Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
-Vì vậy, ý của ngươi là, ở chỗ ta dừng chân nghĩ lúc chiều, gần đó có một mật thất khác?
Mặt chống lên khuỷu tay, nhìn vào Thi Vương ngồi trước mặt. Mộng Tịch có chút kinh ngạc hỏi.
-Đúng vậy, ta ngửi thấy mùi người sống rất nặng.
Thi Vương khẳng định nói.
Cương thi ban đầu đều là dựa vào mùi của người sống mà bị kích thích, như vậy mới cắn người, huống chi là một Thi vương đã tu luyện ngàn năm. Vô luận là khưu giác hay độ linh mẫn, đều cao hơn rất nhiều so với cương thi bình thường khác. Hắn đã mói như vậy, tuyệt đối không thể sai được.
-Nhưng ta thấy chỗ đó cũng không có gì đặc biệt.
Mộng Tịch cắn ngón tay, cẩn thận hồi tưởng lại.
Dưới ánh sáng mặt trời lúc trời chiều, trên mặt hồ phản chiếu ra ánh vàng rực rỡ của ánh chiều tà, ba quang trong vắt. Ở giữa mặt hồ có một đình nhỏ, gạch ngói đỏ, những cây cột đình đứng sừng sững ở năm góc đình, có thể mơ hồ thấy được đường hoa văn kim sắc hình rồng xoay quanh cột cho tới trên mái đình. Một cây cầu gỗ rất dài, cũng là con đường duy nhất lên đình, trên cầu gỗ lát một hàng đá cuội. Xa xa nhìn lại, dị thường sáng bóng, ánh mặt trời chiếu xuống mà chiết ra ánh hào quang óng ánh.
Ở đây bốn bề đều yên tĩnh, cũng rất trống trải. Mà xung quanh hồ cũng là một hoa viên, với đủ loại kỳ hoa dị thảo, hoa nở rực rỡ.
Một nơi đẹp như vậy, tại sao lại có thể có mật thất? Mộng Tịch có chút không hiểu.
Biết rõ tâm tư hiện tại của nàng đang suy nghĩ gì, Khóe môi Thi Vương khẽ nâng lên, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ tự tin.
-Cũng bởi vì chỗ này không có gì đặc biệt, cho nên mới là điểm kỳ quái. Ngươi có thắc mắc, khắp Ma Cung đều đầy rẫy trận pháp, nhưng ở chỗ này lại không có. Cái này, không phải rất khác thường hay sao?
-Vậy… nhất định là bởi vì…
Mộng Tịch nháy nháy mắt nói.
-Bởi vì sao?
Thi Vương vẫn thản nhiên uống một ngụm trà, vô cùng trấn định ngồi chờ nàng nói ra ký kiến phản bác.
Bởi vì đây là một nơi có phong cảnh đẹp như vậy, lại không phải là một địa phương quan trọng, cho nên cũng không nhất thiết phải bố trí trận pháp . Trong lòng Mộng Tịch là đang suy nghĩ như vậy, thế nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm giác được có gì đó không đúng.
Thi Vương cười khẽ:
-Lý do như thế của ngươi cũng không phải là sai, thế nhưng lại nói không hết. Trên dưới ma cung này, ngay cả phòng bếp cùng cung thị tẩm đều có bày trận pháp, vì sao hoa viên này lại ngoại lệ như vậy? Hơn nữa…
Thi Vương sờ cằm, một bộ dáng thâm trầm nói:
-Những hoa cỏ xung quanh cũng không phải tầm thường . Chỉ cần tùy tùy tiện tiện một ngọn cỏ cũng đủ gây chết người. Nhưng là bên cạnh lại có bông hoa có thể giải được độc mà cứu người.
-Cái gì… sao lại thần kỳ như vậy?
Mộng Tịch không thể tin được những gì mà Thi Vương vừa nói. Thảo nào lúc đó Minh Ảnh vẫn luôn chăm chú dõi theo nàng. Không cho nàng đụng vào chúng, cũng không cho nàng tùy tiện chạy loạn.
Vỗ ngực một cái, xem ra là nàng vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan!
-Đúng vậy, vì thế mà Minh Ảnh không cho ngươi tùy tiện chạy loạn. Kỳ thực, là hắn rất quan tâm đến ngươi.
Thi Vương lại bồi thêm một câu.
-Nhưng là ngươi cũng không có nói cho ta biết hắn là ai. Hừ!
