Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
Đứng từ phía xa, khi nhìn thấy ánh đèn trong phòng mộng Tịch đã tắt, cũng nghe thấy thanh âm nàng ngã người xuống giường, Dịch Vân Lạc biết là nàng đã ngủ. Chỉ là, vì sao nàng mới chỉ ly khai khỏi bên người hắn có mười ngày ngắn ngủi, mà khi trở về lại trở thành một người có gì đó không giống với mọi khi?
Nếu như nói lúc vừa mới gặp nhau, nàng mệt mỏi, nhưng những ngày tháng tiếp theo ở Sương Vân điện, nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng với hắn. Trong lòng Dịch Vân Lạc tin chắc rằng, nàng là đang cố ý xa cách hắn.
Hắn không thể biết được nàng đã phải trải qua những chuyện gì ở Ma Giới, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn về tính tình của nàng, thì nàng cũng không phải loại người có thể che dấu được tâm sự của mình, mà đặc biệt là đối với hắn. Từ nhỏ đến lớn, Ở trước mặt hắn, nàng luôn đơn thuần giống như một gương sáng. Cho dù nàng muốn làm cái gì hay muốn nói cái gì, chỉ cần một biểu hiện rất nhỏ, hắn liền có thể đoán ra được. Nhưng nàng lại chưa bao giờ giống như hiện tại, dù một chút cũng không thể nhìn thấu trong lòng nàng nghĩ gì. Phát hiện được điều này, làm cho trong lòng Dịch Vân Lạc xuất hiện mấy phần lo lắng.
Chẳng lẽ lúc ở Ma Cung, Ứng Bá Thiên đã nói cái gì với nàng? Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng không có lý do trốn tránh mình, trừ phi…
Cước bộ trở về phòng của Dịch Vân Lạc đột nhiên bị kìm hãm lại, hai con ngươi hiện lên tia sáng lành lạnh. Nhớ tới sự việc bảy năm trước, lúc hắn thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma, torng lòng hắn vẫn còn cảm giác sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn không khống chế được mình kể từ khi hắn thành tiên tới nay, lúc đó suýt nữa thì hắn đã phạm phải sai lầm vô cùng lớn.
Năm đó, khi từ Đào Sơn trở về Thiên Thanh, hắn liền một mực bế quan tu luyện. Mà lần đó hắn bế quan, chính là mất thời gian chín năm. Ngoại trừ việc Hạo Huyền cùng Viêm Mạch tiến hành truyền âm từ ngoài Sương Vân điện, thì hắn cũng không có bước ra ngoài nửa bước, cũng không có gặp qua bất kỳ ai.
Khi đó, vì muốn mau chóng khôi phục lại tu vi, hắn không thể không sử dụng cấm thuật của Thiên Thanh để tu luyện. Bằng không, dựa vào tình trạng lúc đó hắn đã đánh mất hơn nửa tu vi, cùng với một phần hồn phách yếu đuối, thì sao hắn có thể sử dụng mười bảy năm ngắn ngủi mà có thể khôi phục lại trạng thái như lúc xưa.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối Ứng Bá Thiên, thì hắn ta nhất định sẽ có kế hoạch khi thời hạn hai mươi năm kết thúc. Ứng Bá Thiên mặc dù tính tình kiêu ngạo, nhưng nếu không có nắm chắc trong tay, thì hắn ta cũng không có cuồng ngạo ở trước mặt mọi người mà nói ra ước định hai mươi năm sau như vậy.
Vì thế, lần nữa rơi vào đường cùng, Dịch Vân Lạc đành phải lựa chọn cấm thuật của Thiên Thanh để tu luyện. Mặc dù phương pháp này có thể làm cho hắn khôi phục lại nội lực cùng tu vi lúc trước trong thời gian ngắn, nhưng nếu nửa đường bị cắt ngang, thì rất có thể phải chịu sự phản phệ gấp mấy lần. Mà quá trình tu luyện càng về sau, thì nguy cơ phản phệ ngày càng lớn.
Nhưng ngay lúc thời điểm tu luyện trọng yếu, tì bỗng nhiên có một con hạc giấy lam sắc từ ngoài cửa sổ bay vào, đã triệt để làm cho chân khí của hắn rối loạn, tuy đã kiệt lực khống chế, nhưng nội tức vẫn hỗn loạn như cũ.
