Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
Đêm đó, Mộng Tịch vẫn một mình ngồi trên thảm cỏ ngoài điện, trời đã rất khuya, cũng không thấy Dịch Vân Lạc đi ra. Nàng không biết tại sao sư phụ đột nhiên lại có phản ứng như vậy, câu nói: “Đi ra ngoài” kia băng lạnh như thế nào. Loại băng lạnh này là phát ra từ tận đáy lòng Mộng Tịch, theo máu từng chút từng chút một lan ra khắp toàn thân, lạnh đến tận xương. Lòng của nàng lại càng hoảng loạn luống cuống.
Trong trí nhớ Mộng Tịch, trước đây cho dù nàng làm sai chuyện gì, sư phụ cũng có tức giận, nhưng chưa bao giờ dùng loại khẩu khí băng lạnh này đối với nàng. Rõ ràng là sư phụ gần ngay bên cạnh nàng, nhưng trong lòng lại tràn đầy xa cách.
Trước mắt mọi người, mặc dù sư phụ đều là thái độ lạnh nhạt, nhưng khi đối mặt với nàng đều là một bộ dáng ôn nhu. Đó là một loại cảm giác khiến nàng như lâng lâng trên mặt nước, lúc đầu nàng còn cho đó chỉ là do ảo giác của mình mà nên.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, sư phụ vẫn luôn ôn nhu với nàng như vậy. Nàng biết, loại cảm giác này không phải là ảo giác. Có lẽ, đây mới chính là con người thật sự của sư phụ, và chỉ có nàng mới có thể nhìn thấu được.
Nàng vẫn cảm thấy sư phụ cũng có cái gọi là “Đã từng”, nói không chừng là đã có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ, vì vậy mà sư phụ mới phủ một lớp bụi dày lên tim mình, không cho ngoại nhân có cơ hội tiếp cận. Nhưng là trong lúc vô tình, nàng lại đánh bậy đánh bạ mà đi vào.
Đối với sư phụ, nàng có thể nói là không giống với những người khác. Nàng có thể làm cho người thay đổi sắc mặt, lần lượt tháo đi lớp ngụy trang. Chỉ cần những điều này thì nàng cũng coi như có đủ tư cách để đi vào trong tâm của sư phụ. Vì vậy mà đêm nay nàng mới lấy hết dũng khí để hành động thuận theo tâm ý mình như vậy.
Nhưng hình như nàng đã sai, có lẽ nàng không nên quá tự tin như vậy. Lần đánh cuộc này có lẽ sẽ phá hủy đi mối tình duy nhất của cuộc đời nàng, nhưng dù vậy nàng vẫn cũng sẽ không hối hận. Bởi vì nàng hy vọng có một ngày, sư phụ sẽ có thể nhìn đến nàng. Cho dù người vẫn chỉ coi nàng là đồ đệ, nàng cũng sẽ không oán hận. Chỉ cần sư phụ sống thuận theo ý muốn của bản thân người, không hề ngụy trang, không bắt buộc mình phải gánh vác hai chữ “trách nhiệm”, không phải làm việc mà bản thân không muốn, thì hết thảy những việc nàng là đều đáng gía.
Nàng biết đây là sư phụ đang giận giữ, nhưng mà, nàng có nói sai cái gì sao? Nàng đã phải thật cẩn thận tránh nói những lời không nên nói, vì sao người lại còn nổi giận với mình? Nàng chỉ là không muốn rời xa sư phụ, nàng chỉ muốn sống cùng với người, chẳng lẽ điều đó cũng là sai sao?
Mộng Tịch suy nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Nàng cũng không biết mình trở về phòng từ lúc nào. Nằm trên giường, Mộng Tịch đem thân thể gầy nhỏ cuộn lại thành con tôm, trên người là tấm chăn thật dày, vừa vặn chùm kín cả người Mộng Tịch, nhưng không hiểu sao cả người nàng lại vẫn đang lạnh run.
Trời về đêm ngày càng lạnh, gió cuối thu theo kẽ hở thổi từng cơn gió lạnh buốt vào trong phòng, lại giống như tâm của Mộng Tịch hiện giờ, càng ngày càng lạnh. Hoa đào trồng trong viện cũng đã sớm héo tàn, chỉ còn lá vàng khô rơi đầy đất, được những cơn gió cuốn đi.
Một đêm này, rất nhiều người trằn trọc mãi mà khó ngủ …
Ngày thư hai trời vừa sáng, Mộ Dung Diệc Hàn đã đứng chờ ở trước cửa Sương Vân điện. Thấy Mộng Tịch từ trong đi ra, một bộ dáng mắt nhắm mắt mở, đang đưa tay che miệng đang ngáp to, đôi mắt đã thành gấu trúc. Mộng Tịch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị hắn kéo lên kiếm , ngự kiếm phi hành mà đi.
