạch hổ, ánh mắt dần trầm xuống:
-Chuyện này không do chúng ta quyết định. Nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Các ngươi nhìn…
Theo ánh mắt Thi vương nhìn sang, Mộng Tịch phát hiện Bạch hổ đã di chuyển, hướng về phía bọn họ.
-Này…
Không đợi Mộng Tịch nói rõ ràng, Thi vương và Mộ Dung Diệc Hàn nhìn nhau, đồng thời lui ra ngoài một bước. Lập tức bốn phía quanh Mộng Tịch nổi lên kết giới rất mạnh.
-Chờ bên trong, dù có chuyện gì cũng không được bước ra ngoài!
Bỏ lại những lời này Mộ Dung Diệc Hàn liền thả người nhảy tới một chỗ khác trên thạch bích.
-Sư huynh!
Mộng Tịch lo cuống lên, muốn xông ra ngoài nhưng kết giới thật sự mạnh mẽ, chắn nàng bên trong, nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Thi vương
Thi vương nhẹ nhàng cười:
-Đã sớm biết ngươi sẽ không nghe lời. Ngoan, chờ bên trong kết giới đi. Chúng ta sẽ trở về nhanh thôi.
Không để ý đến vẻ kinh ngạc của Mộng Tịch, Thi vương nghịch ngợm nháy nháy mắt với nàng, sau đó cũng nhảy tới một khối thạch bích khác.
Nhưng Bạch hổ tựa hồ lơ đễnh với của động của Thi vương và Mộ Dung Diệc Hàn, vẫn bước tới chỗ Mộng Tịch không ngừng. Mặc kệ bọn Thi vương có làm gì đi nữa, nó đều xem như không tồn tại.
Càng tiếp cận Mộng Tịch, bộ lông trên người Bạch hổ càng sáng. Mộ Dung Diệc Hàn giơ kiếm, đâm lên người nó một cái, giống như đâm vào sắt thép hảo hạng. Một lần rồi lại một lần, bị bạch quang trên người nó bắn ngược về, không thể tổn thương nó nửa li.
Thấy Bạch hổ càng lúc càng tiến tới gần Mộng Tịch, Thi vương nóng nảy, bất chấp mọi thứ vội chạy đến đích thân ngăn nó lại. Bị Bạch hổ giơ chân trước hung hăng đáng tới, Thi vương va vào thạch bích, khóe miệng chảy ra tia máu tươi.
-Thi vương!
Lần nữa bị kết giới giữ lại bên trong, Mộng Tịch cũng chẳng hề lo lắng cho an nguy của mình.
Mộ Dung Diệc Hàn cũng không ngờ kết giớ của mình và Thi vương liên thủ dựng lên lại trở thành gông xiếng giam giữ Mộng Tịch. Nhìn Bạch hổ từng bước tới gần nàng, chỉ cần một trảo của nó cũng đủ đem nàng ép nát, Mộ Dung Diệc Hàn bước một bước dài xông tới, không xem Bạch hổ ra gì ôm Mộng Tịch đi.
Hắn không biết vì sao lần này Bạch hổ hành động như vậy nhưng ánh mắt của nó nói cho hắn biết, Mộng Tịch rơi vào tay nó, chỉ có chết!
Lần này Bạch hổ dường như thật sự bị kinh động. Đột nhiên nó ngửa mặt lên trời gài lên giận dữ; nhất thời sơn cốc bị uy áp của nó làm chấn động dữ dội, rung lắc kịch liệt. Mà gốc cổ thụ lúc nãy Bạch hổ nằm cũng bị ảnh hưởng bởi chấn động lần này, thân cây bị xẻ thành hai nửa.
“Phanh” một tiếng thật lớn, bui bặm tung bay khắp nơi.
Cảm giác được một bóng trắng xẹt qua, Mộng Tịch vô ý thức nhắm mắt lại. Nhưng ngay sau đó nàng nghe được tiếng Bạch hổ rống gào giận dữ. Có điều, vì sao càng nghe càng giống… Kêu rên?
Mở mắt ra, Mộng Tịch nhìn Hỏa linh thạch đang phát ra hồng quang trong tay, hơi nhíu mày. Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì Bạch hổ lại lần nữa vọt tới trước mặt.
-Cẩn thận!
Nhìn Bạch hổ hùng hổ lao tới, Mộ Dung Diệc Hàn không chút do dự đem thân che chắn cho Mộng Tịch.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua; nhưng Mộ Dung Diệc Hàn chờ thật lâu cũng không có cảm giác đau đớn gì. Trái lại không gian quanh đó lại yên tĩnh xuống. Bị nhốt trong lồng ngực vững vàng của Mộ Dung Diệc Hàn, Mộng Tịch cũng cảm thấy kì quái, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, đầu nhô ra khỏi vai hắn nhìn.