Trước khi Dịch Vân Lạc bế quan, thì bao quan toàn bộ Sương Vân điện đã bị hắn thiết hạ tầng tầng lớp lớp cấm chế, ngay cả mật thất bên ngoài cũng có một tầng chắn thật dày. Nhưng hạc giấy truyền tin này vốn là một vật chết, cũng không chịu sự ràng buộc của cấm chế, cùng với hạc giấy này do một phần pháp lực của hắn ngưng tụ thành, cho nên khi nó tiến vào Sương Vân điện không bị một chút cản trở nào.
Sau khi hạc giấy lam sắc bay một vòng quanh người Dịch Vân Lạc, thì hai bên thái dương của hắn cũng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh. Hắn nhắm chặt hai mắt, trong lòng không có ý tứ muốn tiếp nhận nó, nhưng thanh âm từ hạc giấy vẫn truyền vào đầu hắn.
Là thanh âm mang theo tiếng thở dốc của một phụ nữ trung niên, từng tiếng đứt quãng bay vào vào trong tai Dịch Vân Lạc:
-Thần tiên… tôi cùng cha của đứa nhỏ bị một bọn yêu quái bắt được, nghe chúng nó nói, muốn dẫn chúng tôi đến Ma Giới… Đứa nhỏ, cha của đứa nhỏ bị bọn chúng đánh trọng thương, rất nhanh… bọn tôi sắp không chống đỡ được nữa… Thần tiên… Cầu van ngài, cứu chúng tôi… cứu Mộng Nhi của chúng tôi…
Thanh âm càng ngày càng suy yếu, Dịch Vân Lạc chỉ cảm thấy khí tức bên trong đan điền không ngừng bị dao động. Cố gắng dùng nội lực toàn thân áp chế, muốn làm cho cỗ hơi thở đang điên cuồng trong cơ thể kia đề xuống. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, khi nội lực vừa mới va chạm vào, thì liền bị cỗ hơi thở hấp thu hết, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng trở nên hỗn loạn. Máu trong cơ thể càng lúc cành bành chướng, khi thấy huyết quản giống như sắp bị nổ tung, thì đột nhiên có một tiếng cười thanh thúy truyền vào tai hắn.
Đó là một thanh âm quen thuộc, nhưng đồng thời lại xa lạ . Không giống với giọng điệu e thẹn trong dĩ vãng, mà mang theo vài phần diêm dúa lẳng lơ, làm cho hắn ngày càng mất kiểm soát.
-Phụt…
Một ngụm máu tươi từ torng miệng hắn bắn ra. Hai tròng mắt Dịch Vân Lạc dần dần bị bao phủ một tầng đỏ sậm. Quanh thân hắn đã không còn quang mang thánh khiết, mà thay vào đó là hàn khí hòa quyện cùng hồng quang, mang theo lửa giận phẫn nộ.
Giơ tay bắt được hạc giấy ở trên không trung, vò trong lòng bàn tay thành một đống. Sau khi tay duỗi ra, hạc giấy cũng trở thành cát bụi mà bay đi. Trên tay Dịch Vân Lạc xuất hiện một thanh bội kiếm, hướng phía cửa đi tới, không có đằng vân cũng không có ngự kiếm, chỉ như bóng dáng quỷ dị, lấy một tốc độ vô cùng nanh hướng phía nam bay đi.
Cơn gió lạnh ập tới, đám tiểu yêu nhìn thấy bên trong ngục tù đột nhiên xuất hiện một người, liền nhanh chóng giơ đao kiếm chém về phía hắn. Nhưng không để bọn chúng tới gần thân thể hắn, thì cả đám liền bị nội lực tỏa ra từ người Dịch Vân Lạc làm cho gân mạch đứt đoạn mà chết.
Dịch Vân Lạc bị tẩu hỏa nhập ma, tay cầm kiếm bước tới trước mặt hai người trung niên. Lúc đầu trên mặt lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ, nhưng rất nhân liền bị thay thế bởi vẻ khiếp sợ tột độ.
Hắn có thể nhìn thấy rõ dưới đáy mắt hai người trước mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, cũng có thể cảm nhận được thân thể hai người họ đang run rẩy. Toàn thân hai người có vô số vết máu, in thật sâu vào đôi mắt đỏ sậm của hắn.
