Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
Thanh âm của Ứng Bá Thiên như có ma âm, từng lời nói từ trong miệng hắn nói ra, từng câu từng câu một như thanh kiếm sắc bén đánh vào trong tâm của Dịch Vân Lạc.
Dịch Vân Lạc xoay người, cho đến khi không còn nhìn thấy Ứng Bá Thiên nữa, mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ở nơi thật sâu trong đáy mắt xuất hiện cảm xúc phức tạp. Lời nói ra là nói với Ứng Bá Thiên, cũng như là đang nói với chính mình:
-Cũng đã qua năm trăm năm rồi, vì sao lại còn chấp nhất như thế …
-Hừ! Chấp nhất! Thật là hai chữ dễ nghe!
Ứng Bá Thiên cười lạnh, hai tròng mắt đã chuyển thành một màu đỏ sậm, làm cho không gian yên tĩnh ban đêm trở nên biến hóa kỳ lạ:
-Thượng tiên… Tôn thượng… Ha ha ha… Đừng tưởng rằng thế nhân đều vĩnh viễn gọi ngươi như vậy, ngươi liền cảm thấy mình cao thượng! Những chuyện mà ngươi làm, ta vĩnh viễn đều không quên! Vĩnh viễn sẽ không! Hai cái lão già kia, chỉ biết che chở cho ngươi, nhưng ta cũng là con của bọn họ, vì sao bọn họ lại vĩnh viễn đối xử thiên vị như vậy! Còn cái đạo sĩ thúi kia, cho ta hy vọng, lại chính tay đẩy ta xuống đáy cốc tuyệt vọng! Tất cả những thứ này, ngươi đều quên rồi sao? Đây hết thảy đều là do ai tạo thành?
Dịch Vân Lạc hít một hơi sâu, cũng không trả lời câu hỏi của Ứng Bá Thiên. Có rất nhiều chuyện, hắn chưa từng giải thích, mà cũng không muốn giải thích. Hắn đã sống mấy trăm năm, thủy chung đều tin thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.
Giống như năm đó, khi hắn nghe tin có một vị thần tiên muốn thu nhận Lê Hân làm đồ đệ, tuy hắn rất cao hứng, nhưng là lại lo lắng nhiều hơn, cho nên hắn đã len lén đi gặp lão thần tiên đó. Hắn muốn gặp lão thần tiên chỉ để muốn nói tốt cho Lê Hựu mà thôi, dù sao hắn chỉ có một người ca ca này, từ nhỏ đến lớn cha mẹ quá yêu thương hắn, cho nên cũng cảm thấy Lê Hân chịu thua thiệt không ít. Hắn hy vọng Lê Hân có thể gặp được kỳ ngộ, tương lai sẽ được làm đồ đệ của vị thần tiên này, thỏa mãn ý muốn của Lê Hân. Chỉ là thế sự vô thường, âm sai dương tách biệt, hắn lại không ngờ người mà vị thần tiên kia muốn thu làm đồ đệ thật ra chính là mình.
Việc này hắn cũng chưa từng nói với bất kỳ ai, không phải không muốn, chỉ là cảm thấy việc này không cần thiết. Lê Hân hiểu lầm cũng được, hận hắn cũng tốt, nhưng hắn vẫn coi Lê Hân như thân nhân của mình. Nếu không phải bởi vì sự kiện năm đó, có lẽ năm trăm năm này, giữa bọn họ cũng không xuất hiện nhiều cừu oán như vậy. Nói không chừng, có lẽ những gì xảy ra hiện tại đều sẽ khác.
-Chuyện quá khứ, ta cũng không muốn nhắc lại. Nếu như ngươi có thể buông xuống, thì đối với ngươi cũng không phải là chuyện xấu.
-Dịch Vân Lạc, ngươi nhớ kỹ, có một số việc đã xảy ra rồi, thì không phải ngươi không muốn nhớ tới thì ta lại không thể nhắc tới! Những gì ngươi nợ ta, sớm muộn gì ta sẽ đều tính trên đầu ngươi! Ngay cả ân oán những năm vừa qua, ta sẽ không bao giờ quên. Ta muốn cho ngươi vĩnh viễn không thể quay người lại!
Hai tròng mắt Ứng Bá Thiên đã trở nên đỏ sậm, hiện lên tơ máu. Mang theo sự phẫn nộ, mang theo sự kiềm chế mấy năm qua, hắn giống như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào.
