Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
Đêm trước khi diễn ra Tiên kiếm đại hội, Mộng Tịch ở trong sân luyện kiếm cả đêm, đem tất cả những bộ kiếm pháp mình đã học được đều luyện cho đến khi nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, nhưng sư phụ vẫn chưa trở về. Mộng tịch lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trăng sáng to như ngọc bàn, cao ngất trong bóng đêm, làm cho màn đêm đen kịt tăng thêm một phần yên tĩnh.
Chống cằm ngồi trong trúc đình, Mộng Tịch ngắm nhìn mặt trăng không chớp mắt, nhìn một lát đột nhiên lại mỉm cười. Bóng đêm u tĩnh thật giống như ánh mắt của sư phụ, lại xán lạn làm nàng không thể dời tầm mắt. Mỗi lúc nàng nhìn sư phụ, sẽ thấy trong mắt người cũng có hình bóng của mình.
Từ trong lòng lấy ra bức họa vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng, nhẹ nhàng mở ra đặt trên đùi, ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt người trong họa, lại suy nghĩ về chuyện của mấy năm về trước.
Hôm đó, dưới ánh nắng trời chiều, bóng dáng nho nhỏ của nàng đứng trước bàn, sư phụ lại đứng phía sau lưng ghế nàng đang ngồi, lưng của nàng dán vào lồng ngực sư phụ, bàn tay to của người bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, từng nét từng nét vẽ lên bức họa.
-Sư phụ, vì sao trên bức họa chỉ có mình con?
Quay đầu ra phía sau, tiểu Mộng Tịch không hiểu hỏi, hai má nàng lại bất ngờ đụng trúng chóp mũi sư phụ, nhất thời trong lòng lại sinh cảm giác ngứa.
-Vậy con còn muốn cái gì?
Thanh âm ôn nhu vang bên tai nàng, Dịch Vân Lạc hỏi.
-Um… phải có trúc đình, có vườn đào, con còn muốn… có sư phụ…
Mộng Tịch nhỏ giọng nói, trái tim nhỏ lại đập bịch bịch.
-Được.
Khóe miệng Dịch Vân Lạc nhẹ nhàng nhếch lên, lại đúng lúc rơi vào ánh mắt đang thầm nhìn lén của Mộng Tịch.
-Con muốn sư phụ đứng bên cạnh con.
-Được.
-Vậy… Con còn muốn sư phụ dắt tay con.
Nghe hai chữ “Được” không chút do dự, Mộng Tịch tiếp tục một bước làm tới, quay đầu, mang theo vẻ mặt chờ đợi nhìn sư phụ.
-…Ừ.
Lấy tay xoa tóc nàng, đem khuôn mặt Mộng Tịch khắc sâu vào tâm trí.
Dịch Vân Lạc tiếp tục cầm tay nàng vẽ tranh, hơi thở ấm áp lại như vô tình phả vào bên tai Mộng Tịch, lại làm cho gò má người nào đó chậm rãi chuyển đỏ.
Mộng Tịch ôm mặt cất đi bức họa, thì ra từ khi đó nàng đã động tâm với sư phụ. Ghé đầu nằm trên bàn đá, đầu lại để trên hai tay, ngồi ngẩn ngơ ngây ngô cười, mở mắt hay nhắm mắt đều là bóng dáng hoàn mỹ của sư phụ, bộ dáng đó chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy, trước mặt người khác người cũng không dễ dàng cười đâu!
Cứ như vậy cười một lúc lại dừng, sau đó lại cười, rốt cục đến khi Dịch Vân Lạc trở về Sương Vân điện, lại nhìn thấy Mộng Tịch đang nằm gối đầu lên trên bàn đá. Hô hấp đều đều, ở khóe miệng lại mang theo nụ cười nhẹ tràn ngập tiếu ý, hai mắt đang nhắm chặt.
Dịch Vân Lạc vốn muốn đánh thức Mộng Tịch, nhưng lại sợ mình phá hủy mộng đẹp của tiểu đồ nhi.Nhìn nàng ngủ mà khóe miệng tươi cười như vậy, chắc là mơ thấy việc gì tốt đẹp. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định bế Mộng Tịch lên, đem đặt trên giường, lại giúp nàng đắp kín chăn. Đang muốn xoay người đi ra, nhưng có gì đó đang khóa bước chân mình, khi nhìn lại, hóa ra Mộng Tịch đang nắm chặt vạt áo của mình.