Lấy tốc độ như bay tiến thẳng đến chân trời. Tiếng gió gào thét vang lên bên tai làm cho Mộng Tịch giật mình, lúc này mới thanh tỉnh được một chút, đã thấy Mộ Dung Diệc Hàn đang đứng ở sau lưng vòng tay qua ôn mấy eo mình.
Ở Sương Vân điện, Dịch Vân Lạc chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng bên trên thềm đá, nhìn một màn xa xa kia, thần sắc vẫn bình tĩnh, ung dung. Áo bào màu trắng rộng lớn kéo trên mặt đất, tầng tầng lớp lớp bị gió thổi bay lên, giống như những đám mây trắng tinh. Tóc dài rối tung đen nhánh xõa trên vai, những ngọn tóc đón gió mà phấp phới tung bay. Một đen một trắng, bên động bên tĩnh, phía sau là cảnh hùng vĩ của núi Thiên Thanh, tất cả hòa cùng một chỗ tạo thành một bức tranh rung động lòng người.
Ý nghĩ bất thình lình hiện lên trong đầu Dịch Vân Lạc tối qua, thiếu chút nữa làm một con người từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh, trở nên rối loạn. Nhìn ánh mắt khổ sở cùng mê mang, nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng cố chấp của nàng, mà trong đó bao hàm rất nhiều ý nghĩ mà hắn vẫn chưa thể nào hiểu rõ.
Không đáp ứng cái yêu cầu kia của nàng, không phải bởi vì hắ không muốn, mà là lúc muốn nói ra nhưng lại không nói thành lời. Nàng đã cầu hắn như vậy, sao hắn lại nhẫn tâm mà cự tuyệt nàng đây? Dù sao lúc trước, là hắn dùng mọi cách để giữ nàng bên cạnh, mà hiện giờ, lại nhẫn tâm đẩy nàng ra xa!
Cả đời này của hắn dài dằng dặc mà vô bờ, bị hai chữ “trách nhiệm” đè ép trên lưng quá nặng. Hắn tự nhận là trước đến giờ hắn cũng chưa từng phụ bất kỳ người nào, cũng không có phụ chúng sinh lục giới. Nhưng hôm nay, hắm lại phụ nàng. Giữa lục giới muôn dân và nàng, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn vế trên.
Chỉ là, trước khi có sự xuất hiện của nàng, hắn không có gì phải cố kị, không chút do dự mà ra quyết định ngay cả liều cả tính mạng này. Nhưng bây giờ mỗi khi quyết định việc gì hắn lại suy nghĩ đến nhiều điều. Hắn biết phần tình cảm này đã quá nặng, nhưng khi nó dần vươn lên vị trí thứ nhất, thì mọi việc lại trở nên vô cùng khó khăn.
Là bởi vì nàng đã bám rễ vào sâu trong lòng hắn sao? Chẳng lẽ ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã không thể dứt ra khõi cuộc sống của hắn sao?
Vì thế, đêm qua lúc hắn nhẫn tâm đẩy nàng ra, không phải chỉ bởi vì nàng, mà còn là do hắn đã không quả quyết, vẫn còn do dự.
Những chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ, càng ngày càng nói cho hắn biết, mình không nên hướng cái phương hướng này mà cứ tiếp tục đi xuống như vậy! Hắn cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, cho dù phòng bị cũng sẽ không tránh khỏi. Thế nhưng, nhờ vào trực giác mãnh liệt của mình mà hắn biết, nếu như mình cứ chìm đắm vào cái cảm giác ấy, sẽ có rất nhiều chuyện sẽ thoát ly khỏi khống chế của hắn. Giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, nếu muốn bắt nó trở lại, thì khó lại càng thêm khó.
Cuộc đời hắn giống như là một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, nhưng con thuyền này có mục đích của nó, nó vẫn hướng theo mục đích này mà đi tới. Nhưng bất ngờ trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lúc lơ đàng mà đã để nàng cùng hắn đi tới mục đích kế tiếp. Mà sự xuất hiện này của nàng, lại nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không có sự chuẩn bị, cũng không có sẵn đối sách, hắn chỉ có thể bình tĩnh theo dõi tình thế phát triển, sau đó tận lực làm con thuyền trở về quỹ tích vốn có của nó.
Tịch Nhi, nếu như vi sư không thể đáp ứng con, trong tương lai con sẽ hận vi sư sao?