Dịch Vân Lạc lắc đầu, thần sắc lại càng thản nhiên:
-Ngươi hãy thu tay lại đi, ngươi đã chiếm được những gì ngươi muốn, vậy thì đừng làm ra những chuyện thương thiên hại lý nữa.
Ứng Bá Thiên cười lạnh, vươn tay ra nhìn vào bàn tay của mình:
-Nghe khẩu khí này của ngươi, có vẻ ngươi không còn quan tâm sự sống chết của tiểu đồ đệ của ngươi nữa? Thực sự đáng tiếc ! Hiện tại tiểu đồ đệ của ngươi đang ở torng tay ta, ta muốn nàng chết, còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.
-Ta lặp lại lần nữa, ta không cho phép ngươi động vào nàng.
Bốn phía xung quanh Dịch Vân Lạc nổi lên một trận lạnh lẽo, nhìn về phía Ứng Bá Thiên, mang theo sự bình thản lạnh nhạt, nhưng trong nháy mắt đã trở nên sắc bén. Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, như vậy hiện tại Ứng Bá Thiên tuyệt đối có khả năng đã chết dưới ánh mắt của Dịch Vân Lạc rồi.
-Ha ha ha, ta vốn tưởng rằng ngươi là một người vĩnh viễn không có tình cảm gì, nhưng là hiện tại, xem ra là ta đã đoán sai rồi !
Nụ cười trên mặt Ứng Bá Thiên nhanh chóng thu lại, thẳng tắp nhìn lại Dịch Vân Lạc, không chút nào sợ hãi ánh mắt của hắn:
-Ngươi cư nhiên chỉ vì một nữ nhân, mà một mình xông vào Ma Cung của ta, quả nhiên là ngoài dự đoán của ta. Nàng đúng là đang ở trong Ma Cung của ta, nhưng là ta tuyệt đối không để cho ngươi có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ta thấy, Ảnh Nhi của ta thích nàng như vậy. Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, không bằng làm cho hai bọn họ kết hôn, như thế nào?
-Ngươi dám –!
Tuy Dịch Vân Lạc không có mở miệng nói ra, nhưng là hắn dùng nội lực của mình để phát ra hai chữ kia. Âm cuối cùng hơi phập phồng vô tình tiết lộ nội tâm có cảm xúc hỗn loạn của hắn.
Ừng Bá Thiên cười khẽ, thân hình chợt lóe, đã ở ngay sát trước mặt Dịch Vân Lạc, mang theo tầm mắt nóng rực nhìn người đệ đệ của hắn:
-Ngươi cho rằng còn có cái gì mà ta không dám làm sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhi tử của ma quân ta không xứng với đồ đệ bảo bối của ngươi sao? Hay vẫn là, do ngươi đã động tâm với nàng, vì thế không muốn nàng gả cho người khác?
Tâm trạng vốn bị kìm hãm lại mạnh mẽ rung động một lần nữa, Dịch Vân Lạc khiếp sợ nhìn Ứng Bá Thiên, môi mỏng trong suốt mà băng lãnh trong một khắc kia không khỏi có chút run rẩy.
Nhưng Dịch Vân Lạc không kịp nói thêm điều gì, thì Ứng Bá Thiên đã nahnh chóng lui ra một trượng. Mang theo biểu tình khinh miệt, Ứng Bá Thiên cũng không thèm nhìn Dịch Vân Lạc, tiếp tục nói:
-Ta chỉ đùa một chút mà thôi, sao ngươi phải khẩn trương như vậy. Ngươi yên tâm đi, một lát nữa ta sẽ đem đồ đệ bảo bối của ngươi trả lại cho ngươi. Bằng không, ta còn sợ dưới sự nóng giận của ngươi, ngươi sẽ làm Ma Cung của ta hóa tro bụi ! Đến lúc đó, ta thật sự sợ hãi sẽ không có nhà để về… ha ha ha ha ….
Trên đại điện nghị sự của Ma Cung, sau khi Ứng Bá Thiên xuất quan, thì đây là lần đầu tiên hắn lại xuất hiện ở đây. Lúc này, hắn đang ngồi trên một cái ghế lớn, hai bên tay cùng lưng ghế đều khắc đồ án hình rồng, khí thế dũng mãnh, lôi đình vạn quân, Ứng Bá Thiên nhàn nhã dựa vào ghế, trên tay trái cầm một ly trà nóng, tay phải là nắp của ly trà, hai mắt đang nhắm lại để gửi mùi hương tinh tế của ly trà.
Phía dưới đại điện, là bốn vị hộ pháp đứng ở hai bên, mang theo thần sắc nghiêm trọng. Ngoại trừ Phong Vô Thiên, thì ba người kia khi nhìn thấy diện mạo thật của Ứng Bá Thiên, đều khiếp sợ vạn phần.