Dịch Vân Lạc có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lúc tỉnh hay cầm y phục của mình, như thế nào khi ngủ lại còn cầm chặt lấy không buông. Nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, rút ra y phục đang trong tay Mộng Tịch, sau đó đưa tay vào trong chăn. Lúc này Mộng Tịch chỉ có thể ôm chặt chăn trên người, hướng bên kia lật người một cái, nặng nề ngủ đi.
Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, tỉnh lại trong lúc mơ mơ màng màng, Mộng Tịch ngáp một cái, lại phát hiện mình đang nằm trên giường của mình, lại cúi đầu nhìn thấy chăn đang đắp trên người. Nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục trên người cùng đầu tóc, liền vọt ra khỏi phòng ngủ.
-Sư phụ!
Chạy đến bên người Dịch Vân Lạc, Mộng Tịch có chút thở gấp. Sư phụ nói khi trở về có việc muốn nói với mình, nàng cư nhiên không cẩn thận lại ngủ thiếp đi, đêm qua sư phụ sẽ không đứng ở đây một buổi tối đi.
-Trời còn chưa sáng, con như thế nào lại không ngủ thêm chút đi.
Nhìn hai má đỏ rực của Mộng Tịch, Dịch Vân Lạc nhẹ giọng hỏi.
-Con đã ngủ rồi, sư phụ tìm con có chuyện gì?
Khẽ dụi mắt, vàng mắt Mộng Tịch có chút hồng hồng.
-Đi thôi, ta dẫn con đi Bích Nguyệt đầm.
-Vâng! Người dẫn con đi đâu, làm cái gì?
Mộng Tịch hoang mang hỏi.
Nhẹ nhàng cười, Dịch Vân Lạc nói:
-Con đã quên điều vi sư nói con sao, Bích Đàm thủy này giúp tụ tập linh khí của trời đất, đối với tu vi của người tu hành có giúp ích rất lớn.
Mộng tịch có chút hồ đồ gật đầu.
-Con tất nhiên là nhớ! Nhưng nó lại có quan hệ như thế nào?
Còn nói mình đã ngủ đủ! Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán của Mộng Tịch:
-Vốn là vi sư muốn dẫn con đến từ đêm hôm qua, nhưng lại không nghĩ khi trở về đã thấy con ngủ mất.
Mộng Tịch có chút ngạc nhiên nhìn ánh mắt sư phụ, sau đó gãi đầu, lại nháy nháy mắt, đột nhiên suy nghĩ đến cái gì mà mắt sáng ngời, chợt lóe lên kim quang, lấy tay che miệng, ghé miệng vào sát Dịch Vân Lạc, giống như đang làm chuyện xấu dò xét chung quanh:
-Sư phụ, người không phải là muốn làm bừa đi…?
Sư phụ chẳng lẽ muốn nàng vào tu luyện trong Bích Nguyệt đàm?
Nhìn bộ dáng nàng lấm la lấm lét, hai mắt lóe sáng, Dịch Vân Lạc đặt tay phải trên mội thấp giọng ho một phát, bất đắc dĩ nói:
-Con có thể hay không không cần bày ra bộ dạng như vậy, trong Sương Vân điện ngoại trừ hai thầy trò ta thì không còn ai đâu… Vi sư mang đồ đệ của mình đến tu luyện ở Tử Hà Phong, tại sao lại xem như chuyện làm bừa?
-Hóa ra như như vậy nha!
Mộng Tịch cất giọng hỏi, một bên vừa cười trộm, một bên lài vừa âm thầm đắc ý. Thảo nào lúc trước sư phụ cũng không có chút lo lắng nào mình sẽ thất bại nha, nguyên lai người đã sớm tính toán tốt! Nếu như người sớm mang mình đến tu luyện ở Bích Nguyệt đầm,vạn nhất bị đệ tử khác phát hiện, nhất định sẽ nói sư phụ thiên vị, lấy vật chung chiếm làm của riêng. Nhưng nếu trước khi tỷ thí màng nàng đi Bích Nguyệt đầm, thì trong lúc này tất cả đệ tử đều đang khẩn trương chuẩn bị cho cuộc tỷ thí, ai còn hơi đâu quan tâm đến chuyện người khác làm gì. Như vậy nàng có thể thần không hay quỷ không biết làm chuyện xấu mà không bị ai phát hiện.