Thân ảnh quen thuộc của nàng đã sớm rời khỏi tầm mắt, ánh mắt dõi theo phương hướng kia, mang theo sự lo lắng, lại mang theo do dự. Con ngươi thâm thúy của Dịch Vân Lạc lại trở nên ảm đạm, trong lúc vô ý thức, môi mỏng lại mím thành một đường dây nhỏ.
Ai ngờ, từ ngày đó hắn mang theo nàng, hắn cũng đã lệch đi khỏi quỹ đạo của mình.
-Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
Gió lạnh mang theo mùi vị mặn chát, không khí ẩm ướt. Mộng Tịch đứng bên bờ biển, nhìn ra ngoài khơi mênh mông vô tận. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên mặt biển xanh thẳm, ba quang trong vắt, hiện lên từng viên tinh quag nho nhỏ.
-Không có gì, chỉ là ta muốn đi đến đây một chút mà thôi. Ngươi không cảm thấy ở đây rất đẹp sao?
Giống Mộng Tịch nhìn ra ngoài khơi, Khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn khẽ nhếch. Ở nơi này, hắn có một kỷ niệm khó quên nhất, tại đây là nơi dẫn dắt trái tim hắn tiếp cận nàng.
-Không cảm thấy…
Cùng một địa phương, nhưng nơi này lại làm cho Mộng Tịch có chút sợ hãi. Nàng cũng không có quên, năm năm trước nàng đã rơi xuống chỗ biển này, lúc đó nàng phải nếm qua bao nhiêu bất lực cùng tuyệt vọng. Từ đó về sau, nàng cũng không dám đi tới nơi này. Thậm chí sau lần đó, khi nhìn đến nước nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
-Nhưng ta lại cảm thấy nơi này mới là địa phương đẹp nhất.
Gương mặt gần như tuyệt vọng, mang theo bi thương không kiềm chế được. Khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn hình thành một nụ cười cay đắng, hối hận nói:
-Đã từng ở nơi này, ta thiếu chút nữa thì hại chết một người. Lúc đó, vốn dĩ ta chỉ muốn trêu đùa nàng, nhưng lại không nghĩ rằng lộng xảo thành chuyên, ta chỉ biết trơ mắt nhìn nàng ngã xuống biển lạnh giá, nhìn thấy từng cơn sóng đem nàng nuốt lấy, mà ta lại chẳng thể cứu được nàng… Ta vốn luôn thanh cao tự phụ, tự cho rằng không có chuyện gì có thể làm khó được mình. Nhưng sư việc kia, lại làm cho ta chỉ biết hoảng loạn cùng luống cuống. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có cảm giác hoảng sợ như vậy, cho dù lúc người kia ra đi, ta cũng chưa từng có cảm giác đó. Khi đó ta thật sự sợ hãi mất đi nàng, sợ sẽ không còn gặp được nàng nữa…
lộng xảo thành chuyên: không cố ý gây ra họa
-Sự tình đều đã qua lâu như vậy, ngươi cũng không cần để trong lòng.
Mộng Tịch cắt ngang lời Mộ Dung Diệc Hàn đang nói, cố gắng không để hình ảnh khi đó lại hiện lên trong lòng mình, mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng đem tia phiền chán trong lòng giấu đi.
-Không, ta muốn nói tiếp. Nếu như không nói ra được, cả đời này ta vẫn sẽ không an tâm.
Xoay người nhìn thẳng vào Mộng Tịch, đáy mắt Mộ Dung Diệc Hàn hiện lên một tia thống khổ.
(Từ giờ xưng hô giữa Mộng Tịch với Mộ Dung Diệc Hàn đổi thành ta-nàng, ta-huynh nha ^_^)
-Ở trong núi năm năm, cả ngày ta đều nghĩ đến chuyện này. Không vì cái gì khác, chỉ là muốn khi nhìn thấy nàng một lần nữa, chính miệng ta sẽ nói với nàng một câu…Xin lỗi…
Trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn chắc hẳn có áy náy, cho nên năm năm này cũng sống không hề dễ chịu gì. Mộng Tich mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn hắn:
-Những lời này, huynh đều đã nói qua.
Khi hắn thay nàng đỡ độc châm, hắn cũng đã nói qua. Mặc dù rất nhỏ, nhưng là nàng cũng đã nghe được.
-Thế nhưng… Ta còn muốn biết đáp án…
Mộ Dung Diệc Hàn yên lặng nhìn Mộng Tịch, dường như muốn đem nàng nhìn thấu triệt để, nhìn rõ rõ ràng ràng, đem nàng khắc sâu vào trong đáy lòng mình.
-Đáp án gì?
Khẽ nhíu mày, Mộng tịch nghiêng đầu hỏi.
-Chính là vế sau ấy!