Mộng Tịch đột nhiên sinh khí quay đầu đi, sau đó, hình như là nghĩ ra được điều gì đó, lại quay đầu lại, hai ánh mắt hiện lên tia sáng, cắn răng nói với Thi Vương:
-Ngươi đừng có luôn nhìn trộm xem ta đang nghĩ gì!
-Hắc hắc…
Thi Vương cười gượng hai tiếng, không ngờ nhanh như vậy mà nàng đã phát hiện ra.
-Cái này không phải là bởi vì tu vi ngươi không đủ cao hay sao?
Mộng Tịch tức giận, chu môi đỏ mọng trừng hắn. Thực sự là càng nghĩ đến chuyện này, càng làm cho nàng tức giận. Rõ ràng nàng là chủ nhân của hắn, nhưng những lúc nàng muốn xem tâm tư của hắn, thì hắn đều rất kịp thời ngăn cản nàng, trừ phi là hắn nguyện ý cho nàng xem. Thế nhưng mỗi lần hắn xem trộm tâm tư nàng, thậm chí nàng còn không phát hiện được! Luôn luôn là lúc hắn đem ý nghĩ trong lòng nàng nói ra, thì nàng mới phát giác được.
Thực sự quá – là – là – bực mình !
Thi Vương nhân cơ hội Mộng Tịch không để ý, đưa tay nhéo lên khuôn mặt nàng, trước khi Mộng Tịch nhảy dựng lên lại nói thêm một câu:
-Hơn nữa, ta cảm thấy sự tình lần này, nhất định không đơn giản như vậy!
-Nói, tại sao không đơn giản?
Miết hai cái má vừa bị nhéo, Mộng Tịch hỏi.
-Bởi vì ở nơi đó, ta có thể cảm nhận được rất nhiều hơi thở của người sống, tuyệt đối không chỉ có hai người Hạo Khiên ca ca cùng Diệc Hàn sư huynh của ngươi.
Mộng Tịch nhíu mày:
-Ý của ngươi là, còn có rất nhiều người khác cũng bị bắt vào Ma Cung?
-Không sai, rất nhiều khí tức, lại hỗn loạn vô cùng, chắc chắn phải có mấy chục người ở đó.
Thi Vương cũng nhíu mày, nếu không phải hắn không thể xuất hiện, thì hắn cũng muốn đến đó tra xét một phen.
-Nhưng chỗ đó cũng không thể giấu người, chẳng lẽ…
-Đúng, ngươi đoán không sai. Bên trên không có, không có nghĩ là bên dưới không thể được. Ta nghĩ mật thất nằm ngay bên dưới đình, mà hàng đá cuội này, cũng không đơn giản như vậy.
-Ngươi muốn nói, đá cuội này chính là nơi có thể mở ra mật thất.
Mộng Tịch gật đầu, xem ra đã hiểu rõ vấn đề.
Thi Vương tán thưởng nhìn nàng, không tệ lắm, cư nhiên không cần nhìn đến suy nghĩ của hắn, mà nàng đã có thể nhìn thấy điểm mấu chốt này, quả nhiên không hổ là chủ nhân của Thi Vương hắn nha! Thực sự là một nha đầu thông minh.
-Đúng vậy, đá cuội nàng nhẵn bóng, sáng sủa, nhất định là không có người đi trên nó. Nếu không thì cần gì phải phô trương, làm ra một con đường khó đi như vậy. Mà trong toàn bộ hoa viên, có nó cũng được, không quan trọng. Nhưng đã tốn công dựng lên, không phải là quá lãng phí sao?
Mộng Tịch đứng lên, ôm cánh tay tự hỏi:
-Dựa theo những gì ngươi nói, chỗ này chúng ta không nhìn thấy trận pháp, là bởi vì nó vốn là một trận pháp cao siêu. Nếu như quá đặc biệt thì sẽ làm cho ngoại nhân hoài nghi, cho nên nơi quan trọng nhất mới là nơi bình thường nhất, làm cho người khác rất khó phát hiện. Vạn nhất nếu như có người ngoài tiến vào, thì rất khó phát hiện, chứ đừng nói là tiến vào.
-Thông minh.
Thi Vương cười khẽ
-Thế nhưng…
Mộng Tịch bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Thi Vương, khó sử nói:
-Cái mật thất kia…
-Mật thất?
Thi Vương nhíu mày.
-Tên gọi này có chút không phù hợp, nơi này hẳn là .. Địa lao đi?