Dịch Vân Lạc sớm đã không còn tồn tại chút ý trí nào trong đầu, tâm ma mang theo phẫn nộ mấy năm năm tích tụ, ngay lập tức tuôn trào. Trong lòng giống như có từng cơn sóng giận giữ đập vào, cơn sóng sau cao và ngày càng mãnh liệt hơn cơn sóng trước.
Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là giết chết bọn họ. Chỉ cần giết bọn họ đi, thì nàng chính là của một mình hắn. Chỉ cần bọn họ chết, thì nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, không bao giờ phải ly khai khỏi hắn.
Thanh kiếm trong tay từ từ giơ lên, không chút lưu tình nào đâm tới, nhưng lại một khắc trước khi xuyên qua hai người họ lại đột nhiên dừng lại. Trước mặt hắn đột nhiên không còn hai khuôn mặt trắng bệch vì sợ hại nữa, mà thay vào đó lại là khuôn mặt tươi cười như hoa, môi mỏng còn phì phì nước miếng, là một tiểu nữ hài đang ngủ…
Tay cầm kiếm bỗng nhiên run rẩy, lý trí đã mất đi rốt cục cũng khôi phục được một chút. Ánh mắt tàn nhẫn cùng chết chóc cũng biến mất.
Khí tức hỗn loạn trong cơ thể cũng dần dần bình ổn lại. Trong khoảnh khắc đó, có một luồng khí ôn nhuận chảy vào trong đan điền, lại từ đan điền chảy về khắp các kinh mạch.
Tu vi của hắn đã khội phục lại được, mà pháp lực cũng khôi phục… Dĩ nhiên lại ở dưới tình huống này?
Ý thức được điều mà chính mình đang sắp thực hiện sẽ trở thành sai lầm lớn như thế nào, thân thể Dịch Vân Lạc có chút run rẩy. Tay chậm rãi để xuống, hít một hơi thật sâu. Đoạn kí ức ngắn ngủi mất trật tự vừa rồi hiện lên trong đầu, làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
-Thần…thần tiên…
Thanh âm suy yếu mang theo sự sợ hãi cực độ, Mộc đại nương gọi hắn một tiếng.
Dịch Vân Lạc vội vàng thu lại suy nghĩ hỗn loạn, cúi đầu nhìn hai người họ, trong mắt mang theo tia tự trách cùng áy náy:
-Xin lỗi, ta…
Mộc đại nương cố sức lắc nhẹ đầu. Đại hán bên cạnh gập người lại đè xuống cơ đau đớn trong người, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ:
-Thần tiên, Chúng tôi tự biết mệnh của mình không còn bao lâu nữa. Nhưng Mộng Nhi còn nhỏ, căn bản không thể tự chiếu cố chính mình. Cầu thần tiên nể tình vì chúng tôi cứu người một mạng, mà thôi chúng tôi chiếu cố Mộng Nhi của chúng tôi …!
Trên mặt Dịch Vân Lạc lộ ra vẻ khó xử, nhưng cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
-Vậy là tốt rồi… Chúng tôi cuối cùng có thể yên tâm…
Mộng Đại nương không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên ngồi dậy bắt lấy chuôi kiếm của Dịch Vân Lạc, đem nó đâm vào trước ngực đại hán, sau đó rút ra đâm vào ngực mình.
Dịch Vân Lạc vẫn còn trong cơn hoảng thần, chỉ còn biết buông lỏng hai tay. Hắn đương nhiên biết được hai người họ bị trúng độc, loại độc này không để cho người bị trúng độc chết quá nhanh, mà đem lục phủ ngũ tạng cắn nuốt từng chút từng chút một, có thể nói là sống không bằng chết.
Nhìn bộ dáng của hai người họ, hẳn là đã trúng độc rất lâu rồi. nhưng bởi vì có thể có được lời đáp ứng chiếu cố cho nữ nhi, mà bọn họ cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.
Dịch Vân Lạc không đành lòng nhìn hai người ôm nhau mà chết, vung tay một cái đem thi thể hai người an táng, rồi lại dẫn hồn phách bọn họ xuống địa phủ, rồi mới ly khai.