Dịch Vân Lạc thấy ánh mắt khác thường của Mộng Tịch, xoay người biến ra một đám mây trắng nói:
-Nếu như con không muốn cũng không sao, dù sao trời cũng sắp sáng, vi sư còn muốn đến chính điện để chủ trì đại hội.
-Ai… sư phụ, sư phụ, con đi con đi, con tất nhiên là muốn đi rồi.
Vươn tay kéo lấy y phục của sư phụ, ánh mắt Mộng Tịch vui rạo rực theo sát sư phụ đi lên đám mây trắng.
Để Mộng Tịch ở lại Bích Nguyệt đầm, Dịch Vân Lạc lại thấy không yên tâm nên bày ra kết giới xung quanh. Cũng không phải sợ có người phát hiện ra chuyện này, dù sao Mộng Tịch đường đường là đồ đệ của Thượng tiên tiên giới, cho dù có người nào biết, hắn cũng sẽ không dám dị nghị điều gì, huống hồ Bích Nguyệt đầm này là thánh vật của Thiên Thanh , nếu không dùng thì cũng phí phạm mà để không thôi. Chỉ là Mộng Tịch dù sao cũng là một nữ hài tử, vạn nhất bị hữu tâm nhân đi lầm vô đây nhìn được thứ không nên nhìn, vậy thì không tốt chút nào.
Trước khi đi còn dặn dò cách đi ra Tử Hà Phong lộ, lại đem tất cả các trận pháp xung quanh Bích Nguyệt đầm lần nữa nói cho Mộng Tịch, lúc này Dịch Vân Lạc mới yên tâm trở về Sương Vân điện.
Bên trong Bích Nguyệt đầm đông ấm hạ mát. Mộng Tịch ngâm mình trong hồ nước, lại đem đến sự kinh hỷ ngoài ý muốn cho nàng. Lẳng lặng hưởng thụ sự thoải mái, mí mắt hơi hí nhìn thác nước trước mắt đang chảy xuống đập vào tảng đá phía dưới, văng lên những bọt nước, mang theo nhiệt khí như đập vào mặt, dòng nước ấm áo như đem thân thể nàng hòa tan. Không bao lâu sau, Mộng Tịch cảm giác được mạch máu trong cơ thể dần nóng lên, vô cùng thông thuận lưu động, gân mạch toàn thân giống như được mở rộng thông thoáng hơn lúc trước rất nhiều.
Nhắm mắt thoải mái thả người theo dòng nước, thân thể Mộng Tịch trở nên rất nhẹ nhàng, giống như một mảnh lá sen nho nhỏ. Nếu như là bình thường thì Mộng Tịch cũng không có gan to như vậy, nhưng hiện giờ xung quanh đều có kết giới của sư phụ đại nhân, không ai có thể phá nổi! Nghĩ đến đây là chủ ý của sư phụ, trong lòng nàng lại trộm không nhịn được mà vui vẻ.
-Ùm…
Mộng tịch thả người nhảy vào trong nước, giống như một mỹ nhân ngư có đuôi đang thoải mái bơi lội, dáng người ôn nhu dưới nước uốn lượn, như ẩn như hiện.
Sắc trời dần sáng lên, mặt trời đỏ rực cũng dần dần mọc lên , Nhật mão tinh quân cũng bắt đầu cho xe ngựa từ phía đông chạy về tây, các tiên nữ lại mang theo những đám mây vừa mới hoàn thành, đầy chân trời như được bao phủ trong tần tần lớp lớp chăn đệm.
Từ Bích Nguyệt đầm đi lên, Mộng Tịch nhẹ nhàng vươn tay, y phục trên bờ liền bay đến trên người, giơ tay buộc lại đai thắt lưng, Mộng Tịch ngửa mặt lên, tham lam hút một ngụm tử hà linh khí thật lớn, nhất thời làm cho tinh lực càng thêm dồi dào, tinh thần sảng khoái.