Ý nghĩ ham học học hỏi của Mộng Tịch bộc phát, khát khao mong chờ hắn nói tiếp. Xem ra khoảng cách giữa bọn họ với chân tướng cũng càng ngày được rút ngắn rồi nha, cảm giác giải được một câu đó khó thật sự rất tốt a!
-Ta nghe nói, Ma Giới có một cái địa lao, Cửa lao làm bằng huyền thiếc ngàn năm dưới Nam hải, lại được Ma quân tinh luyện trăm năm, dung hợp với vô số vật cứng rắn nhất trên đời mà tạo thành, không gì phá nổi. Dù cho thượng đế có bị giam ở trong đó, sợ rằng cũng không thể trốn thoát được. Thế gian chỉ có nghe qua, cũng chưa ai được chứng kiến. Nhưng ta lại không ngờ, Ma tộc xây dựng Địa lao ngay bên dưới Ma Cung. Thảo nào không có ai tìm thấy được.
-Chẳng lẽ ngươi đã từng tìm sao?
Mộng Tịch có chút kỳ quái hỏi, sau đó hướng hắn nói nhỏ:
-Không bằng bây giờ chúng ta thử đến đó xem thế nào?
Thi Vương bất động thanh sắc, hai con ngươi đem kịt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
-Ngươi là đang muốn nhanh chóng cứu hai tiểu tử kia ra đi! Ta biết ngươi không thể kiềm chế được, nhưng việc này cần phải tính toán kỹ lại. Mặc dù những trận pháp hôm nay chúng ta đều nhớ hết, nhưng cũng không thể cam đoan rằng bọn họ sẽ không biến thái đến nỗi mỗi ngày đều sử dụng một trận pháp khác nhau. Như vậy đi, ngày mai ngươi nói Minh Ảnh dẫn ngươi đi một lần nữa. Nếu không có gì thay đổi thì đêm mai chúng ta hành động.
-Được!
Mộng Tịch cũng thẳng thắn đáp ứng. Dù sao ngày mai cũng là ngày sư phụ xuất quan. Nếu như ngày mai nàng tìm được Hạo Khiên ca ca cùng Diệc Hàn sư huynh, nói không chừng trước lúc sư phụ biết được chuyện này, bọn họ đã có thể trở lại. Như vậy, cũng khiến cho sư phụ không quá lo lắng.
Nhưng là Mộng Tịch không biết được, ngay từ lúc nàng bị bắt tới ma giới, Dịch Vân Lạc thông qua thần thức đã biết được tình cảnh của nàng lúc này. Mặc dù nàng không có gặp nguy hiểm gì, nhưng là Dịch Vân lạc vẫn luôn cảm thấy bất an. Vì vậy nóng ruột mà mạnh mẽ thúc giục chân khí, hôm nay hắn cũng đã xuất quan. Không để ý sự ngăn cản của Hào Huyền và Viêm Mạch, vội vàng hướng đến Ma giới ngoài nam hải đi tới.
Ngày thứ hai, y như theo kế hoạch, Mộng Tịch lại quấn quít lấy Minh Ảnh đòi hắn mang nàng đến xung quanh chỗ kia đi dạo một lần nữa. Mà buổi chiều nàng lại lấy lý do thân thể có chút mệt, cho nên không muốn đi quá xa, cho nên liền tiến vào trong đình nghỉ ngơi. Một bên nàng luôn cùng Minh Ảnh trò chuyện, một bên lại len lén mở túi càn khôn ra, để cho Thi Vương có thể nghiên cứu kĩ hơn chỗ này.
Không viết Minh Ảnh không để ý hay là vẫn vô ý, mặc dù hắn thấy được vẻ mờ ám của nàng, cũng chỉ xuất hiện chút thần sắc kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm. Hắn vẫn cùng nàng trò chuyện, lại để cho tiểu hoa nhỏ kia đi chuẩn bị một chút điểm tâm. Sau khi Mộng Tịch được ăn no, lại mệt mỏi dựa người vào thành bàn mà ngủ, Minh Ảnh cũng chỉ nhẹ nhàng đem áo khoác đắp lên cho nàng, lại nhìn về phía xa kia.
Ban đêm, mọi người đã dần chìm vào giấc ngủ say, mọi âm thanh đều không còn. Ở một hành lang của Ma cung, ngọn đèn mờ ảo trên trên tường, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng bốn phía. Dưới tác dụng của những cơn gió, ngọn đèn trở nên chập chờn, nghiêng trái nghiêng phải, phản chiếu lên trên tường một màn sương mù mờ ảo.