Ở Ma Giới, ngoại trừ Phong Vô Thiên, thì cũng không có ai biết được quan hệ thật sự của Ứng Bá Thiên cùng với Dịch Vân Lạc. Lúc trước, Ứng Bá Thiên đều mang theo mặt nạ xuất môn. Tuy lần trước xuất quan, hắn không có mang theo mặt nạ, nhưng là dung mạo lúc đó của hắn là do ma công biết thành, chính vì vậy khuôn mặt mà bọn họ nhìn thấy không phải là diện mạo thật sự của hắn. Cũng bởi vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này của hắn, bọn họ còn tưởng là Dịch Vân Lạc xông vào ma cung.
Minh Ảnh đang ôm Mộng Tịch cũng đứng ở bên dưới. Mộng Tịch hôn mê đã lâu, mà vẫn chưa tỉnh, làm hắn có chút lo lắng. Nhưng Ứng Bá Thiên còn chưa nói lời nào, làm gì có ai dám lên tiếng. Chỉ có thể âm thầm nháy mắt với nhau, suy đoán xem chuyện gì đã xảy ra.
Đặt chém trà xuống bàn, Ứng Bá Thiên híp mắt nhìn ly trà nói:
-Nàng cũng nên tỉnh.
Nói xong, cũng vung tay lên một cái. Lông mi Mộng Tịch có chút run rẩy, mở mắt ra, con ngươi chậm rãi chuyển động.
Khi dần tỉnh táo lại, thì Mộng Tịch mới ý thức được bầu không khí ở đây, thấy mình vẫn còn nằm trong lòng Minh Ảnh, vội vã nhảy xuống. Nàng yên lặng đứng một bên, nhìn thẳng vào Ứng Bá Thiên.
Một lát sau, Ứng Bá Thiên mới mở miệng nói:
-Sư phụ ngươi đang ở ngoài cung.
Mộng Tịch vẫn giữ nguyên trạng thái cảnh giác nhìn hắn, cũng không có động đậy gì. Bị lừa một lần thì kêu trời, bị lừa lần thứ hai là vô tri, nhưng nếu trong một ngày mà bị lừa thêm lần nữa, thì đó chính là ngu ngốc.
-Không tin sao! Tốt, vốn ta đã đáp ứng sư phụ ngươi sẽ đem ngươi ra ngoài, nhưng nếu ngươi nguyện ý ở lại đây, thì ta cũng không có ý kiến.
Ứng Bá Thiên vân đạm phong khinh nói.
-Lời ngươi nói là thật?
Mộng Tịch vẫn có chút không dám tin.
-Nếu không tin thì chính ngươi tới nhìn xem.
Ứng Bá Thiên vung tay lên, đem một thứ mà lúc tiến lại gần Dịch Vân Lạc hắn đã lấy được cho Mộng Tịch xem.
-Sư phụ ngươi quả thực rất yêu thương ngươi, vừa mới xuất quan mà đã cấp tốc tới đây gặp ngươi, thậm chí ngay cả hình tượng của mình mà cũng không thèm để ý.
Mộng Tịch cúi đầu nhìn cánh hoa đào trong tay, ở giữa vẫn còn một chút trắng, ánh sáng màu tiên diễm, kiều diễm sinh động. Bỗng nhiên trong mắt có một trận chua sót dâng lên, đây chính là cánh hoa đào mới nở trong Sương Vân điện, vì sư phụ rót vào trong cánh hoa chính là tiên lực của người, cho nên hoa đào ở đây mỏng và lớn hơn so với hoa đào bình thường, từ trên cây rụng xuống thì ba ngày sau cũng sẽ không héo.
Đem cánh hoa để ở chóp mũi, mùi hoa đào quen thuộc mà thanh đạm truyền vào kích thích khứu giác của Mộng Tịch. Sư phụ, người thật sự đã tới đây…
Chỉ là… Mộng Tịch ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Ứng Bá Thiên. Chẳng lẽ hắn… kinh địch như vậy, có thể dễ dàng thả nàng ra sao?
-Ngươi có mục đích gì?