Về sau khi tìm được Mộng Tịch ở bên ngoài, rồi chỉ dẫn nàng đi đến Thiên Thanh, thì lúc này nhân duyên sư đồ giữa hai người mới bắt đầu. Không nghĩ tới, chớp mắt một cái, Mộng Tịch cũng đã mười bảy tuổi.
Đây cánh cửa ra, Dịch Vân Lạc hướng về phía mật thất đi đến. Hắn thật sự không nghĩ tới, tầng cuối cùng của cấm thuật mà hắn vẫn luôn không thể phá tan, dĩ nhiên là phải nhập ma trước, sau đó phải tự mình thoát ra khỏi tâm ma đó. Nếu không phải cha mẹ của Mộng Tịch truyền tin cho hắn bằng hạc giấy, làm cho hắn công tâm dẫn đến tẩu hảo nhập ma, thì sợ rằng đến lúc này, hắn cũng không thể luyện thành.
Có rất nhiều chuyện, đã được định sẵn trước, có nguyên nhân, tất sẽ có kết quả. Nhưng nhiều năm qua hắn vẫn không thể nghĩ ra được, vì sao năm đó ma tính của hắn lại lớn như vậy?
Buổi sáng đầu tiên khi hắn tu thành tiên, sư phụ cũng đã nói với hắn, trong cơ thể của hắn chỉ có chính, không có tà. Vậy tà niệm trong lòng hắn lúc đó, là từ đâu mà có? Còn có những lời nói mà trước lúc hắn muốn giết cha mẹ của Mộng Tịch, làm cho hắn không thể nào suy nghĩ ra được.
Đứng bên cạnh bài thơ thất tuyệt, Dịch Vân Lạc suy nghĩ có chút xuất thần, dưới chân lại không cẩn thận đá phải một vật. Cúi người cầm lên, hóa ra là một chiếc hộp mà trước khi sư phụ hắn qua đời để lại cho hắn.
Cầm chiếc hộp dính đầy bụi trong tay, Dịch Vân Lạc đột nhiên nhớ lại lời nói lúc sư phụ giao cho hắn chiếc hộp này:
-Con hãy cầm lấy vật này, cũng không cần vội mở ra, đợi đến khi thời cơ thích hợp, hãy mở ra xem.
Vì lời dặn dò của sư phụ, cho nên hắn để chiếc hộp này ở đằng sau bài thơ thất tuyệt này, mấy trăm năm qua chưa từng động tới, cơ hồ cũng đã quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra nó, như vậy có phải đại biểu thời cơ đã đến rồi hay không?
Hộp gỗ này cũng không có khóa lại, Dịch Vân Lạc chỉ cần thở nhẹ ra một cái, là có thể đem lớp bụi dày cộm bên trên thổi bay đi. Ngón tay thon dài tinh tể mở chiếc hộp ra, theo sau đó là một luồng khói xanh bay ra từ trong chiếc hộp. Làn khói xanh từ từ hóa thành một hình ảnh. Đó là một lão nhân tóc trắng xóa, đôi mắt nhìn Dịch Vân Lạc vô cùng hòa ái, một tay cầm cây phất trần, một tay khẽ vuốt lên chòm râu dài.
-Sư phụ! Tại sao lại là người…
Dịch Vân Lạc có chút ngoài ý muốn.
-Vân Lạc, trăm năm qua không có gặp con, con còn tốt không?
Thanh âm lão giả có chút hư vô, chắc hẳn đây là hình ảnh mà người lưu lại cuối cùng khi còn sống.
Dịch Vân Lạc quỳ một chân lên trên mặt đất:
-Sư phụ đã từng nói qua, đợi thời cơ thích hợp thì hãy mở chiếc hộp này ra, hiện tại hộp đã mở, Vân Lạc có một số chuyện không rõ, kính xin sư phụ chỉ giáo.
-Vi sư hiểu rõ con muốn biết cái gì. Trước tiên cứ đứng lên, nghe kỹ sự thật mà vi sư sắp nói cho con.
-Vâng, sư phụ.
Dịch Vân Lạc đứng lên, áo bào đụng phải mặt đất vẫn không nhuốm bụi trần, trắng tinh như cũ.
-Chuyện này, sư phụ vốn là không nên nhúng tay, nhưng vì thượng đế cầu cạnh ta, cho nên ta mới thu con làm đồ đệ. Mà con cùng với Ứng Bá Thiên, bề ngoài là huynh đệ, nhưng thực chất hai người nguyên bản là một người.