Mặt trăng đã lên cao, thì bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của mộ nữ tử lẩn trốn, chỉ lộ ra hai con ngươi đen láy.
Dưới màn đêm, Mộng Tịch mặc một bộ đồ dạ hành lén lút hướng đình trúc đi tới. Bởi vì hai ngày qua, các trận pháp đều được nàng nhớ kỹ, còn thêm Thi Vương đang nhắc nhở nàng, cho nên Mộng Tịch rất nhanh đã đến được con đường đá cuội kia.
-Thi Vương, đến rồi, mau ra đi!
Khẽ vỗ lên túi càn khôn, thanh âm của Mộng Tịch giảm xuống thấp nhất. Nhìn xung quanh không một bóng người, mới lén lút chui ra từ một cây đại thụ.
Vừa dứt lời, Thi Vương liền hiện ra đứng ở bên người Mộng Tịch, liếc mắt nhìn nàng một cái, lại cả kinh há hốc mồm:
-Trang phục của ngươi là như thế nào? Còn bộ dáng lén la lén lút?
Thật đúng là… quăng một cái tát vào mặt hắn !
Kéo ống tay áo của hắn, Mộng Tịch nhẹ giọng nói:
-Chúng ta vốn là đang làm tặc nhân! Cái này gọi là trang phục dạ hành có hiểu hay không, như vậy thì sẽ không bị người khác phát hiện!
Thi Vương rên lên một tiếng, khóe miệng có chút co rúm:
-Nếu như bị phát hiện, cho dù ngươi biến thành cái dạng gì cũng bị bắt! Ngươi cho rằng nơi này là hoàng cung của nhân gian, thủ vệ ở đây đều ăn cơm trắng sao?
-…Hình như ngươi nói cũng có lý !
Mộng Tịch nói. Trong bóng tối, hai tròng mắt của nàng như có thần. Nhún vai, nhìn xuống y phục của mình. Quả thật là cái trang phục này mặc lên cũng không thoải mái, cũng làm cho nàng khó hít thở nha!
Thi Vương thấy cử động của nàng, trong lòng thật bất đắc dĩ. Nếu như có người không biết, thì còn tưởng nàng đang phát điên ở trong đây !
Trong miệng niệm ra mấy câu khẩu quyết, y phục trên người Mộng Tịch liền biến thành quần áo Hồng nhạt thường ngày, phiêu dật linh động, giống như một tinh linh trong đêm tối.
Vẫn là bộ dáng này còn dễ nhìn, ừ, tương đối đáng yêu!
Thi Vương xoay người nhìn về chỗ khác, thử thăm dò trận pháp trước mặt. Quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, những đá cuội này đúng là cổ quái, không chỉ là màu sắc, mà còn là cách sắp xếp cũng theo Ngũ Hành trận pháp, chỉ là trong bóng tối nên có chút không rõ ràng. Bất quá hắn tu luyện trong bóng tối hàng ngàn năm, chuyện này sao có thể làm khó được hắn!
Bởi vì Mộng Tịch không có Không Mông kiếm bên người, vì thế luôn có cảm giác thiếu an toàn. Nhưng may mắn bên cạnh nàng có một “Đại nhân còn không bằng tiểu nhân” Thi Vương này, cho nên cũng khiến nàng an tâm không ít.
Chỉ là, đêm nay, hành động của bọn họ sẽ thực sự thuận lợi như theo suy tính sao?
Tẩm điện của Ma Quân, Ứng Bá Thiên ngồi trên ghế, tay trái đang cầm một ly trà đang bốc hơi.
-Hai ngày nay thiếu chủ vẫn cùng tiểu cô nương kia đi dạo xung quanh Ma Cung, lại còn chỉ cho nàng biết không ít trận pháp, chúng ta có nên…
Phong Vô Thiên nói.
Chống tay lên ghế, ánh mắt mang theo thêm ý khó dò, Ứng Bá Thiên cười nói:
-Không cần, hẳn là nàng đã phát hiện ra. Xem ra, đã đến thời điểm ta đi gặp nàng. Ta thật sự muốn xem mật báo của Tử Dạ có thật hay không, nàng ta đối với Dịch Vân Lạc rốt cục là có hay không …hữu tình.