Mộng Tịch bỗng nhiên hỏi ra một câu, làm cho mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Nếu như hiện tại Dịch Vân Lạc đang ở đây, thì hắn chắc chắn cũng sẽ bị câu hỏi vừa rồi của Mộng Tịch làm cho sợ hãi. Thật là không nghĩ ra, một người luôn hành động theo cảm xúc như Mộng Tịch, khi nghe nói sư phụ vì cứu mình mà một mình đến Ma Cung, nàng lại không hề kích động mà ngay lập tức đi ra ngoài gặp hắn, rồi nhào vào lòng hắn. Thế nhưng nàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh lý trí, còn dùng giọng điệu này để chất vấn Ma Quân.
Mấy trăm năm qua, ngoại trừ Dịch Vân Lạc, cho tới bây giờ cũng không có ai dám dung loại giọng điệu này nói chuyện với Ứng Bá Thiên. Trong lòng mang theo một tia cười khổ, Ứng Bá Thiên nói:
-Bản quân muốn làm cái gì, cần phải có mục đích sao?
Lông mày Mộng Tịch hơi nhíu lại, có thật là chỉ đơn giản như vậy? Nhưng là trong lúc nghi ngờ của nàng đang chậm rãi hình thành trong lòng, thì liền bị một câu nói của Ứng Bá Thiên làm cho nát bấy.
-Nhưng là Bản Quân nghe nói, cha mẹ ngươi là bị yêu ma hại chết, vì thế Bản Quân đặc biệt sai người điều tra sự việc năm đó, ngươi có muốn biết sự thật không?
Trong khoảng khắc, thân thể Mộng Tịch như bị sấm sét đánh lên, môi mím chặt lại, hai tay nắm lại có chút run rẩy.
-Ngươi đã… điều tra được những gì?
Nàng cũng chỉ nghe sư phụ nói qua, cha mẹ nàng là bị yêu ma hại chết, cho nên nàng cũng không có hỏi nhiều. Nhưng hiện tại nghe thấy khẩu khí của Ứng Bá Thiên, chẳng lẽ… còn có ẩn tình gì khác?
-Vô Thiên, ngươi đem chân tướng nói cho nàng biết, coi như đây là… quà gặp mặt của ta !
Trên mặt Ứng Bá Thiên còn mang theo ý cười quỷ mỵ. Mộng Tịch vừa nhìn thấy, thân thể nhất thời lạnh đi một nửa.
Mộng Tịch mờ mịt chuyển hướng sang nhìn Phong Vô Thiên, nàng có thể cảm giác được bọn hắn nhất định không có hảo ý. Nhưng nguyên nhân cái chết của cha mẹ, nàng nhất định phải biết được.
Phong Vô Thiên hướng Ứng Bá Thiên gật đầu, sau đó quay sang nói với Mộng Tịch:
-Cha mẹ ngươi chết, nguyên nhân trước sau, đều là bởi vì sư phụ của ngươi.
-Ngươi… nói cái gì?
Mộng Tịch tiến lên một bước, hoảng sợ mở to hai mắt gắt gao nhìn Phong Vô Thiên. Nàng… đang nghe được hắn nói điều gì? Cha mẹ nàng chết là bởi vì sư phụ? Điều này sao có thể…
-Hai mươi năm trước, trận chiến giữa chủ thượng và Dịch Vân Lạc đánh đúng ba ngày ba đêm, có thể nói là kinh thiên động địa. Cuối cùng, vì Dịch Vân Lạc không thể thắng nổi chủ thượng, nên đã sử dụng cấm thuật “Hồn phách tán”, lấy ba hồn bảy vía của mình đánh cược, với hy vọng muốn giết chết chủ thượng. Nhưng là cuối cùng chủ thượng chỉ bị mất hết tu vi, mà chính Dịch Vân Lạc bị một chiêu này của mình mà hồn phi phách tán.
-Sư phụ…
Trong nội tâm Mộng Tịch tê rần, lẩm bẩm nói.
-Khẩn trương cái gì, nếu như lúc đó sư phụ của ngươi chết đi, vậy thì bây giờ sao có thể làm sư phụ của ngươi được!
Tử Dạ đang đứng ở một bên xem kịch vui, cười nhạo xem mồm vào. Nhưng ngay lập tức liền nhận được cái trừng mắt của Minh Ảnh, cho nên đành phải thu lại nụ cười, không phục quay đầu đi.
-Nhưng là không ngờ Dịch Vân Lạc không biết dùng phương pháp gì, hồn phách đã bị tiêu tan của hắn lại ngưng tụ một lần nữa. Khi chủ thượng lần nữa cảm ứng được hơi thở của hắn, thì hắn đã bị cha mẹ của ngươi cứu đi. Sau đó ta liền cho mấy tên tiểu yêu xuống ngầm canh giữ ở xung quanh Hoa đào thôn, thời thời khắc khắc theo dõi Dịch Vân Lạc. Một năm sau, khi Dịch Vân Lạc tỉnh lại, liền rời khỏi đó và đi đến núi Thiên Thanh.