Khóe mắt Dịch Vân Lạc nhướng lên:
-Sư phụ, lời này của người là có ý gì?
-Từ xa xưa, lúc bàn cổ khai thiên lập địa, thiên địa, lục giới cũng chưa có phân chia rõ ràng như bây giờ. Khi đó khắp nơi đều có yêu ma, khiến cho trật tự toàn bộ lục giới trở nên hỗn loạn không chịu nổi, không có lúc nào được bình an. Bản tính của yêu ma luôn ưa thích bạo ngược, lại giết chóc thành tính. Chỉ trải qua mấy chục năm ngắn ngủi, số người phàm bị bọn chúng sát hại đã gần một nửa. Bởi vậy Viêm đế bệ hạ liền sai thượng cổ chiến thần xuống nhân gian để trấn yêu, lại không nghĩ tới, chuyến đi lần này của chiến thần lại không thể quay về tiên giới. Chiến thần vì muốn đem lục giới trở thành một quỹ đạo trật tự, nên đã không tiếc lấy thân mình ra để hấp thụ yêu khí trong thiên địa. Thần lực cùng yêu lực trong cơ thể chiến thần rất nhanh liền đối đầu với nhau. Cho đến khi tia yêu khí cuối cùng của thiên địa được chiến thần hấp thụ vào trong người, thì thân thể đã không thể chịu nổi hai cỗ năng lượng không lồ này đối đầu nhau. Cho nên Chiến thần rất nhanh liền hóa thành vô số đạo kim quang, tứ tán đến các nơi trong đại lục. Trải qua mấy vạn năm tích lũy, thân thể chiến thần rốt cục cũng được đoàn tụ, mà con và Ứng Bá Thiên, chính là chuyển thế của Chiến thần.
-Nhưng con và Ứng Bá thiên là hai người.
-Không sai, các con bây giờ đang là hai người, nhưng khi hai người các con vừa mới sinh ra, vẫn còn là nhất thể. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước khi sinh đại phu chỉ phát hiện mẫu thân con mang thai một đứa trẻ.
-Thứ cho đệ tử ngu dốt, kính xin sư phụ chỉ giáo.
Dịch Vân Lạc cúi đầu, khẽ cau mày, sắc mặt có chút phức tạp.
-Hồn phách của chiến thần ó thể ngưng tụ, nhưng đồng thời cũng đem thần lực cùng yêu lực ngưng tụ lại cùng nhau. Nhưng ngay cả thần tiên cũng không thể chịu nổi hai cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa này, nói chi là một cơ thể phàm trần? Vì thế khi hai người các con còn chưa sinh ra, thì thượng đế liền đem thần lực cùng yêu lực tách ra thành hai thân thể khác nhau. Trên người Ứng Bá Thiên chính là mang theo yêu lực, mà trên người con lại là thần lực thuần khiết nhất. Vì vậy đối với những người phàm khác, con mới có biểu hiện khác thường như vậy.
-Về sau, khi thượng đế tìm vi sư, hy vọng ta có thể đem hai người các con dung hòa. Bằng không, sẽ có một ngày, hai cỗ năng lượng này gặp nhau, thì lục giới sẽ phải rơi vào vô tận hắc ám. Sau khi thu con làm đồ đệ, vi sư tìm năm năm, mới phong ấn được thần lực trong người con. Nhưng là khi ta tìm được Ứng Bá Thiên, thì hắn đã nhập và ma đạo. Mà khi đó, con lại lâm vào bên trong hồng trần nhân gian, sau khi trải qua mấy phen dốc lòng tu hành, cộng thêm thân thể con vốn dĩ đã có thần lực, khí tức trong cơ thể lại bị biến ảo được tới mức gần như thần lực. Những việc này, đều là do sự sơ sảy của vi sư !
Đối với những việc này, tựa hồ Dịch Vân Lạc là vô pháp tiếp thu, nhưng cũng đã hiểu hết tình huống trước mắt. Khó trách hắn có thể dùng một thời gian ngắn như vậy mà đã có thể tu thành tiên nhân. Những việc này hết thảy đều là do trong cơ thể của hắn có thần lực của thượng cổ chiến thần. Nhưng là…
-Đã như vậy, vì sao lúc con bế quan tu luyện, lại có thể nhập ma?