Đang lúc tinh thần Mộng Tịch rất tốt nên không có ngự kiếm, mà theo lộ tuyến sư phụ đã chỉ cho nàng trước đó chậm rãi đi tới, dọc đường đi đều thông suốt, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Rất nhanh Mộng Tịch có thể đến ngọn núi cao nhất của Thiên Thanh. Lúc nàng đi tới tổ chức đại hội đã nhìn thấy không ít đệ tử đang ở đó chăm chỉ luyện tập. Trong trào ra cảm thán những sư đệ, sư muội này quả nhiên chăm chỉ a! Sau đó Mộng Tịch lại tiếp tục hướng Sương Vân điện tiếp tục đi đến.
Lúc đi ngang qua điện Viêm Mạch, Mộng Tịch vừa vặn nhìn thấy tiểu bạch xà đang lén lút nhảy vào. Làm nàng không khỏi mỉm cười, con rắn nhỏ này nhất định là thừa dịp lúc Hạo Khiên ca ca đang ngủ nên lén lút chuồn ra ngoài chơi đây mà! Đột nhiên Mộng tịch lại nghĩ đến Linh thú thi vương của mình, nghĩ thầm chờ đền khi Tiên kiếm đại hội kết thúc sẽ cùng nó hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, nếu đã là chủ nhân của nó, nàng phải có trách nhiệm truyền bá tư tưởng cho nó, tuyệt đối phải bỏ đi tính tình giống như hài tử của nó bây giờ.
Lúc Dịch Vân Lạc mang theo Mộng Tịch đi đến chính điện, đã thấy Hạo Huyền cùng Viêm Mạch đang chờ ở bên trong. Tỷ thí diễn ra vào buổi chiều, vì vậy buổi sáng hôm nay là để Hạo Huyền giảng giải một ít quy tắc tỷ thí cho các đệ tử ở Thiên Thanh, cùng với thực lực của các đệ tử môn phái khác. Ngoại trừ Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn, Hạo Khiên, Lăng Vi cùng Hinh Nhị, còn có năm đệ từ khác của các trưởng lão cùng nhau tham gia, những người này đều là những đệ tử có tư chất tốt nhất cùng đồng lứa với bọn họ.
Nhưng mọi chuyện thường thường không thuận lợi như vậy. Đó gọi là trời không hề trắc phong vân, mặc dù Dịch Vân Lạc đẽ sớm dự liệu lần Tiên kiếm đại hội này chắc chắn không thể nào thuận lợi như những năm khác, nhưng lại không thể nào ngờ tới, đám rắc rối này lại mang kết quả vượt xa so với phòng bị của mọi người.
Hạo Huyền mới nói được có mấy câu, Tử Hiên cùng Linh Vân đã vội vội vàng vàng xuất hiện, đi nhanh vào trong điện, trên mặt mang theo sắc mặt nghiêm trọng:
-Chưởng môn, xảy ra chuyện lớn rồi?
-Có chuyện gì?
Hạo Huyền khẩn trương đứng lên hỏi.
-Hồi Chưởng môn, đồ ăn sáng bị hạ độc, một số đệ tử sáng nay ăn phải đều đã hôn mê bất tỉnh, còn có mấy vị chưởng môn cũng trúng độc.
Linh Vân lo lắng nói. Những đệ tử đã bái sư hầu như đều không có ăn qua đồ ăn sáng nay, vì vậy bọn vừa tới đã thấy phát hiện chuyện này. Ban đầu có vài đệ tử có biểu hiện đầu choáng váng, nôn mửa, nhưn sau đó lại trực tiếp hôn mê.
-Cái gì? Sao có thể bị hạ độc? Không phải hôm qua đã bắt được tất ca các gian tế rồi sao?
Viêm Mạch nhảy dựng từ trên ghế, hô lớn.
-Tình huống hiện giờ như thế nào rồi?
Hạo Huyền trầm giọng hỏi.
Nặng nề lắc đầu, khuôn mặt tử Hiên trở nên cau có nói:
-Xin chưởng môn cùng sư phụ qua đó xem một chút, loại độc này vô sắc vô vị, Chúng con… cũng không biết là loại độc gì…
Chòm râu bạc trên cằm hơi rung động, thần sắc Hạo Huyền ngưng trọng, vung phất trần nói:
-Đi, chúng ta lập tức đến đó.