-…Hả?
Mộ Dung Diệc Hàn nhẹ nhàng cầm lấy hai vai Mộng Tịch, nghiêm túc nhìn thắng vào hai mắt nàng, gằn từng chữ nói:
-Xin lỗi, hãy tha thứ cho ta?
Mộng Tịch có chút giật mình, có chút kinh ngạc, thật sự nàng không nghĩ tới những lời này có thể từ trong miệng Mộ Dung Diệc Hàn mà nói ra. Mộng Tịch chớp chớp mắt, xoay người hướng về phía biển mà đi tới, từng cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào chân nàng, làm ướt giầy cùng làn váy của nàng.
Tha thứ cho hắn sao? Mặc dù sau này nàng cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bất luận là thái độ của hắn đối với nàng, hay là thái độ của nàng đối với hắn, thì thủy chung cũng đã có chút thay đổi gì đó. Nhưng thật sự là nàng cũng chưa hề nghĩ đến chuyện mình có tha thứ cho hắn hay không. Vốn cho là người này cũng sẽ không hướng nàng nhắc tới chuyện năm xưa nữa. Nhưng hiện tại hắn lại ngay tại chỗ này mà trịnh trọng nói câu xin lỗi với nàng. Như vậy, nàng nên nói là tha thứ, hay vẫn không tha thứ cho hắn đây?
Nếu như bọn họ không có ba thàng ở chung, nàng nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, dù sao cái “trò đùa dai” của hắn cũng đã hại nàng suýt nữa thì mất mạng. Nhưng hiện giờ thì sao? Cho dù hắn nói dối, thì ánh mắt hắn cũng không bao giờ nói dối. Chắc hẳn thời gian năm năm qua, hắn cũng không dễ chịu gì.
Lẳng lặng nhìn bóng lưng gầy nhỏ,trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn khẩn trương chờ đợi đáp án. Có lẽ chuyện tha thứ hay không đối với nàng không có gì quan trọng, nhưng đối với hắn lại có rất nhiều ý nghĩa. Lần quyết định này, hắn có nên nói tâm ý của mình ra với nàng hay không?
Xoay người, Mộng Tịch chăm chú nhìn biểu tình của Mộ Dung Diệc Hàn, thấy hắn có ve sốt ruột, muốn mở miệng hỏi nàng một lần nữa. Trong lòng Mộng Tịch cảm thấy buồn cười. Nàng nhoẻn miệng cười, đối mắt sáng long lanh, thuần khiết giống như đóa bạch liên.
Mộng Tịch dùng thanh âm rõ ràng nói:
-Trong quá khứ, cái con người luôn khi dễ ta kia, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn. Thế nhưng trước mặt ta là một sư huynh luôn đứng phía trước bảo vệ cho ta lúc ta gặp nguy hiểm, huynh ấy ngoài miệng thì luôn nói những điều xấu xa, nhưng ta cảm giác được, hắn luôn thật tâm đối đãi ta. Ta không muốn đem hắn cùng cái tên hỗn đản đáng ghét gộp thành một, như vậy sẽ ảnh hưởng hảo cảm của ta đối với huynh ấy!
Không biết đáp án này có phải đáp án mà Mộ Dung Diệc Hàn muốn hay không, nhưng Mộng Tịch cảm thấy, đây là kết quả tốt nhất giữa hai người bọn họ.
Khi nghe thấy nửa câu đầu, tâm của Mộ Dung Diệc Hàn giống như bị đè xuống đáy cốc, như khi nghe thấy hai từ “Thế nhưng”, hắn lại giống như được bay lên mây. Loại cảm giác tương phản trái ngược nhau này, là hình phạt đối với hành vi trước đây của hắn sao? Bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn mang theo một tia cười khổ, nhưng cũng không thể âm thầm vui mừng, may mà không phải từ trên mây té xuống đáy cốc âm u kia.
Thở ra một hơi dài, nếu như nàng đã không thích cái người Mộ Dung Diệc Hàn trong quá khứ, vậy thì hắn sẽ không làm cho người kia xuất hiện, từ giờ hắn sẽ làm một sư huynh thật tốt. Từ nay về sau, hắn sẽ làm một Mộ Dung Diệc Hàn luôn đối tốt với nàng. Ngẩng đầu nhìn trời xanh, ánh nắng chói mắt làm mắt Mộ Dung Diệc Hàn không nhịn được híp lại, gió biển mằn mặn trát trên mặt, nhưng trong tâm lại như ăn phải mật ngọt.
Đột nhiên, hắn cảm thấy, cái đáp án kia cũng không còn quan trọng nữa. Trên thực tế, nàng đã tha thứ cho hắn, không phải sao?