Hắn căn bản là không thể có ma tính, nhưng lại vì sao lại có thể bước vào bên trong ma chướng?
-Vạn vật thế gian, đều có tương sinh tương khắc. Cuộc chiến kia của con cùng với Ứng Bá Thiên, đã làm cho con hồn phi phách tán, nhưng trong lúc đó lại có người xuất thủ cứu con. Nhưng âm sai dương khắc, lại bất ngờ dung hợp tà niệm của thế gian vào trong thần lực của con, chuyện này cũng bởi vì nhân quả tuần hoàn mà thôi.
-Có phải là rừng hoa đào kia?
Dịch Vân Lạc hỏi.
-Không sai.
Nguyên Dương đạo nhân gật đầu.
-Vậy sư phụ có biết là ai đã cứu đệ tử không?
Nguyên Dương đạo nhân cười nói:
-Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ. Đợi đến thời cơ thích hợp, tự bản thân con sẽ biết được.
-Vâng..
Như đột nhiên nghĩ tới điều gì, Dịch Vân Lạc lại hỏi:
-Sư phụ, trong lúc đệ tử nhập ma, dường như lại thấy được vị cố nhân kia. Nhưng khi đối mặt với cha mẹ của Tịch Nhi, lại nói những lời kỳ lạ, nàng cùng Tịch Nhi…
-Vân Lạc, cả đời con đều vô cầu, nhưng ngoại trừ cô nương kia. Vi sư biết, thủy chung trong lòng con đều có nàng. Lúc trước bởi vì thần lực còn trong cơ thể con, cho nên con mới vô tình vô yêu. Nhưng hiện tại hết thảy đã khôi phục lại được bình thường, vì sao con lại không thể đặt nó xuống? Bóng ma trong lòng của con, cho tới bây giờ chỉ có một mình nàng mà thôi. Con cần phải biết, khi bản thân nhập ma, thì đó chính là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng của con.
-Nàng ấy…
Dịch Vân Lạc nhíu mày, trong con ngươi xuất hiện tia sáng không rõ, nhưng lại lập tức biến mất.
-Ha ha ha…
Tiếng cười của Nguyên Dương đạo nhân cắt ngang lời hắn muốn nói.
-Kỳ thực tâm của con đã như gương sáng, cần gì phải hỏi vi sư ? Cho nên vi sư cũng nói cho con biết, những điều nghi hoặc trong lòng con, con rất nhanh sẽ tìm được đáp án. Hiện giờ vi sư cũng cần phải đi. Vân Lạc, con phải nhớ kỹ, mặc dù con có thần lực của Thượng cổ chiến thần, nhưng con cũng không phải chiến thần. Trách nhiệm bảo hộ lục giới này cũng quá nặng nề, con… cũng có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình.
“Trách nhiệm bảo hộ lục giới này cũng quá nặng nề, con… cũng có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình.”
Nguyên Dương đạo nhân vừa nói xong, thì liền hóa thành một làn khói xanh bay đi. Tay Dịch Vân Lạc cầm chiếc hộp gỗ trống trơn, trong lòng lại là một mảnh bi thương. Sau khi hắn được nhận vào làm đệ tử của Thiên Thanh, thì trong đầu hắn liền có ý niệm rằng mình phải dốc hết sức để bảo vệ lục giới, đây cũng chính là nhiệm vụ cả đời của hắn. Từ khi đó hắn liền chỉ biết một chuyện duy nhất, đó là bảo hộ lúc giới chúng sinh mà thôi.
Thế nhưng bây giờ, sư phụ lại nói hắn có thể lựa chọn. Có lẽ, những lời này, mới là những lời sư phụ chân chính muốn nói với hắn.
Dịch Vân Lạc ở trong mật thất một mình suốt một buổi tối, cho đến khi trời vừa tờ mờ sáng, hắn mới kéo thân thể mệt mỏi đi ra ngoài. Mặc dù rất nhiều chuyện đã sáng tỏ, nhưng còn có một sự tình hắn vẫn chưa nghĩ thông được.
Hắn muốn và cũng cần một khoảng thời gian để tiếp nhận được hết thảy sự tình này. Khi bản thân hắn còn không có rõ ràng hết mọi sự tình, vẫn là… tạm thời cứ duy trì như vậy trước đi