-Thì ra là do cha mẹ ta cứu sư phụ, cho nên người mới nhận ta làm đồ đệ.
Mộng Tịch bỗng nhiên bừng tỉnh.
Mấy năm qua, nàng vẫn không nghĩ ra vì sao khi đó sư phụ lại cứu mình, lại còn nhận một đệ tử tư chất bình thường nhất ở Thiên Thanh như nàng. Lại dạy nàng vẽ tranh, dạy nàng múa kiếm, dạy nàng học tiên pháp. Hiện tại, nàng đã hiểu, bởi vì là năm xưa cha mẹ nàng đã cứu sư phụ, cho nên người mới thu nhận nàng làm đồ đệ, cũng là báo ân cứu mạng của cha mẹ.
Ứng Bá Thiên liếc mắt nhìn Mộng Tịch một cái, nhưng vẫn cúi đầu uống trà như trước:
-Vô Thiên, nói tiếp.
-Vâng, chủ thượng. Mấy trăm năm qua, yêu ma của ma giới chết dưới ta của Dịch Vân Lạc nhiều vô số kể, mà mấy tên yêu ta ta phái đi theo dõi Dịch Vân Lạc cũng oán hận hắn đã lâu, nhưng là pháp lực của bọn hắn thấp kém, ngay cả một ngón tay của Dịch Vân Lạc cũng không gặp được. Cho nên trong lòng không có chỗ phát tiết. Sau khi Dịch Vân Lạc trở về Thiên Thanh, bọn chúng liền muốn giết cha mẹ ngươi cho hả giận. Chỉ là dường như Dịch Vân Lạc nhận thấy khí tức của bọn chúng, cho nên đã bày ra kết giới khắp Hoa đào sơn. Bọn chúng cũng đã thử mấy lần nhưng cũng không có kết quả gì, trái lại lại ăn thêm không ít khổ, vì vậy hận ý đối với cha mẹ ngươi càng sâu. Lúc ngươi được mười mấy tuổi, thì cha ngươi cùng mẹ ngươi xuống núi làm việc, nên đi ra khỏi kết giới. bọn họ liền nhân cơ hội này bắt cha mẹ ngươi lại, rồi mang về ma giới.
-Ngươi… người nói lại lần nữa!
Lông mày Mộng Tịch nhăn thành một đoàn, tiến về phái trước ba bước, nắm lấy vạt áo của Phuong Vô Thiên.
-Là ngươi… là ngươi đã hại chết cha mẹ ta?
Phong Vô Thiên liếc nàng một cái, gạt tay Mộng Tịch ra khỏi vạt áo của mình, sắc mặt hắn không vui, nhíu mày nhìn Mộng Tịch, lạnh lùng nói:
-Không phải ta, về sau ta cũng biết được chuyện này. Nhưng tất cả đều tại sư phụ của ngươi. Nếu như cha mẹ ngươi không cứu được hắn, thì những tiểu yêu đó làm sao có thể đem oán hận đổ lên đầu cha mẹ ngươi. Đây chính là do cha mẹ ngươi tự tìm chết.
Hít một hơi thật sâu, tay Mộng Tịch nắm chặt lại, tận lực ổn định lại tâm trạng hỗn loạn trong lòng. Chính sư phụ là người hại cha mẹ mình sao? Không… không phải!
Mộng Tịch lại lắc đầu, ngửa mặt lên hít sâu một lần nữa. Chuyện này cùng với sư phụ không có quan hệ. Cha mẹ nàng lương thiện như vậy, cho dù đó không phải là sư phụ, thì bọn họ nhất định cũng sẽ cứu giúp. Huống chi lúc trước khi cứu sư phụ, hai người căn bản cũng không hề biết sư phụ là ai!
-Vậy cha mẹ ta chết như thế nào? Nhưng yêu ma bắt cha mẹ của ta đâu? Bọn chúng hiện tại ở nơi nào?
Nắm chặt tay lại, móng ta dường như đã hãm sâu vào trong da thịt, Mộng Tịch lạnh lùng hỏi.
-Bọn chúng đã sớm bị Dịch Vân Lạc giết chết. Thế nhưng người giết cha mẹ ngươi cũng không phải là bọn chúng. Người kia, chính là người mà ngươi luôn tôn kính gọi là sư phụ, Thượng tiên của Thiên Thanh – Dịch Vân Lạc